Đời em có mấy lần 7 tuổi?
Từ ngày sinh ra, mẹ nâng như trứng, mẹ hứng như hoa, mẹ ôm vào lòng.
Chiều hôm ấy, gia đình tôi vui như Tết. Cậu cháu trai bảy tuổi, con của chị gái tôi được giải Nhất cuộc thi Liên hoan Văn nghệ toàn trường. “Thiên đàng búp bê” là bài hát cháu tôi đã chọn để dự thi, với phần lời cứ làm tôi suy nghĩ mãi “Từ ngày sinh ra, mẹ nâng như trứng, mẹ hứng như hoa, mẹ ôm vào lòng”. Cháu tôi bảy tuổi, và mới có thêm một cậu em trai. Tôi hỏi khi hát xong, cháu có thấy yêu mẹ hơn không?
Cậu chàng liền liến thoắng “Con yêu mẹ con nhất. Sau này con không lấy vợ đâu, để em Tũn lấy thôi. Con sẽ ở nhà với mẹ”. Chị tôi nghe xong, mỉm cười và mắt thoáng rưng rưng. Tình yêu thương của con trẻ dành cho mẹ mình hồn nhiên và vô tư như vậy.
Tôi cũng chẳng cần hỏi cháu “Con yêu mẹ thế nào?” Vì cách đây không lâu, chị có kể cho tôi nghe một chuyện. Đêm ấy, chị phải dậy cho cu Tũn ti đêm, mệt quá, chị tôi ngủ thiếp đi lúc nào không biết, quên cả kéo áo xuống. Anh cu Tũn dậy đi vệ sinh, vào thấy mẹ đang nằm mà vẫn đang vén áo, cậu chàng nhẹ nhàng chui vào màn, kéo áo mẹ xuống thật ngay ngắn, xong xuôi đâu đấy lại nhẹ nhàng chui ra, dém màn cẩn thận rồi mới yên tâm nằm ngủ tiếp. Lúc cu cậu chạm vào người, chị đã tỉnh rồi, nhưng cứ để yên xem cậu sẽ làm gì. Đó là đêm đầu tiên, cháu tôi không được nằm ngủ với mẹ nữa. Cháu bảo tôi rằng “Con lớn rồi, phải nhường mẹ cho em…”
Tôi không nhớ gì nhiều về những tháng ngày khi tôi bảy tuổi. Nhưng những bức ảnh cũ kỹ trong cuốn album gia đình đã nhắc tôi nhớ một điều: Tôi đã có một tuổi thơ ngọt ngào trong vòng tay đầy yêu thương của bố mẹ. Là bức ảnh được bố bế chụp đêm giao thừa, rồi được bố mẹ cho đi chơi công viên chiều cuối tuần… Những lần 7 năm sau đó, trôi qua nhanh không ngờ.
14 tuổi, tôi bận rộn với tuổi dậy thì, với những lo lắng học hành và chút rung động đầu đời khi khẽ chạm tay cậu bạn trai cùng lớp. Nhưng tôi không nhớ đã cãi bố bao nhiêu lần, làm mẹ buồn vì những chuyện gì.
21 tuổi, tôi chạy đua với lịch học ở trường, với công việc làm thêm, tôi cuống quýt yêu đương, tôi hồn nhiên tận hưởng cuộc sống với bạn bè, tôi đi du lịch nhiều hơn. Nhưng tôi không nhận ra rằng, từ ngày về hưu, mẹ buồn và già đi nhiều. Và tôi vẫn thỉnh thoảng không ăn cơm nhà mà quên không gọi về bảo mẹ…
Có phải càng lớn, chúng ta đều vô tâm hơn? Có lẽ nào khi sự quan tâm chăm sóc, tình yêu thương của của bố mẹ đã được coi là mặc định, là điều hiển nhiên, thì chúng ta sẽ không còn chú ý và trân trọng nó nữa? Tôi của hôm nay đã học được nhiều điều từ người cháu bảy tuổi của mình. Tôi đã biết ôm mẹ từ sau lưng, thật chặt, thủ thỉ rằng con yêu mẹ lắm. Tôi đã không còn ngại ngần khi ôm cứng lấy cái bụng bia của bố mỗi khi bố đèo tôi đi chỗ này chỗ nọ. Ngày xưa có cố mãi tôi cũng chẳng ôm hết bụng bố, vậy mà bây giờ bụng bố chẳng vừa một vòng tay tôi. Là bụng bố nhỏ đi, hay tôi đã lớn lên và vô tình quên mất, bố mẹ đang già đi từng ngày?
Tôi đã chẳng thể kìm nổi lòng khi vô tình đọc được bức thư gửi con của một Việt Kiều ở Pháp tên là Pierre Antoine.
Video đang HOT
“Ngày bố mẹ già đi, con hãy cố gắng kiên nhẫn và hiểu cho bố mẹ. Nếu như bố mẹ ăn uống rớt vung vãi… Nếu như bố mẹ gặp khó khăn ngay cả đến cái ăn cái mặc… Xin con hãy bao dung!
Con hãy nhớ những ngày, giờ mà bố mẹ đã trải qua với con, để dạy cho con bao điều lúc thuở bé. Nếu như bố mẹ cứ lặp đi lặp lại hàng trăm lần mãi một chuyện, thì đừng bao giờ cắt đứt lời bố mẹ… mà hãy lắng nghe!
Khi con còn ấu thơ, con hay muốn bố mẹ đọc đi đọc lại mãi một câu chuyện hằng đêm cho đến khi con đi vào trong giấc ngủ… và bố mẹ đã làm vì con.
Nếu như bố mẹ không tự tắm rửa được thường xuyên, thì đừng quở trách bố mẹ và đừng nên cho đó là điều xấu hổ.
Con hãy nhớ… lúc con còn nhỏ, bố mẹ đã phải viện cớ bao lần để vỗ về con trước khi tắm.
… “
Lá thư còn rất dài, nhưng tôi tin em cũng giống như tôi, sẽ run rẩy khi đọc đến những dòng này. Vậy mà, tôi đã từng cãi mẹ khi mẹ bắt tôi đi ngủ sớm hơn thay vì ngày nào cũng thức đến hai giờ sáng.
Vậy mà, tôi đã cáu nhặng lên với bố khi hướng dẫn mãi mà bố vẫn không biết làm thế nào để gửi và đọc thư trong Gmail.
“Và một ngày như một ngày sẽ đến, bố mẹ sẽ nói với con rằng… bố mẹ không muốn sống, bố mẹ muốn từ biệt ra đi”.
Em à, cuộc sống vốn vô thường, chẳng biết được ngày mai. Vì thế, tôi và em, ngay lúc này, hãy cùng yêu thương bố mẹ mình, thật hồn nhiên và vô tư như hồi chúng ta còn bảy tuổi, khi còn có thể.
Vì rằng, cứ ngỡ mười lần bảy tuổi sẽ rất lâu, nhưng rồi cũng qua nhanh như chớp mắt… Thoáng chốc ngoảnh lại, tất cả đã là ngày hôm qua. Em đã bảy tuổi được mấy lần?
Theo Guu
Ly hôn vì bị chồng cưỡng dâm
Trước tòa, sau khi đưa ra nhiều lý do chia tay mà liên tục bị chồng bác bỏ, chị Hồng gào lên "đơn giản là tôi không muốn sống với kẻ cưỡng bức mình!".
ảnh minh họa
Câu nói của chị Hồng khiến chồng chị chết lặng. Hai người sau đó đã chia tay nhưng vẫn mang vết thương lòng về chuyện này.
Chị Hồng, nhân viên một công ty thiết kế nội thất tại Hà Nội, cho biết, vợ chồng chị đến với nhau bằng tình yêu. Mấy năm đầu chung sống, hai người khá hạnh phúc và hòa hợp chuyện chăn gối. Nhưng sau khi sinh con thứ hai, chị hầu như không còn hứng thú. "Giai đoạn này mình stress thực sự vì hai con sinh gần nhau, hay ốm đau. Mình vừa chịu áp lực công việc cơ quan, vừa làm việc nhà, vừa lo cho con trong khi ông chồng vẫn thong dong, nhiều hôm hết giờ làm không về mà còn tụ tập rượu bia, bi-a... nên mình càng chán gần gũi", chị kể.
Thấy vợ từ chối quan hệ, anh xã cho rằng chỉ vì vợ giận dỗi hoặc cố tình làm vậy để được anh phải năn nỉ, xuống nước. Sau vài lần nịnh nọt vẫn không lay chuyển được vợ, anh bực tức và gây áp lực buộc chị phải vào cuộc.
"Không thể nào quên lần ấy, anh ta đi uống về ngà ngà, thở nồng nặc vào mặt mình rồi lao tới như con thú, không cả bận tâm tới chuyện hai đứa con vừa ngủ đang nằm ngay cạnh. Mình không chống trả được đành chịu trận rồi sau đó òa khóc vì tủi hổ và cảm giác đau buốt, trong khi lão chồng xong việc nằm ngáy khò khò", chị Hồng kể lại.
Sau nhiều lần chịu cảnh này, chị Hồng nhìn chồng như kẻ thù, chỉ thấy anh là gã bản năng thô thiển chứ không phải người đàn ông hiền lành mà chị từng yêu trước kia. "Từ chối không nổi, nói chuyện không giải quyết vấn đề, cũng chẳng thể tiếp tục chịu đựng, mình đưa đơn ly hôn mà anh ta vẫn tưởng chỉ là dọa", chị nói.
Cũng rơi vào cảnh bỗng dưng chẳng còn cảm xúc chăn gối và không thể cố chịu đựng những màn "yêu" như tra tấn của chồng, chị Hiên (Đống Đa, Hà Nội) câm nín khi ông xã công khai chuyện mình đi "ăn bánh trả tiền".
"Anh ta nói do tôi không hoàn thành nghĩa vụ của một người vợ nên mới phải tìm tới nước đó", người phụ nữ 37 tuổi kể. Chị nói rằng, trước mắt, chị thà chấp nhận cảnh chồng ra ngoài vui vẻ còn hơn phải cố "chiều" anh ta như trước đây. "Có lẽ cũng khó sống cảnh này mãi được nhưng con còn nhỏ, kinh tế chưa độc lập được", chị nói.
30% các cặp vợ chồng có hiện tượng bị ép quan hệ phòng the và nạn nhân đa số là phụ nữ - là con số được Ủy ban các vấn đề xã hội đưa ra vài năm trước. Nhận định về vấn đề này, trong hội thảo 25/11 tại Hà Nội về "bạo lực tình dục với phụ nữ và trẻ em gái", thạc sĩ Phan Thu Hiền, chuyên gia giới, Quỹ dân số Liên hiệp quốc tại Việt Nam, cho biết, đây là một thực tế xảy ra rất phổ biến tại nước ta hiện nay.
Bà Hiền chia sẻ, mấy năm trước, trong quá trình nghiên cứu về bạo lực tình dục, khi bà hỏi một số ông chồng là "có từng cưỡng bức vợ" thì 100% đều chẳng định không. Họ cho rằng: "Vợ là của mình, chồng thích làm gì chẳng được, sao gọi là cưỡng bức". Nhưng với câu hỏi "các anh có bao giờ quan hệ ngay cả khi vợ không muốn?" thì câu trả lời nhận được là "thường xuyên", "chuyện như cơm bữa"... bởi "các bà ấy có thích 'chuyện ấy' mấy đâu" hay "cô ấy nằm im như khúc gỗ", "cô ấy như cái xác để tôi muốn làm gì thì làm"...
"Rõ ràng, chính nam giới cũng không nhận thức được hành động ép vợ quan hệ khi bạn đời không muốn là hành vi cưỡng bức", bà Hiền nói.
Bà cho biết, trong nghiên cứu của bà, nhiều phụ nữ cũng thổ lộ rằng: Nhiều khi họ không hề có chút hứng thú nào nhưng vẫn phải chiều chồng vì sợ nếu không đáp ứng thì bạn đời sẽ không yêu mình, gây sự, đi cặp bồ, không mang tiền về, uống rượu, thậm chí dùng bạo lực... "Trong trường hợp này, chúng tôi cũng gọi là cưỡng bức trong hôn nhân, dù người đàn ông không trực tiếp ép buộc vợ nhưng anh ta đẩy người phụ nữ của mình vào tình thế chấp nhận làm 'chuyện ấy' dù không mong muốn", bà Hiền bày tỏ.
Tuy nhiên, cương bưc tinh duc trong hôn nhân thương kho đươc nhận biêt vi sư che phu cua nhưng chuân mưc đao đưc, nhưng quan niệm cũ về giới như chồng thì được quyền đòi hỏi còn vợ phải có nghĩa vụ đáp ứng.
Theo chuyên gia này, tình dục vợ chồng hòa hợp là phải có sự hưởng ứng từ hai phía. Nó không chỉ để duy trì nòi giống mà còn liên quan tới sức khỏe, tình cảm, sự chia sẻ và cảm thông giữa hai người. Ngoài ra, cương bưc tinh duc con co thê dân đên mang thai ngoai y muôn, sây thai, lây truyền các bệnh qua đường tình dục, gây sang chấn về tinh thần lẫn các chấn thương về cả thể chất và cảm xúc, thậm chí có những trường hợp còn tử vong. Nhiều chị em còn dần bị lãnh cảm. Từ đó, họ ghê sợ "chuyện ấy" và ghê sợ luôn cả người đầu ấp tay gối với mình. Hôn nhân cũng vì thế mà đi vào ngõ cụt.
"Khi rơi vào tình huống bị đòi hỏi quan hệ khi không mong muốn, người vợ hoàn toàn có quyền từ chối và chia sẻ cho bạn đời hiểu rõ lý do. Giao tiếp thẳng thắn, tế nhị, có sự cảm thông và cùng nhau tìm hướng cải thiện đời sống chăn gối là chìa khóa giải quyết vấn đề này. Nhưng khi cách đó không thể sử dụng hoặc dùng không hiệu quả, nếu bị cưỡng ép bạo lực, bạn hãy nhờ tới sự giúp đỡ của những người có uy tín và cơ quan chức năng", chuyên gia chia sẻ.
Tuy nhiên, theo thạc sĩ Lê Thị Vân Anh, vụ pháp luật hình sự, hành chính, Bộ Tư pháp, hiện nay, không chỉ người dân mà nhiều luật sư, thẩm phán cũng chưa có nhận thức đúng đắn về vấn đề xâm hại tình dục trong quan hệ hôn nhân và đây còn là khoảng trống trong quy định pháp luật.
Bà Vân Anh chia sẻ, trong khảo sát của bà về vấn đề này, khi được hỏi, một thẩm phán tại Hà Nội vẫn cho rằng: Chồng không được sự đồng ý của vợ, phải dùng bạo lực để ép buộc vợ quan hệ là chuyện bình thường vì đó là quyền của anh ta. "Một số luật sư cũng có suy nghĩ này. Đây là một thực tế đáng buồn, trong khi cưỡng dâm trong hôn nhân là một vấn đề phổ biến, không chỉ ở vùng sâu vùng xa mà ngay cả ở thành thị...", bà Vân Anh bày tỏ.
Bà cho biết, khi khảo sát một số nạn nhân bị chồng cưỡng bức, họ cho biết, có những lần, sau khi xảy ra sự việc, vì bất mãn và không thể chịu đựng được, họ có đi báo nhưng cơ quan tố tụng không thụ lý vì cho đây là vấn đề gia đình, cần giải quyết ở tổ dân phố.... Trong khi đó, một nhà nghiên cứu về bạo lực gia đình cho biết, các cán bộ địa phương thường không muốn can thiệp vào việc này.
"Có anh dân phòng ở Đông Anh còn nói rằng 'vợ chồng không ngủ được với nhau cũng gọi cho tôi dậy, nhưng tôi xuống đó thì có giải quyết được gì đâu, lại chẳng được trả thêm đồng nào'. Cũng vì bức bách khi không thể cưỡng lại chồng cũng không nhờ được sự trợ giúp của bất cứ ai, tổ chức nào, nhiều chị em đã lựa chọn ly hôn như một cách giải thoát", bà Vân Anh chia sẻ.
Bà cho biết, Bộ tư pháp đã đề xuất nên quy định cụ thể hành vi cưỡng dâm trong quan hệ hôn nhân cũng là tội phạm hình sự nhưng hiện chưa được thông qua.
Theo VNE
Anh bảo chờ tôi có công việc ổn định rồi sẽ ly dị vợ Anh bảo không muốn sống cuộc sống gia đình nữa, chuyện ly dị với vợ chồng anh đơn giản lắm. Ảnh minh họa Tôi và anh yêu nhau được gần 3 năm thì anh mới kể đã có vợ và hai con gái nhưng gia đình vợ chồng không hạnh phúc, chỉ vì nghĩ cho con nên mới cố gắng ở với nhau...