Đôi khi hạnh phúc tưởng chừng như thế!!!
Có lẽ trong cuộc đời ai cũng có những bước ngoặt và anh chính là bước ngoặt trong đời tôi. Tôi bắt gặp anh trong một dịp thật tình cờ và chúng tôi quen nhau như một định mệnh.
Và những ngày nghỉ cũng qua nhanh, tôi lại lao vào công việc đời thường… Chiều hôm ấy, chuông điện thoại reo và giác quan cho tôi biết đó là anh. Có một cái gì đó “thú vị” trong lần trao đổi đầu tiên. Thế rồi, hàng ngày chúng tôi cùng chia sẻ những buồn vui trong cuộc sống, cùng trải nghiệm những “vị ngọt” vị đắng trong cuộc đời, tôi cảm nhận được sự đồng cảm và càng quý mến nhau.
“Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ”. Chuyện gì đến tất nhiên sẽ đến, linh cảm như báo trước cho sự hội ngộ. Một ngày cuối tháng 5 năm 2009, tôi ra đón anh tại sân bay và hồi hộp chờ đợi… chúng tôi gặp nhau tưởng chừng “như trong mơ”.
“Xa lạ quá mà sao gần gũi quá”. Hai tâm hồn quyện chặt vào nhau, anh chăm sóc thương yêu tôi và tôi thầm cảm ơn sự “tinh tế” ở anh.
Hai ngày hạnh phúc bên nhau, tôi tạm xa anh, nỗi nhớ nhung cứ dâng tràn, tôi vừa hạnh phúc vừa lo lắng, tôi e sợ những ngày ngắn ngủi sẽ trôi qua như “gió thoảng mây bay” nếu như anh không trở lại. Thời gian chờ đợi đúng là những tháng ngày dài, tôi đã thấm thía thế nào là “một ngày chờ đợi dài như một thế kỷ”. Tôi nằm lỳ ra hàng giờ để suy nghĩ về những ngày đã qua, như cái gì đó đang dâng lên rồi lắng dịu, có lúc tôi thấy mình đang hạnh phúc nhưng lại sợ nó bỗng nhiên “oà vỡ”, vụt biến đi.
Có lẽ trong cuộc đời ai cũng có những bước ngoặt và anh chính là bước ngoặt trong đời tôi… (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Một tuần xa nhau, cái cảm giác sợ hãi dần tan biến khi hàng ngày anh vẫn liên lạc như một minh chứng cho tình cảm chân thành. Anh trở lại và hiện diện trước tôi, tay trong tay, mặt đối mặt. Chúng tôi chọn “Biển” là nơi tận hưởng những ngày hạnh phúc vì tôi biết tuổi thơ anh có những năm tháng dài gắn bó với biển.
Nhớ lắm buổi sáng chúng tôi loanh hoanh tìm quán nước. Nhớ buổi chiều tắt nắng chúng tôi cùng nhau dạo trên biển cát trắng tinh khôi. Mấy ngày qua, anh biết “gu” uống café buổi sáng của tôi. Café “Lan Rừng” đã in đậm trong tôi. Lãng mạn hơn những buổi tối anh chở tôi dạo trên từng con phố, tôi tinh ý thấy anh chậm lại khi ngang ngôi trường xưa; anh lẩm bẩm đếm từng hàng cây cổ thụ và kể cho tôi nghe về những người bạn từ thuở 13 đã từng gắn bó với anh suốt 7, 8 năm trường trong ngôi trường “thiếu sinh quân” thân yêu (Vũng Tàu) với những trò “tinh quái” “ngỗ nghịch” và có khi bốc đồng đánh nhau đến “mẻ đầu, sứt trán” vậy mà họ vẫn yêu thương nhau như tình ruột thịt.
Muà hè năm ấy tại Sài Gòn (quán Ngon), tôi đã gặp những người bạn “nối khố” của anh. Trong niềm vui, họ gọi nhau bằng những cái tên làm tôi khó quên “Nhơn hí”, “Quân cận”, Tường xì dầu… Anh nói: thời đó đứa nào cũng có biệt danh riêng và nó gắn bó đi theo bọn anh đến hết cuộc đời.
Thời vang bóng đã xa, thoắt đã gần hết đời người, mấy mươi năm gặp lại nhau, tóc xanh đã điểm bạc, thế nhưng một điều gì đó thật thiêng liêng, tôi từng chứng kiến họ gặp nhau thật đời thường, thật gần gũi như “lũ trẻ”.
Có hạnh phúc tưỏng chừng như thế!!! Không ai có thể níu thời gian trở lại, “Bạch Dinh” là điểm dừng trước khi chúng tôi rời xa thành phố biển.
Theo VNE
Gửi anh, người em mới quen chưa được 1 tuần
Anh đẹp trai, tốt bụng, tâm lý, tình cảm, hài hước, thông minh... đủ để một cô gái nảy sinh tình cảm.
Chúng ta đã quen nhau trong một ngày mưa gió, đó là ngày trời đột ngột đổ mưa lớn, gió mạnh và mưa xối xả như muốn xô ngã tất cả những người đi đường, và em, 1 con bé có 42kg còm nhom không đủ sức trụ vững. Xe đổ và người em cũng đổ theo xe.
Bấy lâu nay, em tưởng người Việt mình thờ ơ, vô cảm khi nhìn thấy người khác gặp nạn trên đường, em tưởng sẽ chẳng ai để ý đến em, em sẽ phải tự mình đứng dậy, tự mình quên đi vết thương đang rớm máu nơi đầu gối, tự mình dựng lại chiếc xe máy còn nặng hơn mình. Nhưng may quá, anh đã xuất hiện.
Anh dắt xe em vào vỉa hè ven đường nơi có mái hiên to cùng khá nhiều người đang cố nép người để tránh khỏi cơn mưa lớn. "Mưa to thế này đi đường nguy hiểm lắm, em đứng vào trong này trú mưa đi, không là cảm lạnh đấy". Anh có biết là vì câu nói này mà em quên mất cái chân đau, vui suốt ngày hôm đó và cả mấy hôm sau nữa không?
Cả tối hôm đấy chúng ta về nhà và nhắn tin qua lại. Khi đó em nghĩ rằng anh là món quà tuyệt vời nhất mà Chúa ban tặng cho em.
Tối tiếp theo anh rủ em đi uống nước và xem phim. Đó là bộ phim hài hước và lãng mạn. Lần đầu tiên em thấy có một bộ phim hay đến như thế. Chắc tại vì em được đi xem với anh.
Tối tiếp theo nữa thì em phải đi học nên chúng ta vẫn chỉ nhắn tin qua lại, những dòng tin nhắn đầy tình cảm, thỉnh thoảng em cũng đã phải cười phá lên vì độ hài hước của anh. Người ta bảo những người hài hước chắc chắn là những người thông minh. Thế là anh hội tụ nhiều đức tính tốt đẹp rồi đó: anh đẹp trai nè, tốt bụng nè, tâm lý nè, tình cảm nè, hài hước nè, thông minh nè... Quá đủ để cho bất kỳ một cô gái nào cũng có thể nảy sinh tình cảm khi tiếp xúc với anh.
Ngày hôm sau nữa, buổi trưa anh nhắn tin tối mời em đi uống nước. Em đã chọn cho mình một bộ váy đẹp nhất và đứng đợi sẵn anh trước cổng nhà mình. Anh xuất hiện với một bó hoa rực rỡ trên tay. Em sung sướng đón nhận bó hoa, và cái nắm tay của anh làm em ngại ngùng, nhưng phải nói thật là em đã rất hạnh phúc vào khoảnh khắc đó. Chúng ta đã đi ăn và uống nước ở một nơi khá lãng mạn. Dường như em đã yêu!
Trên đường chở em về anh bảo muốn được ở bên cạnh em, không muốn xa em vì sẽ nhớ em chết mất. Anh gợi ý, hay là chúng ta sẽ vào một nhà nghỉ nào đó bên đường để tâm sự. Anh không muốn em về. Anh không muốn mình phải cô đơn khi không có em bên cạnh.
Không hiểu sao dù đang lâng lâng trong hạnh phúc em vẫn cảm thấy trái tim đã thôi loạn nhịp vào khoảnh khắc đó. Em bảo anh chở em về nhà luôn vì tự nhiên em cảm thấy trong người không được khỏe.
Anh lộ rõ vẻ tiếc nuối và miễn cưỡng chở em về nhà. Thậm chí sự tiếc nuối này khiến anh quên cả hỏi em cảm thấy không ổn như thế nào, em đang đau ở đâu.
Em đã kịp nở nụ cười chào anh trước khi anh quay xe về nhà.
Và em biết chắc chắn, đây là lần cuối cùng mà em gặp anh!
Theo VNE
Đừng nên yêu lâu quá! Tôi và anh ấy yêu nhau bảy năm rồi. Lúc mới yêu thì nồng nàn lắm, hứa hẹn đủ cả, cả hai cùng hoạch định tương lai đẹp lắm, nhưng... 1. Năm năm yêu nhau, con số ấy của H. và T. đưa ra làm nhiều người ngoài cuộc trầm trồ: "Thời buổi này có tình yêu lâu bền như vậy quả là...