Đời em có anh!
Minh Tú tình yêu của em! Đời này kiếp này em sẽ gọi anh như vậy để bày tỏ tình yêu của em với anh. Anh yêu! vậy là thấm thoát 8 năm đã trôi qua kể từ ngày em gặp và yêu anh. Thời gian trôi nhanh quá làm em cứ ngỡ như vừa mới hôm qua.
Nhớ ngày anh đến với em khi em vẫn còn là một cô bé 17 hồn nhiên vô tư, với mái tóc dài tết đuôi sam, với đôi mắt tròn và nụ cười luôn rạng rỡ. Anh bước vào cuộc đời em thật nhẹ nhàng và êm ái nhưng chính từ đó cuộc sống của em cũng thay đổi. Từ một cô bé chưa biết như thế nào là yêu thì nay em thấy mình không thể sống thiếu anh chính vì thế mà em trở thành người hay suy tư trầm cảm, trong đầu em chỉ có anh với hàng trăm câu hỏi :anh có yêu em thật lòng không, tình yêu này sẽ đi đến đâu, có đến được cái đích mà người ta gọi là “bến bờ hạnh phúc không”, những câu hỏi ấy quá khó trả lời với một cô bé cấp III.
Thời gian cứ thế trôi đi trong khi cuộc sống thì có biết bao nhiêu đổi thay, có những điều ta không thể ngờ đến, có những lúc tưởng chừng ta ko thể tiếp tục tình yêu này nữa nhưng bằng tình yêu chân thành cộng với niềm tin cuộc sống ta đã chiến thắng tất cả khó khăn để đến với bến bờ hạnh phúc. Lúc này đây khi đang ngồi viết thư cho anh em thấy tim mình thật bồi hồi, rạo rực. Không còn lâu nữa là em sẽ lại được gặp anh, được anh ôm vào vòng tay và em sẽ đặt một nụ hôn nồng nàn lên môi anh cho bõ những ngày nhung nhớ. Em thấy mình thật hạnh phúc vì trong cuộc sống của em có anh.
Video đang HOT
Mình cùng nhau cố gắng để vun đắp cho tình yêu và hạnh phúc này anh nhé!
Em mãi yêu anh!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Hôm qua em mơ thấy anh
Hỡi cố nhân ơi! Chuyện thần tiên xa rồi. Tình đã như vôi, mong chi còn chung đôi. Cứ cúi mặt đi để nghe đời lầm lỡ, đừng níu thời gian cho thêm sầu vương mang.
Hôm qua em mơ thấy anh, mơ thấy anh yêu em như ngày nào, được nhìn ngắm gương mặt anh dù chỉ là trong mơ. Nếu gặp anh thì em cũng không biết rằng em có thể nhìn anh được như vậy không nữa.
Em sợ, em sợ lắm cảm giác nhớ thương một người. Em sợ em phải suy nghĩ về anh, em không nghĩ là anh có thể chi phối em nhiều như vậy? Hơn 1 năm rồi, mỗi lần vô tình gặp anh là vài ngày sau em chẳng làm được gì cả, lại phải cố bảo mình rằng anh và em chẳng còn gì nữa, là em có lỗi với anh trước, là em chứ không phải anh. Cảm giác này thật là khó chịu, nhưng chỉ như vậy em mới có thể không nhớ đến anh.
Anh thật sự không còn nhớ đến em nữa sao, mà có lẽ là vậy thật rồi, vì em với bác gái trùng tên muh. Em phone rủ anh đi cafe lần nào anh cũng bảo là anh bận đi với bạn, anh bảo là để hôm nào gọi mọi người đi cùng. Như vậy thì em phải hiểu rằng em ơi anh không còn tình cảm gì với em nữa đâu chứ.
Em biết là không nên hy vọng gì ở anh nữa nhưng tại sao lại không làm được. Một người bạn của anh và em đã nói rằng em nên quên anh đi, vì tính anh là thế, không có quyết tâm lắm đâu. Em không tin, không muốn tin nhưng...
Anh dạo này sao rồi? Công việc thế nào? Chỗ em và anh làm việc cách nhau không xa nhưng chẳng bao giờ em vô tình gặp anh cả. Có lẽ là anh cũng không muốn gặp em đâu nhỉ??? Anh àh, em gặp một người gần giống anh, người ta cũng mến em, nhưng em sợ lắm, em sợ em sẽ có tình cảm với người ta, em sợ em sẽ quen người ta chỉ vì người ta gần giống anh.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Mãi mãi nhớ về anh! Anh à , đã lâu lắm rồi em không cầm bút viết thư. Khi cầm rồi lại không biết viết gì nữa. Phải chăng em đã không còn yêu anh nữa. Nhưng như vậy đã tốt, khi yêu ai trả như vậy em không dám bộc bạch với ai ngay cả người bạn thân nhất, em chỉ dám để trong lòng mình thôi....