Đôi khi kỷ niêm bất chợt tìm về
Hà Nội những ngày này buổi tối người ta nắm tay nhau đi trên phố nhiều lắm… Hà Nội đã chuyển sang mùa hè, những ngày này thời tiết cứ thay đổi thất thường, sáng nắng, chiều mưa giống hệt như tâm trạng của một cô nàng tiểu thư đỏng đảnh.
Mới đây thôi bầu trời còn trong veo, nắng chói chang đến mức khiến cho da thịt bỏng rát, ấy vậy mà bỗng chốc mây đen chẳng biết ở đâu cứ ùn ùn kéo tới. Và thế là mưa!
Ngồi trong quán cà phê nhìn ra ngoài trời đang đổ mưa ràn rạt, thấy những cánh hoa màu tím thẫm của cây bằng lăng nơi góc phố rụng rơi lả tả, bất chợt vài ký ức xưa cũ lại hiện về. Em cảm thấy buồn, nỗi buồn cứ miên man không biết đâu là điểm đầu và điểm cuối. Cũng phải thôi, bởi nếu biết được thì em đã tóm lấy hai điểm đầu cuối ấy, đem buộc thật chặt lại để nỗi buồn chẳng còn lối nào thoát ra ngoài và nhấn chìm em trong cảm giác cô đơn giống như lúc này.
Chẳng biết giờ này anh đang làm gì, ở nơi đó trời đang mưa hay nắng. Đã bao năm tháng trôi qua kể từ ngày hai đứa cùng gật đầu đồng ý chấm dứt cuộc tình ấy, vậy mà cứ mỗi khi ngoài trời mưa rơi thì nỗi nhớ anh lại theo đó mà ùa về. Em vẫn còn khắc cốt ghi tâm những lời mà ngày mới quen nhau anh đã nói, rằng anh sợ lắm mỗi khi trời đổ mưa, rằng sống một mình ở nơi đất khách quê người, những cơn mưa làm anh cảm thấy cô đơn và nhớ quê hương, nhớ cảm giác ấm cúng bên gia đình hơn bao giờ hết…
Đôi khi em mỉm cười tự hào bởi mình đã thực hiện được lời hứa năm nào rằng sẽ không khóc (Ảnh minh họa)
Giờ thì chắc chắn anh không bao giờ cảm thấy cô đơn nữa dù cho ngoài trời mưa có rơi nặng hạt và dai dẳng đến thế nào, bởi vì bên cạnh anh đã có tổ ấm hạnh phúc với người vợ hiền dịu và một đứa con thơ. Giấc mơ ngày ấy dở dang nay đã có người thay em cùng anh viết tiếp, chỉ có điều có lẽ anh sẽ chẳng bao giờ biết rằng ở nơi này vẫn có một người con gái ngốc nghếch thường hay lặng lẽ ngồi vùi mình trong những chuỗi kỷ niệm mỗi lúc cơn mưa giăng kín bầu trời.
Em cứ tự hỏi mình rằng tại sao tạo hóa trớ trêu cứ mang quá khứ trở về làm gì khi mà tâm hồn em đã gần như nguội lạnh, để rồi lại nhớ, lại bị tâm trạng, lại buồn vì một cái kết thúc không hề viên mãn do chính mình tạo ra. Ngày ấy cả em và anh đều chấp nhận buông tay, một tình yêu nhẹ nhàng được chấm dứt theo cái cách cũng rất đỗi nhẹ nhàng, bởi vậy nên đã chẳng có quá nhiều những giọt nước mắt.
Video đang HOT
Rất lâu sau ngày ấy em mới dám đưa bước chân của mình ngang qua những con đường chứa đầy kỷ niệm. Đôi khi em mỉm cười tự hào bởi mình đã thực hiện được lời hứa năm nào, rằng sẽ không khóc, cũng không đau khổ khi hai đứa có duyên mà chẳng có phận với nhau. Liều thuốc thời gian đã giúp cho vết thương của em liền sẹo, ấy vậy nhưng đôi khi chẳng hiểu sao kỷ niệm vẫn cứ bất chợt tìm về.
Em đang học cách bình thản nhất để đối diện với những điều đã chẳng thể thay đổi được gì (Ảnh minh họa)
Hà Nội những ngày này buổi tối người ta nắm tay nhau đi trên phố nhiều lắm, nhưng cũng không phải chỉ có riêng em lẻ bước một mình. Nhìn người tay trong tay, miệng nói nói cười cười, mắt trao cho nhau những ánh nhìn âu yếm, em đã chẳng còn cảm thấy chạnh lòng giống như hồi mình mới chia tay. Đôi khi em cũng thầm ước ao có một chàng bạch mã hoàng tử từ trong truyện cổ tích bước ra và nắm tay em dạo chơi tung tăng giữa phố, để rồi lại tự cười thầm cho những suy nghĩ ngốc nghếch của chính mình.
Ngày hôm nay vô tình những điều có liên quan đến anh lại xuất hiện trong tâm trí. Em không cố gắng xua đuổi chúng, chỉ là đang học cách bình thản nhất để đối diện với những điều đã chẳng thể thay đổi được gì. Xa anh, em đã biết tự chăm lo thật tốt cho bản thân, biết làm cho những người xung quanh yên tâm về mình và còn biết mang lại nụ cười cho kẻ khác. Em là một ngọn cỏ dù mỏng manh nhưng lại rất giàu sức sống, bởi vậy nên anh không cần phải bận tâm đâu nhé, vì tự em sẽ biết cách cân bằng cuộc sống của chính mình.
Theo Eva
Những ngày cuối năm, chợt thấy lòng ấm lạ...
Những ngày cuối năm, ngồi tự sưởi ấm bàn tay mình bằng một tách cacao nóng, ngắm nhìn phố xá mà em không cảm thấy cô đơn gì cả.
"Anh này, một ngày em chợt nhận ra, khi ta bình thản nhìn vào quá khứ, không có nghĩa là ta hoàn toàn chấp nhận nó. Và buổi sáng em thức dậy, thấy tên một người cứ gợi lên một niềm trìu mến đã cũ nhưng cũng xa xôi không kém, em biết mình đã bước qua nỗi buồn rồi...".
Những ngày cuối năm, chợt thấy lòng ấm lạ, khi em nghĩ về những điều đã cũ mà không còn thấy xót xa, nghĩ về anh bằng một cái nhìn giản dị khi chúng ta đã không còn bên nhau nữa. Thỉnh thoảng, em vẫn ngốc nghếch ước những điều ước giản đơn như được nắm tay anh trong một ngày mưa bay, hay ngồi nơi vỉa hè một đêm nhiều gió, mua hai que kem lạnh buốt rồi tít mắt cười, em vẫn mỉm cười khi ước những điều đó, chứ không còn lăn dài nước mắt nữa. Em biết mình đã bước qua nỗi buồn rồi...
Những ngày cuối năm, ngồi tự sưởi ấm bàn tay mình bằng một tách cacao nóng, ngắm nhìn phố xá, từng dòng người tấp nập vội vã trở về với mái ấm của mình, thế mà em không cảm thấy cô đơn gì cả, bởi cô đơn nhất trong em, có lẽ là lúc hoàn toàn không có hình ảnh anh ở trong tâm trí em nữa. Vậy nên em vẫn quý những giây phút như lúc này, những giây phút anh hiện hữu trong trái tim em như thể chỉ là của riêng em vậy.
Những ngày cuối năm, có người đã nói với em rằng, thời gian không thích hợp gặp một người thích hợp là nuối tiếc. Những tháng ngày bên nhau, em cứ nghĩ em sinh ra chỉ để dành cho anh thôi, nhưng chẳng ai trách được những phút dại khờ, trẻ con, yếu đuối, được cùng anh bước trên một quãng đường của hạnh phúc, với em thế là đủ rồi. Em sẽ quên những giận hờn, trách móc, khổ đau, chỉ giữ lại những niềm vui nhỏ nhặt, những hạnh phúc trong veo, những vòng tay ấm, nụ hôn ấm, và... anh thôi.
"Có thể tình yêu ấy đã đúng khi chúng ta chọn lựa để bước vào
Đặt niềm tin ở nơi dễ thấy nhất
Nhưng đâu phải yêu thương nào cũng được đổi bằng yêu thương như mình mong muốn
Lòng người đâu như bài toán
Mà chấp nhận rằng mình giải sai!
Đừng mang những hạnh phúc của ngày nào đó sống với cuộc đời từng phút giây
Bởi làm sao biết mình còn gặp ai, thương ai... như mình đã
Bởi làm sao biết gương mặt hôm nay mai kia sẽ không còn xa lạ
Bởi làm sao biết có lúc mình cần nắm tay dù chẳng hề quị ngã
Bởi làm sao biết mình phải sống ra sao...
...
Hãy để trái tim khép lại những vết thương cho mình sống cuộc đời mình!".
Những ngày cuối năm, lòng như ô cửa sổ, đón gió về nhưng thấy lòng ấm lạ, ở đâu đó trong cuộc đời, có một người đã từng thương ta bằng cả trái tim của họ, đó là một điều may mắn rồi, phải không?
Theo Tiin
Lâu thật lâu mới lại biết nhớ thương một người Nhưng thật buồn khi người ấy ở cách tôi hơn bốn tiếng đồng hồ ngồi máy bay, chênh nhau cả một múi giờ và chẳng cùng ngôn ngữ. Tôi vẫn biết say nắng luôn là một phần không thể thiếu trên mỗi đoạn hành trình. Người ta nghĩ và đón nhận nó một cách bình thản. Vì phải thương yêu mảnh đất nào...