Đòi hỏi hơn nữa để được yêu
Tôi đã rời xa tình yêu của tôi vẹn nguyên 1 năm 12 tháng. Cái tình yêu mà tôi vẫn đùa vui mọi người rằng tình của tôi một tháng…
Tôi dằn vặt và tự yêu đến hơn 1 năm. Và tôi biết rằng, khi nào tôi tìm thấy một nửa đích thực của cuộc đời mình thì tôi mới thực sự quên anh. Chỉ tiếc rằng, đôi khi tôi cảm giác rằng những rung cảm yêu đương trong tôi đã vụt cháy và đã vụt tan. Khi những đám khói đã bay lên không trung thì khó có thể mà với tay níu giữ lại được. Tôi cũng muốn có trở lại một chút của tình yêu, dù là mong manh nhất.
Tôi quen anh qua mạng ảo. Sau vài lần chát chít, tôi cũng chẳng mảy may nhớ đến anh, vì tôi không mấy ấn tượng bởi cách nói đầy tự tin và tự kiêu của anh. Rồi một lần tình cờ, tôi nhìn thấy ảnh của anh. Tôi đã biết mình yêu anh. Tôi yêu nụ cười nửa miệng ấy, tôi yêu ánh mắt phớt đời đấy, tôi yêu đôi môi ấy, tôi yêu cả dáng người thư sinh ấy. Tôi yêu tất cả những gì là của anh. Khi bắt đầu biết anh nhiều hơn, tôi bắt đầu nói chuyện với anh cởi mở hơn, và tôi và anh đã cùng nhau chát bằng webcame. Những đêm chát thâu đêm tới sáng, những cuộc nói chuyện, những lời đùa vui, những sự yêu thương che giấu. Tôi càng thấy mình yêu anh hơn dù anh và tôi chưa một lần gặp mặt. Rồi anh thi xong, tôi được gặp anh tận xương tận thịt. Tôi đón anh trong một bộ váy đầm tinh khôi. Anh nhoẻn cười khi nhìn thấy tôi. Anh thì thầm với tôi rằng “Đáng lẽ ra, anh phải đi tìm em sớm hơn”. Chúng tôi cùng nhau đi dạo, chúng tôi lên Hồ Tây và chúng tôi bị lạc. Ăn dở que kem rồi trở về trong trạng thái ngất ngây, tôi cứ ngỡ đêm dài vô tận, tim tôi đ.ập hồi hộp không ngừng suy nhĩ về anh.
Đêm ấy tôi nhắn tin với mẹ rằng: “Con muốn anh ấy là của con.” Sau lần gặp gỡ trong mơ ấy, tôi và anh phải tạm xa nhau. Anh trở về quê nghỉ hè, trong khi tôi vẫn ở lại Hà Nội bám trụ cuộc sống. Tôi bắt đầu đi làm thêm, có những hôm xe bị thủng xăm giữa đường mà không có một đồng trong túi. Tôi bật khóc! Vốn là đứa con gái có vẻ ngoài gai góc, dấn thân nhưng sâu thẳm trong tôi vẫn là một sự yếu đuối cần được chở che. Tôi gọi cho anh như muốn tìm thấy một chỗ dựa vững chắc cho đời mình. Anh bảo rằng “Những chuyện bé như thế không có gì mà không vượt qua được!” Đó là lần đầu tiên tôi thấy tim mình thực sự ấm áp. Thế rồi, anh quyết định ra Hà Nội với tôi sau một tuần về quê. Anh muốn ở cạnh tôi, anh muốn được yêu tôi. Tôi đã rất cảm động vì điều đó. Anh đến phòng trọ của tôi trong một buổi chiều muộn, chúng tôi tìm lấy tay nhau, và mỉm cười. Những động chạm nhỏ nhoi đấy nhưng nó in hằn trong tôi mãi, tựa như một vết khắc không nguôi. Tôi vẫn nhớ mãi buổi chiều hôm ấy, tôi nhớ bàn tay dày và ấm áp đấy. Anh vẫn luôn tự bảo rằng “Tay em đẹp, nhưng không đẹp bằng tay anh!” Thế rồi, không một sự kiêu kỳ, không một thử thách, tôi đã ngã vào vòng tay anh.
Và luôn tâm niệm rằng, là con gái, cần phải biết đòi hỏi hơn nữa, để được yêu! (Ảnh minh họa)
Tôi và anh cùng nhau khám phá Hà Nội, cùng nhau tham gia đợt tình nguyện hè. Kỷ niệm đó vẫn đi mãi trong tôi, dù một lần tôi đi qua nơi ấy. Chúng tôi hôn nhau lần đầu vào một buổi chiều mưa. Trường anh rộng và vắng người qua lại, cảm giác hôn nhau giữa chốn thanh thiên, có thể xuất hiện những kẻ chen ngang khiến tôi vừa lo sợ vừa thích thú. Sau nụ hôn mưa, chúng tôi chạy vội trở về phòng trọ trong những cảm xúc lẫn lộn khác nhau. Mỗi lần, tôi đến Hồ Tây, tôi lại nhớ kỷ niệm sóng sánh trên chiếc thuyền vịt. Chúng tôi cùng nhau đạp vịt và trao nhau nụ hôn ngọt ngào. Một tháng trôi nhanh, đến lúc tôi trở về với thực tại cuộc sống. Tôi vẫn phải gồng mình hơn để lo cho cuộc sống, còn anh, anh sắp đi du học. Tôi tự nguyện chia tay anh trong nước mắt, trong sự dằn vặt của bản thân mình. Anh không níu giữ nhiều khi chúng tôi chia tay. Có lẽ anh hiểu tôi, hoặc có lẽ anh không yêu tôi nhiều như tôi đã yêu anh. Hoặc có lẽ anh đã có quá nhiều mối quan tâm hơn là tôi. Hay tệ hơn, có lẽ anh chỉ nhận tình yêu từ tôi để tận hưởng một mùa hè đầy thú vị và ngọt ngào. Nhiều thứ có lẽ trong tôi, nhưng có lẽ lớn nhất rằng, tôi đã không nên dễ dàng như thế.
Cuộc đời giống như những cuộc đuổi bắt tìm nhau. Cái gì càng dễ tìm chúng ta càng dễ quên đi. Tôi đã dễ dàng yêu anh mà không cần bất cứ sự theo đuổi nào. Tôi biết tôi không sai, nhưng trong cái quan niệm cố hữu của tình yêu, ắt hẳn ai yêu nhiều sẽ phải “cho đi” rất nhiều. Tôi chia tay anh cũng vì cái lý lẽ đó. Ái tình của tình yêu luôn có những vị đắng. Tôi ngọt ngào hạnh phúc ở trong vòng tay của anh, nhưng tôi cũng lo lắng phập phồng, không hề yên giấc. Tôi lo sợ những tin nhắn yêu thương mà có thể anh dành cho người khác. Tôi lo sợ rằng anh sẽ yêu một người con gái khác xinh đẹp và giỏi giang hơn tôi. Và anh đã không đủ để xua tan những nỗi lo sợ vu vơ đó. Giờ đây, khi nhìn lại, tôi không hối hận việc đã chia tay, cũng chẳng hối hận việc đã yêu anh. Có chăng là sự hối hận của tình cảm đã trao khiến tôi không còn cảm xúc với người khác nữa. Tôi biết rằng, tôi cũng như đa số con gái, phụ nữ trong tình yêu đã gặp đau khổ vì không biết đòi hỏi trong tình yêu. Tình yêu giống như một sợi dây được kéo từ hai phía, muốn cân bằng, cả hai lực phải cần bằng nhau. Tôi vẫn đang đợi chờ tình yêu của mình. Và luôn tâm niệm rằng, là con gái, cần phải biết đòi hỏi hơn nữa, để được yêu!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Chân tình gởi đến mãi mãi
Anh thực sự xót xa lắm, thương em vô cùng, muốn được che chở cho em những lúc em yếu đuối, làm chỗ dựa cho em mỗi khi em mệt mỏi, chia sẻ với em gánh nặng cuộc đời này, muốn được yêu thương em, lo lắng cho em...Nhưng anh chẳng thể làm được những gì anh muốn.
Em trốn tránh anh, em xa lánh anh, em lạnh lùng, em khô khan, em tỏ ra vô tâm, em không nghe điện thoại, em không trả lời tin nhắn, không trả lời email thậm chí em còn la mắn anh lúc anh nhớ em anh điện , tại sao vậy em, em lúc nào cũng giữ khoảng cách, sao lại thế hả em? Dù em có làm gì đi nữa thì anh cũng không từ bỏ ý định yêu em đâu! Anh ước giá như anh đừng nói tình cảm của anh dành cho em vội thì có lẽ em vẫn còn coi anh là bạn... Chỉ cần em cho anh một cơ hội thôi, hãy đón nhận niềm hạnh phúc mà em xứng đáng được hưởng từ lâu rồi, anh biết mình không thể đem lại cho em tất cả và chia sẻ với em tất cả, nhưng anh sẽ cố gắng! Đừng tự làm khổ mình nữa, em nhé?! Thế nhưng, anh cũng không ngờ rằng cảm giác đó vẫn theo anh cho đến tận bây giờ.
Nếu như có thời gian trở lại thì anh sẽ không bao giờ hành động một cách nông nổi như hồi trẻ nữa và mong em sẽ tha thứ cho anh nhưng tiếc rằng đã quá muộn mất rồi. Anh lại tiếp tục sống với những kỷ niệm của những những ngày bên nhau thật êm đềm hạnh phúc mỗi khi bên em. Anh vẫn cầu mong rằng anhcòn có cơ hội có thể gặp lại em dù chỉ một lần....., để nói với em rằng: " em mãi mãi ở trong trái tim anh". Sang năm mới anh chúc em và gia đinh em luôn luôn mạnh khoẻ, hạnh phúc và chúc em luôn luôn gặp nhiều may mắn trong cuộc sống và anh mong em có thể đọc được những lời này để biết rằng anh luôn nhớ đến em và yêu em biết nhường nào và em vẫn còn có một người luôn luôn chờ đợi em từng ngày từng phút từng năm em Thanh Thu của anh.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Yêu đủ lâu để khóc Chỉ còn vài tiếng nữa thôi, nàng lại phải rời xa. Lời nói đôi khi trở nên vô hình để có thể níu giữ. Nàng để lại vài dòng chữ nhỏ trong điện thoại rồi lặng lẽ giấu đi. "Anh! Khi anh đọc được sms này thì em đã đi rồi. Em đi nhưng trái tim luôn muốn ở lại cùng anh. Anh...