Đôi khi em cũng chạnh lòng lấy chồng nghèo
Tình yêu của anh và em chỉ gói gọn trong hai từ “xa cách”, từ lúc yêu nhau đến lúc cưới chúng mình chỉ gặp nhau được khoảng 6 lần trong vòng 3 năm, bởi ngày đó anh còn theo đuổi hoài bão của mình.
Thi thoảng, khi có ai đó nhắc đến những người đã từng đến tán tỉnh em, em chẳng biết anh vô tình hay cố ý “ sao ngày xưa em không lấy anh A, anh B kia, giờ có phải có xe, có nhà cửa đàng hoàng rồi không” như hờn dỗi với chính mình. Nhưng chỉ cần nhìn vào mắt anh em hiểu, lúc đó anh chỉ mong em nói một câu rằng “vì em không yêu họ” để anh tủm tỉm cười rồi ôm em hôn một cái thật mạnh. Nếu em đến với họ vì những thứ đó, chắc chắn em đã không ở đây cùng với anh
Ảnh minh họa
Video đang HOT
Tình yêu của anh và em chỉ gói gọn trong hai từ “xa cách”, từ lúc yêu nhau đến lúc cưới chúng mình chỉ gặp nhau được khoảng 6 lần trong vòng 3 năm, bởi ngày đó anh còn theo đuổi hoài bão của mình – đi du học theo chương trình học bổng. Mẹ vẫn thường động viên em rằng, tuy nhà anh nghèo nhưng có ý chí và nghị lực vươn lên trong cuộc sống, đó mới là điều đáng quý, tiền không có bây giờ rồi sau sẽ có, câu nói đó của một người trải nghiệm cuộc sống như mẹ khiến em vững vàng và tự tin hơn kể cả khi anh chỉ có hai bàn tay trắng.
Trở về từ nước ngoài với một cái đầu toàn chữ, anh đã lên kế hoạch về nước sẽ cưới nhau ngay như muốn bù đắp cho em những tháng ngày xa cách, vì thế anh vừa đi học vừa đi làm thêm, tiết kiệm chi tiêu để hai vợ chồng mình có một đám cưới đầy đủ và đầm ấm. Anh mong muốn tìm cho mình một công việc thật tốt nên anh ở nhà chờ đợi và cố gắng hoàn thiện mình để thi tuyển vào một tập đoàn kinh tế lớn để có thể lo toan và giúp em đỡ vất vả. Nhưng có lẽ thời buổi kinh tế khó khăn, mọi thứ cũng không như mình tưởng, không phải chỉ một hai tháng, anh chờ đợi đến cả nửa năm, khi những chi phí của gia đình thì vẫn phải chi trả đều đặn nào tiền điện, tiền thuê nhà, tiền nước, tiền học phí cho em đi học, rồi em có bầu, mọi chi phí bây giờ được tính bằng cấp số nhân.
Của hồi môn của hai đứa cũng vì thế mà cạn dần, nhưng điều đó cũng làm cho cả anh và em lớn dần lên, biết chi tiêu, biết chắt bóp và biết hạn chế những sở thích cá nhân của mình mà nghĩ cho gia đình. Thời gian đầu khi mới có bầu, sức khỏe em không được suôn sẻ, thường xuyên đau yếu cộng với việc vừa đi làm lại vừa đi học thêm buổi tối nhiều lúc em cảm tưởng như mình không thể chịu đựng được, có những lúc em đã khóc trên đường về nhà một phần vì đau một phần vì cảm thấy tủi thân điều mà từ nhỏ lớn lên em chưa từng trải qua.
Vừa nghĩ phải có tinh thần vui vẻ để con được khoẻ mạnh khiến đầu óc em như căng cứng chắc vì thế nên em trở nên yếu đuối và dễ vỡ, em cũng đã nghĩ đến hai chữ “giá như” nhưng sau những phút chạnh lòng vì lấy con nhà nghèo đó, nghĩ đến người chồng đang chờ vợ về, lúc nào cũng cơm nước và không bao giờ quên ôm hôn vợ, hôn vào con và nói “ba yêu hai mẹ con lắm” khiến em gạt đi tất cả. Em không cho phép mình được đọng một giọt nước mắt nào trên mắt, anh có biết không mỗi lúc như thế sau cái ôm sà vào vòng tay anh em lại chạy vội vào nhà vệ sinh để dấu đi mọi thứ. Thỉnh thoảng anh bảo “em khô lắm” nhưng anh có biết không đó là lúc em muốn oà khóc nhất nhưng em không thể.
Đôi lúc anh đi chợ sắm cho mẹ con em móm ghẹ luộc cả anh và em đều thích món đó, anh bảo “ăn thêm cho con có thêm canxi”, nhưng em không muốn ăn một mình em bảo anh mang hết ra luộc cho cả nhà ăn nhưng anh không chịu “để dành cho hai mẹ con, anh ăn cái khác” tình yêu của vợ chồng mình trong khó khăn thiếu thốn nhưng đâu có thiếu phải không anh.
Mặc dù tiền lương của em cũng đủ để trang trải cho cuộc sống gia đình nhưng tất cả chỉ vẻn vẹn trong hai chữ vừa đủ và thỉnh thoảng nếu có gì đột xuất sẽ chuyển sang trạng thái thiếu thốn vì thế có những lúc em gắt anh, anh im lặng nhưng sau đó nhìn gương mặt suy tư nghệt ra em lại thấy mình có lỗi bởi chắc chắn rằng em chấp nhận đến với anh đâu phải vì tiền. Anh còn nhớ không có lúc anh dở ví em ra hai vợ chồng chỉ còn có hai mươi nghìn trong túi nhưng em liền chối phay “không, tiền em vẫn còn trong tài khoản” để anh đỡ lo lắng mà tập trung cho việc ôn thi của mình. Em nghĩ lúc đó nếu bà chủ nhà đến lấy tiền thuê nhà hay đột ngột bị hết ga chắc không biết sẽ thế nào nhưng may mà điều đó không xẩy đến. Và cứ thế vợ chồng mình trong khoảng 8 tháng, em vẫn động viên anh “miễn là lúc em đi sinh anh có tiền trả viện phí là được”.
Rồi ngày anh nhận được quyết định đi làm, anh gọi cho em trong niềm vui vỡ oà, chắc ông trời không phụ công anh và em. Em thấy nhẹ cả người, chắc vì em không phải vật lộn để lo toan cho cuộc sống nữa, yên tâm tháng sau có thể thoải mái tinh thần để hai vợ chồng cùng đón thành viên mới phải không anh.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Cho em một ngày
Thế là em viết, viết như để xua đi nỗi nhớ anh...Làm sao em chịu đựng được nhỉ? Đầu tiên là em đi làm, để quên, để không còn thời gian mà nhớ. Nhưng quên cũng chẳng được bao lâu. Tất cả chung quanh em chỉ có anh, duy nhất là anh thôi.
Em đâu ngờ được, một ngày nào đó, em phải sống trong khắc khoải mong chờ như thế này. Ngày xưa, những lời khen ngợi luôn làm em vui vẻ và sướng rơn thế mà giờ đây, em chạnh lòng nhiều lắm. Em có thua kém ai đâu, cũng đâu có thiếu những kẻ thật lòng đeo đuổi...vậy sao trái tim em chỉ mang hoài hình bóng anh thôi? Kể ra anh cũng hạnh phúc thật đó. Hạnh phúc vì được làm tình đầu của em, được em gửi trao trọn vẹn tấm lòng. Nhưng niềm hạnh phúc đó anh chẳng bao giờ biết được. Kệ em anh nhé, em sẽ khoá cửa trái tim thật chặt, để cho em bớt những nhói đau, để cho em bớt đi yêu thương và cảm xúc nhưng em sẽ...trao chìa khoá ấy cho anh! Đôi lúc em hờn trách tình yêu, nếu như em không yêu anh mà lựa chọn những người ngoài kia làm chỗ dựa hoặc nếu như em chẳng biết yêu ai thì có phải em đã sống nhẹ lòng hơn? Nhưng bây giờ, em đã biết yêu rồi đó, biết khóc khi anh buồn, biết lo lắng khi anh mỏi mệt và biết quan tâm thật nhiều đến cuộc sống của anh...em cũng biết yêu thương mang theo là khổ đau, khắc khoải nhưng em chấp nhận hết tất cả chỉ vì em yêu anh! Anh là gì mà quan trọng đến thế?
Nếu mọi người biết là em yêu đơn phương thì chắc hẳn ai cũng ngạc nhiên lắm đó, cũng sẽ tò mò không biết người đó là ai mà khiến một người như em phải hoài mong khắc khoải! Anh à, anh dạy em cách để quên đi! Tại sao anh đến rồi mang tình yêu của em đi như thế? Em biết phải làm thế nào với tình yêu anh đây? Bỗng dưng anh đến rồi mang tình yêu của em đi mất! Anh trước giờ vẫn thờ ơ như thế đó thôi! Vậy sao em lại thương yêu anh được nhỉ? Có mấy lần anh chủ động nhắn tin liên lạc hay hỏi han em đâu. Chỉ có em lo lắng cho anh trước, chỉ có em nhớ anh không chịu nổi, chỉ có em mà thôi... Bỗng dưng em thấy cafe đắng ngắt, bỗng dưng em chán nản và buồn bã, cả tuần trôi qua rồi mà em đâu có làm được việc gì. Tại anh hết đó! Trời hôm nay rất đẹp, chỉ se lạnh đủ để em điệu đà trong một chiếc áo len mà thôi. Em cứ như thế này tới bao lâu nữa? Cứ cafe một mình, cứ sống âm thầm trong nỗi nhớ anh khôn nguôi, cứ yêu anh đắm chìm? Chao ôi, em chán em lắm rồi....Em ghét anh, ghét anh nhiều lắm! Em muốn bật khóc...Nhưng đâu có ai nghe em khóc? Mà dường như càng lớn thì người ta càng thích khóc hơn thì phải? Đành một mình nín lặng trong tiếng thở dài...
Em muốn quên anh đi nhưng sao không thể? 3 năm, 5 năm hay nhiều hơn thế nữa? Anh cứ đi như vậy để em lặng lẽ nơi đây chỉ có một mình. Anh trả lại cho em những vô tư ngày xưa đi! 4 ngày rồi em không liên lạc với anh, 4 ngày sao dài thế? 4 ngày em không nhắn tin anh cũng chẳng cần hỏi han gì. Thế đó, anh đâu có thương em! Tất cả những tin nhắn đáp lại của anh chỉ là phép lịch sự mà thôi. Em biết rồi mà vẫn cứ lao vào như con thiêu thân ham ánh sáng, như hướng dương dõi theo mặt trời xa xôi... Em kiêu kỳ ngày xưa đâu rồi? Em không muốn, thực sự không muốn cái tuổi đẹp nhất của em lại trôi qua trong âu sầu một mối tương tư như thế này? Em cũng chẳng bao giờ có thể tưởng tượng được tình đầu của em lại chơi vơi và hoang mang, khắc khoải đến thế? Nếu có một điều ước, em mong sao mình đừng gặp nhau, đừng quen thân như thế! Anh à, nếu có thể thì cho em một ngày thôi anh nhé! Một ngày cho em để một đời nhớ mãi, được không anh?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Đôi khi em nhớ một vòng tay... Đôi khi em lại nhớ một vòng ôm, một nụ hôn má, nhớ ánh mắt và cả cái xe đạp mà em hay ngồi sau lưng anh nữa. Đã hơn 2 năm trôi qua, đôi khi lòng em vẫn rất nhớ anh? Thỉnh thoảng em lại buồn vu vơ nhớ về những chuyện ngày xưa của mình. Và cho dù thời gian đã...