Đời gái… “tù binh”
Đêm trên thị trấn Prao – huyện Đông Giang của núi rừng Quảng Nam hiu hắt buồn. Anh bạn “thổ công” của tôi ghé tai nói nhỏ: “ Thế giới đêm ở đây “lý thú” lắm, không phải hội hè đình đám, hay hoạt động văn hoá gì hết. Mà là thế giới của “hương phấn ở rừng”.
“Ai đã đến đây không “hưởng thụ” coi như chưa đến Prao”, anh bạn tôi nhấn mạnh. Tôi thấy lạ, cũng đi theo cho biết cái mà giới chơi đêm gọi là “hương rừng” vốn còn là bí ẩn đối với kẻ lạ như tôi.
Gái… “ tù binh”
Chúng tôi bỏ quán rượu, bỏ những mái nhà xây khí uất tìm ra rìa thị trấn Prao và giáp ranh với xã Mà Cooih – ở đó, những lán trại nằm nép sau những tán rừng u uất và hoang sơ, u ám như thời tiền cổ.
Người bạn “thổ địa” hất hàm ra vẻ “sành điệu” cho chúng tôi yên vị trên khu nhà sàn mùng mục. Đón chúng tôi là những cô em gái mặc váy ngắn cũn cỡn và đong đưa ánh mắt ái tình ngay tại cửa trại. Chủ quán tên Minh, đã 63 tuổi đời mà dáng người vẫn mũm mĩm trong bộ đồ “thiếu vải” đến loã lồ da thịt, thứ da thịt nhăn nheo ấy thế mà vẫn đem ra đề “làm hàng” với những gã trai trẻ, mụ còn kèm theo những lời “tiếp thị” để rao “bán” đàn “em út” đang “phơi da” nghệt ra bên những người khách lạ.
Bà chủ tên Minh mời chào lêu lếu y như thứ thanh âm mà tôi đã nghe nhiều ở các “chợ tình” nơi phố thị đã từng đi qua: “Em biết mấy anh hai, anh ba là “người nhà” thật. Nhưng nhà em nghỉ làm nghề “dễ chết” đó từ lâu rồi”.
Thấy tình thế bắt đầu có vẻ căng, cũng thấy bà chủ có vẻ lộ diện dần chân tướng cái “nghề” chính thống. Tôi liền chen vào chèo kéo. Chúng tôi theo các em gái bản ra phía sau khu trại, ở đó như một ma trận thác loạn. Cũng không ngờ giữa nơi rừng núi hoang sơ này lại đổ đốn đến thế.
Giữa các chòi canh như trang trại lợn, họ quây rất nhiều nhà sàn núp sau những căn nhà xây kiến cố. Và trang bị đầy đủ chiếu tre, mành thưa và cả giàn âm ly, màn hình rộng với đủ băng đĩa có khuynh hướng khiêu dâm.
Càng ngạc nhiên hơn, giữa rừng xanh mịt mù thế này, thế nhưng chúng tôi không nghe câu hát mang bản sắc của núi rừng. Mà toàn là những bản tình ca uỷ mị và kèm theo là những câu hát nhạo nhạc đầy tính chất đá đưa tình ái.
Nhưng, có lẽ phong cách hát rất hoạn lạc, những bóng người con gái ngả nghiêng trong ánh nến như ma trơi trình diễn những vũ điệu sex. Một đêm “hát” cho khách “mỏi tay” như thế họ được cả mấy trăm bạc. Còn tuỳ với khách bo và tiền công của “tú ông, tú bà”.
Được biết, cái giá khách “bo” cho các cô mỗi “ca làm” là 100.000đ/một em, cộng thêm 100.000đ/đêm mà chủ chứa trả công thêm. Số tiền ấy, các em phải chiều khách với đủ trò sờ, nắn… khám phá hết những gì là của đàn bà con gái.
Video đang HOT
Tất nhiên là nghề mà, bán thịt bán mình đã khiến các em chai lỳ với dục vọng, các em bảo, khi những bàn tay và những thứ cùa đàn ông chà xát vào thân thể các em, dù là chỗ nhạy cảm nhất cũng không gây được cảm “hứng tình” cho sơn nữ nữa.
Như cô gái đến từ Tương Dương, Nghệ An bảo: “Cái thủa ban đầu trinh trắng em đã bán với giá 10 triệu hồi còn làm gái gọi cao cấp ở Sài Gòn cơ. Giờ nói thật, em sờ soạng vào phụ nữ cùng giới có khi có cảm giác hơn bọn anh đấy”. Tôi biết, “bệnh nghề nghiệp” đã biến em tha hóa giới tính đây, âu cũng là bi kịch đối với đời làm gái.
Nỗi đau nơi thâm sơn cùng cốc
Đêm hôm sau, chúng tôi quay lại, đúng như ý muốn, tại khu đêm bên đường mòn Hồ Chí Minh là những căn nhà xây san sát gồm phòng hát, phòng cho khách qua đêm trên gác 2 được xây kin kín không gian tù túng, mỗi khu trại có tới 7 đến chục phòng. Phòng nào cũng quây bạt kín mít, mỗi phòng hát được đầy đủ trang bị để hát mỏi tay. Còn những phòng, lều tranh lụp xụp phía trong để phục vụ khách “tới bến”.
Nửa đêm, như lịch trình đã định, những cặp “tình nhân” vừa mới kịp “cặp” với nhau ngã nghẹo đi lên tầng hai hành lạc. Tôi được dìu lên tầng hai với Vân – cô gái đến từ núi rừng Quảng Nam. Vân mới 16 tuổi, xinh đẹp nết na như bông hoa rừng nhưng giờ đã vào vai diễn ngào ngạt mùi phấn son.
Tôi lại mường tượng ra gặp em trong một túp nhà sàn chất thiểu số nào đó. Đẹp lắm. Nhưng em lại cười bảo một cách ngây thơ: “Anh nhầm người rồi, ở đây, ai chả giống em, đều lớn lên từ bản làng cả”. Tôi chợt nhận ra điều vớ vẩn mình đang hình dung ra cô tốt đẹp.
Đúng vậy, may mà tôi không nói với em điều này. Tôi cũng đã thấy em, những không phải là em. Mà là cô gái dân tộc nào đó, vận áo thổ cẩm, lưng đeo gùi, tần tảo di nương, làm rẫy. Cũng nét mày, gương mặt, bắp chân to lù lù hơn gái miền xuôi này đây.
Nhưng là những cô gái bản hiền ngoan chứ không phải em hư hỏng thế này. Vân kể rằng, do thấy gái bản bỏ đi làm nhà hàng hái ra tiền nên cô cũng sớm bỏ học “đi làm” để lấy tiền về xây nhà cho cha mẹ và sắp đồ đạc tư trang cho bản thân.
Tại đây, còn có nhiều cô gái xứ núi người dân tộc “lạc lối” vào con đường làm nhân viên phục vụ phòng hát và “đi khách”. Những lán trại kai cong “nhốt” biết bao nhiêu cô gái đến từ các nơi như Huế, Đà Nẵng hay Nghệ An… đều trôi đến rừng này để kiếm tiền bằng cái nghề bán thân nhơ nhớp.
Thế nhưng đằng sau đó là bao nhiêu bi kịch của những đời son trẻ. Rồi người thì vào trại vì bị bắt khi đang bán dâm cho khách, người thì bị đưa đi cai ma tuý vì trót “kết duyên” với nàng tiên nâu, tất cả chỉ là bi kịch. Nhưng có lẽ thiệt thòi nhất là những cô sa chân vào căn bệnh HIV độc ác. Tại rừng này đã tiễn biệt không biết bao nhiêu cô trở về với cõi chết bất đắc kỳ tử.
Hằng là cô gái từ Nghệ An vào làm gái cho các “trại” đã ba năm. Nhưng rồi từ những ngày đầu năm, người cô bỗng đổ bệnh, sốt cao kéo dài, người lở loét… lúc này mới phát hiện bị bệnh ở giai đoạn cuối. Cô bị chủ trại đuổi ra và cho ứng tháng lương cuối là 700 000đ, những ngày sau, người ta xua đuổi cô như đuổi ta ma ngoại đạo.
Rồi một ngày, người ta thấy xác cô thối rữa bên lề rừng, các cơ quan ban ngành đành lượm về và chôn. Chúng tôi đã gặp “đồng nghiệp” thân tín của cô và biết và những ngày cuối đời cô sống không bằng chết. Bị xua đuổi, đói ăn, đói thuốc… lúc đó nước mắt cô cứ dài chảy rưng rưng với những lời than vãn thân phận bạc như lá rừng bị gió quật rụng không thương tiếc.
Tất cả đều trơ trẽn đến bất tận. Đồng nghĩa với những nỗi đau chưa dừng lại ở đó, còn không biết bao nhiêu cô gái khi nhiễm bệnh HIV rồi vẫn trả thù đời bằng cách cố tình đi khách để gieo cái chết sang người khác. Còn, khi đã thân tàn ma dại thì không bao giờ dám hồi gia để sống nốt những ngày còn lại, các cô đành ăn xin vật vờ và chờ ngày chết.
Lời khẩn cầu của… Alăng Ba
Alăng Ba là chủ tịch xã Mà Cooih, giáp ranh với thị trấn Prao, nơi mà vùng lán trại đóng đô nhiều nhất. Có những bản vì con em họ sa ngã, bệnh tật, đã kéo nhau ra phá lán trại của bọn người kinh doanh thịt gái.
Nhưng họ lương thiện quá, hiền lành quá, làm sao “đủ cơ” để chống lại những tay bảo kê đầy đủ máu côn đồ cơ chứ. Thế là như cách lý giải của những “người anh em” thì đành “phó mặc số phận con em của bản làng cho “con ma” mại dâm. Con ma dục tính ấy cho chết, cho sống thì tuỳ thôi.
Còn bản thân ông Alăng Ba, người có uy quyền nhất bản và đại diện cho chính quyền địa phương cũng nhăn nhúm cái mặt kêu rằng không thể quản lý nổi nạn mại dâm rừng đang gặm nhấm cuộc sống của bà con dân bản. Đem vấn đề phức tạp trên ra hỏi “toạc móng heo” (lời của ông chủ tịch Alăng Ba) thì được biết: Công an và dân quân hai địa bàn cùng nhau truy quét liên tục nhưng xong rồi đâu lại vào đấy. Đến bây giờ, bản thân chính quyền địa phương cũng đã thấy quá mệt mỏi.
Theo Người Đưa Tin
Rạng sáng ở pháp trường
Theo thông lệ, không biết đã có từ bao giờ mà tất cả các cuộc thi hành án tử hình đều diễn ra vào lúc tờ mờ sáng để đến lúc mặt trời lên là tất cả đều đã hoàn tất.
Trường bắn Cầu Ngà nằm ngay phía sau Trại tạm giam Hà Nội. Nếu đi đường vòng phía ngoài cổng trại thì chỉ hơn một cây số. Trại giam chuyển từ đường Hỏa Lò về đây năm 1993 thì Trường bắn Cầu Ngà cũng bắt đầu có từ khi ấy. Có một điều kỳ lạ là con đường dẫn đến trường bắn là độc đạo và trường bắn là điểm cuối cùng của con đường ấy. Thế nên, tử tù đã bị đưa đến đây là... phải ở lại.
Theo thông lệ, các cuộc thi hành án tử hình đều diễn ra vào lúc tờ mờ sáng để đến lúc mặt trời lên là tất cả đều hoàn tất. Thế nên, ở trường bắn, ban ngày yên tĩnh, vắng lặng đến u buồn. Những ngôi mộ tử tù xếp thành hàng, im lìm.
Theo trí nhớ của những cán bộ công an ở Trại tạm giam Hà Nội thì tử tù "xông" trường bắn Cầu Ngà là Huỳnh Thức. Cuộc chuyển tù từ trại giam cũ ở đường Hỏa Lò về trại mới hoàn tất hồi tháng 3/1993 thì tháng 4 năm ấy, tử tù Huỳnh Thức bị thi hành án và trở thành tử tù đầu tiên thi hành án ở trường bắn Cầu Ngà.
Lấy dấu vân tay của một tử tù trước khi ra trường bắn.
Mỗi tử tù khi bị đưa vào đây là một số phận, con đường sa ngã khác nhau. Có tử tù ở đây lâu, chỉ cần nghe tiếng giày khua trên hành lang phía ngoài buồng giam trong những ca đi tuần tra là biết của cán bộ nào. Nhiều khi, từ trong buồng giam vọng ra, hỏi thăm cán bộ. Có quản giáo bị ốm, nghỉ làm mấy hôm, thấy vắng tiếng giày là tử tù lại vọng ra băn khoăn, cán bộ đi đâu mà không thấy. Cán bộ cũng quen giọng nói của từng tử tù. Chỉ cần nghe tiếng thôi, vọng từ trong buồng giam, cách mấy lần cửa sắt vẫn nhận ra là của tử tù nào mà không cần thấy mặt.
Ngày nào cũng xuống buồng giam, tử tù nào có gì đó bất thường về tâm lý, về sức khỏe là cán bộ biết ngay. Hỏi về bất kỳ một tử tù nào đang còn sống trong khu giam thì tất cả các quản giáo ở đây đều biết rõ tội trạng, hoàn cảnh gia đình, tình trạng sức khỏe, tinh thần mà không cần phải mở hồ sơ hay bất kỳ một thứ sổ sách ghi chép nào.
Tử tù Hoàng Thị Tiến.
Tử tù Hoàng Thị Tiến, gần 3 năm sống ở khu giam này mà chỉ được thăm nuôi vài lần. Nhà Tiến ở mãi Sơn La, vợ bị bắt một mình chồng Tiến chật vật nuôi hai đứa con nhỏ nên chả có điều kiện lặn lội xuôi về Hà Nội thăm nuôi vợ. Không có tiếp tế, Tiến sống hoàn toàn nhờ vào tiêu chuẩn của trại, từ bữa ăn hàng ngày cho đến những vật dụng nhỏ nhất dành riêng cho đàn bà.
Quản giáo Nguyễn Thị Hạnh, Đội phó Đội quản giáo bảo: "Tiến cô đơn trong cả những ngày sống cuối cùng này, họa hoằn lắm mới được gia đình xuống thăm nuôi".
Mà không phải chỉ một mình Tiến. Tất cả các tử tù chờ chết ở trong khu giam này đều được chăm sóc tận tình. Ngày nào quản giáo cũng xuống buồng giam làm nhiệm vụ, họ quen tử tù đến từng nét mặt, giọng nói, tính cách. Thế nên, một người quản giáo đã làm việc trong khu giam tử tù nhiều năm đã nói mỗi buổi sớm tinh sương, khi có bất kỳ một tử tù nào phải "xuất buồng" là trong chị dường như có khoảng trống mơ hồ nào đấy ập đến khiến lòng chị nặng trĩu.
Vẫn biết rằng cái ngày họ đền tội sẽ phải đến mà sao chị vẫn không thể xua đi được cảm giác ấy. Làm việc trong khu giam mãi rồi, từng chứng kiến nhiều buổi sớm tinh sương như thế mà chị vẫn không thể nào quen được. Nỗi buồn cứ từ đâu bỗng dưng xộc đến thôi. Nhất là lúc nghe mơ hồ thấy tiếng súng nổ, xa xa. Có tử tù xuất buồng đến mấy năm rồi mà khi tôi hỏi đến, chị vẫn nhớ vanh vách số giam và chị bảo rằng, chỉ cần nhắm mắt lại là chị hình dung thấy gương mặt của người ấy, lúc khóc, lúc cười...
Trong tất cả các buổi thi hành án tử hình thì theo luật định, Hội đồng thi hành án sẽ gồm nhiều cơ quan, nhưng không bao giờ vắng mặt cán bộ quản giáo. Quản giáo sẽ là người đầu tiên phải vào buồng giam tử tù trong những buổi sáng tinh mơ như thế. Quản giáo cũng là người đầu tiên cất tiếng gọi, đánh thức tử tù. Và, câu nói quen thuộc bắt đầu bao giờ cũng là: "Hôm nay đi trả án nhé", khẽ khàng khi tiếng khóa lách cách đã va vào không gian buốt nhói, khi cánh cửa sắt nặng nề của buồng giam đã mở.
Đa số các tử tù sẽ bật dậy và hầu hết họ đều trở nên luống cuống. Có người chân tay trở nên mềm nhũn, không thể tự đi được, quản giáo phải dìu từng bước. Họ được làm vệ sinh cá nhân, được thay quần áo mới trước khi "xuất buồng". Trong tất cả nhưng giây phút khó khăn đầu tiên này, người quản giáo bao giờ cũng là người ở sát bên tử tù. Chỉ đến khi đưa được tử tù ra khỏi khu giam một cách an toàn thì nhiệm vụ của người quản giáo mới kết thúc.
Tử tù sẽ được bàn giao cho Hội đồng thi hành án tiến hành các thủ tục tiếp theo. Khoảng sân chờ ở phía cuối hành lang, ban ngày hoa hồng vẫn nở và tiếng chim từ đâu tụ về vẫn hót ríu ran nhưng trong những buổi sớm mờ sương như thế, vắng lặng thinh không trở thành điểm chia tay. Tử tù thì đi tiếp còn những người quản giáo sẽ quay trở về phòng làm việc trong khu giam, tiếp tục nhiệm vụ của mình. Họ đã nói gì với nhau vào khoảnh khắc ấy?
Một quản giáo tâm khi khi rời tay ra khỏi tử tù, chị thường chúc họ ra đi thanh thản. Còn họ, thường lập cập cảm ơn và hứa "ở thế giới bên kia sẽ phù hộ cho các thầy" (ở trại giam các phạm nhân thường gọi quản giáo là "Thầy"). Con chim sắp chết sẽ hót tiếng hay, người sắp chết sẽ nói lời phải. Thế nên, những người quản giáo tin đó như một lời tri ân cuối cùng của các tử tù dành cho họ...
Theo An Ninh Thế Giới
Những "My Sói" và tiếng kêu gia đình Còn đó bao câu chuyện gia đình tan vỡ vẫn được coi là những chiêu kể nghèo kể khổ của những "con cave", những "thằng nghiện" đã trở thành tội phạm mang gương mặt trẻ thơ... Nỗi niềm của những "My sói" 14 tuổi, cầm đầu nhóm 8 người (trong đó có 6 đứa tuổi dưới 18) đang chờ ngày xét xử cho...