Đời đàn bà, lấy phải chồng vô tâm thì cứ như ‘vứt’ đi…
Đàn ông vô tâm à, các anh cũng chỉ giỏi làm tổn thương người đàn bà ở bên cạnh mình…
Tôi đến chỗ hẹn sau chị. Vừa thấp thoáng thấy bóng chị là tôi hoảng cả lên, chạy ào tới giật lon bia trên tay chị. Tôi chỉ thấy chị cười nhẹ nhìn tôi, bình thản đến lạ: “Chị cô biết uống nhé, đừng có mà xem thường!”. Tôi có hơi giật mình, nhưng có phần nhẹ người, vội ngồi xuống bên cạnh chị. Chúng tôi bắt đầu nói vài câu chuyện không đầu không cuối. Tôi không hỏi chị tại sao lại thế này, tôi muốn chị có thể thoải mái nói với tôi nếu chị muốn. Nhưng chị sau đó đã uống rất nhiều, tôi thật không thể cản nổi. Như chị muốn say, cho quên hết, cho mặc kệ sự đời.
Trời cũng đã gần khuya. Chị không còn rót bia nữa, cứ im lìm nhìn xa xăm. Đôi mắt người đàn bà trước mặt tôi ngân ngấn thứ chất lỏng đau lòng. Chị bắt đầu khóc, như một đứ.a tr.ẻ nức nở không còn quan tâm bất cứ điều gì. Tôi đã muốn hỏi, bao lâu rồi chị không thể khóc, cho vơi cho cạn bớt những tổn thương trong lòng. Có phải chị muốn say, chỉ để có thẻ khóc như bao người đàn bà ngoài kia?
Ảnh minh họa: Internet
Tôi quen chị trong một dịp tình cờ, chị từng là khách hàng của tôi. Chị lập gia đình cũng gần 10 năm rồi, cuộc sống gia đình cũng sung túc lắm. Dù tôi biết chị có cuộc sống rất đủ đầy nhưng không hiểu sao, ngay từ lần đầu gặp chị, tôi luôn thấy có gì đó chạnh lòng lắm. Để sau này, khi hai chị em đã dần thân thiết với nhau, tôi mới hiểu đằng sau người đàn bà đẹp người đẹp nết ấy là cả một câu chuyện dài. Và thật ra, mỗi khi nhìn thấy chị, tôi đều thấy những phận đàn bà ngoài kia, có chồng mà cứ như không…
Tôi còn nhớ, có những ngày cố định trong năm chị thường cùng con nhỏ đến nhà tôi hay đi đâu đó ăn uống. Ban đầu thì tôi chẳng để ý gì, cứ nghĩ đó là những dịp tình cờ. Đến năm thứ 2 quen biết nhau, tôi mới biết đó đều là những dịp kỷ niệm, thông qua lời nói ngây ngô của con chị. Là sinh nhật chị, là sinh nhật con chị, là kỷ niệm đám cưới của vợ chồng chị. Khi biết điều đó, tôi đã ngẩn người ra. Chẳng phải người đáng lẽ phải ở bên mẹ con chị vào những ngày đó là chồng chị hay sao? Sao chị lại tìm đến tôi, một người chị chỉ mới quen một vài tháng? Chỉ là vì tôi không biết quá nhiều về gia đình chị, về người đàn ông luôn vô tâm bên cạnh chị…
Chị bắt đầu kể, trong tiếng nấc nho nhỏ yếu ớt. Rằng chồng chị từng là người đàn ông chân thành, yêu thương chị hết lòng. Nhưng giờ anh ta chỉ là một người chồng vô tâm với vợ sau hơn 5 năm bên nhau. Những chuyến đi công tác xa nhà kéo dài hàng thái. Bao đêm dài chỉ nằm ngủ cạnh nhau như những người dưng. Lắm khi, đến mức anh ta quên mất việc con chị năm nay đã bao nhiêu tuổ.i. Suốt bao năm sau đó, chị đã luôn kiên trì đứng sau những thành công ngày một vang dội của chồng. Người ta nói chị may mắn, họ thấy gia đình chị quá hạnh phúc. Còn chị, chị chỉ thấy mình như một người vợ bất hạnh, đứng cạnh người chồng lãnh đạm.
Ảnh minh họa: Internet
Video đang HOT
Và hôm nay, khi chị kể tôi nghe câu chuyện này, là lúc chị phát hiện anh ta ngoạ.i tìn.h. Bao níu kéo, yêu thương và tha thứ của chị cũng không thể giữ chồng ở lại. Chị giận, như hóa điên, lao vào căn hộ của đôi gian phu dâm phụ ấy. Chị ngẩn người khi thấy anh mang chiếc tạp dề, đang phụ người đàn bà kia chuẩn bị bữa cơm. Chị thấy nước mắt mình chảy ra, là tủi hờn, là xấu hổ. Suốt gần mười năm bên nhau, có được mấy lần anh vào bếp nấu cơm cho gia đình? Lần đầu tiên trong đời chị hiểu, trên đời này nào có đàn ông vô tâm, chỉ là tâm của họ không còn đặt ở ta mà thôi.
Tôi đưa chị về nhà, say sướt và đầy nước mắt. Tôi vẫn không thôi ám ảnh câu nói như mơ như hồ, như trách hờn đầy đau thương của chị: “Đời đàn bà, lấy phải chồng vô tâm thì cứ như “vứt”" đi. Là vứt đi hạnh phúc, niềm tin. Là cạn kiệt thanh xuân, là heo hắt hy vọng. Đàn bà đáng thương nhất, chính là vẫn bám víu ngay cả khi đã cằn cõi yêu đường. Đàn ông tàn nhẫn nhất, chính là khi đã gọi một người là vợ nhưng lại không thiết tha yêu thương cô ấy. Đàn ông lại không hiểu, đàn bà đã cố gắng đến nhường nào, đã hy sinh bao nhiêu. Không phải vì họ không biết người đàn ông bên cạnh mình vô tâm. Cũng chẳng phải vì họ không biết đau lòng mà một mực tiếp tục đến cùng. Là vì họ còn thương, còn muốn cho người đàn ông đó một chơ hội…
Ảnh minh họa: Internet
Sau ngày hôm ấy, chị tôi l.y hô.n, một mình nuôi con. Người chồng kia sau những mặn mà với nhân tình cũng có lúc hối hận quay về va.n nà.i chị. Nhưng có lẽ mọi điều đã quá muộn ngay từ khi anh ta nhất quyết ra đi.
Đàn ông vô tâm à, các anh cũng chỉ giỏi làm tổn thương người đàn bà ở bên cạnh mình. Rồi sẽ đến một ngày khi người ấy biến mất, mọi điều dần sẽ đổ vỡ trước mặt các anh. Đó là cái giá của việc có không giữ, mất đừng tìm…
Theo Ngọc Thi | Phụ nữ sức khỏe
Bài học cho những ông chồng vô tâm
B.ỏ v.ợ con ở nhà anh đi liên hoan no say rồi mới lết thân về nhà. Về chẳng thấy vợ ra hầu hạ anh điên lên định lao vào đán.h thì chế.t sững khi thấy cảnh này.
ảnh minh họa
Ngày quyết định cưới chồng, chị đã bỏ luôn cả cơ hội đi nước ngoài du học để chọn lấy tình yêu. Chị tin rằng anh sẽ hiểu và trân trọng chị. Nhưng điều đó chỉ diễn ra được 3 năm đầu mà thôi. Thời gian đó anh quan tâm đến vợ con vô cùng, nhưng đến khi chị sinh đứa thứ 2, thằng bé quấy khóc nhiều nên anh bảo chị ở nhà để chăm con còn việc kiế.m tiề.n cứ để anh lo.
Chị không hề muốn nhưng vì thương con khóc đến mòn mỏi lại hay đau ốm nên chị tặc lưỡi đồng ý ở nhà làm nội trợ. Vì 2 đứa con của chị sinh gần nhau nên việc chăm sóc rất vất vả, chị cứ tối mặt tối mũi với con đứa cả ngày, nhiều lúc chẳng có thời gian cho bản thân. Thời gian đầu anh còn vui vẻ, nhưng đến khi áp lực kinh tế đè nặng lên vai, anh bắt đầu chán nản. Mỗi lúc đi làm đều được ngắm gái xinh đi ký hợp đồng thì gặp toàn mấy cô mặc váy body khúc nào ra khúc nấy còn về đến nhà nhìn con nghịch ngợm, vợ thì lúc nào cũng lúi húi trong bếp với bộ đồ thùng thình anh đâ.m ra chán hẳn.
(Ảnh minh họa)
Trong đầu anh hình ảnh người vợ xinh đẹp giỏi giang xưa kia đã không còn, thay vào đó anh xem chị là đồ ăn bám. Ngày xưa ai hỏi đến vợ anh tự hào: "Vợ em/ vợ tao làm công ty kia, nhìn thế thôi chứ xưa kia học giỏi lắm đấy.." còn giờ thì cứ hễ nhắc đến anh lại thở dài: "Vợ tao có làm gì đâu, ăn rồi ở nhà chơi ấy mà".
Ai không biết lại nghĩ chị thất nghiệp, chứ có biết rằng chính anh là người đã bắt chị ở nhà chăm con đâu. Nhìn thái độ của chồng chị cũng buồn lắm, có lần con ngủ chồng ngủ chị tự ngồi ngắm mình trước gương. Chị giật mình nhận ra bao lâu rồi mình không trang điểm xịt nước hoa và đi ra ngoài. Chị bận hi sinh cho chồng con mà quên mất rằng bản thân mình cũng cần được yêu thương.
Chị chạnh lòng khi chồng cứ cau có, nói với vợ chẳng được câu nào tử tế, anh đã thay đổi chẳng còn là anh của ngày xưa nữa. Rồi đến ngày sinh nhật anh, anh mời vợ chồng bạn bè đi uống rượu liên hoan vui vẻ trong khi đó anh chẳng đưa vợ con đi cùng. Mặc kệ vợ đã mua bánh và nấu cơm anh vẫn gạt đi:
- Thôi mẹ con ăn đi, tôi hẹn bạn đi uống rượu rồi.
Hôm đó anh tổ chức tưng bừng, chị lướt facebook thấy bạn bè đăng ảnh mà lòng nghẹn lại. Mấy người bạn hỏi anh:
- Cái Minh Anh đâu sao mày không đưa cô ấy và 2 đứa nhỏ đi.
- Ôi dào đưa con ô sin ấy đi làm gì cho rách việc, chúng ta cứ vui vẻ đi.
- Thằng này mày nói vớ vẩn cái gì vậy, để ta gọi cho cô ấy.
- Thôi đừng gọi, hôm nay chúng ta vui là chính vợ con dẹp qua bên đi, nào dzô.
Mấy người nghe được lắc đầu nhìn nhau, họ không thể tin nổi 1 người đàn ông ngày xưa nổi tiếng yêu chiều vợ, đi đâu cũng đưa vợ kè kè bên cạnh nay lại thay đổi 180 độ như thế. Anh đi ăn rồi đi hát hò đến 2 giờ sáng mới về, về đến nơi anh khề khà bực bội ném dày tứ tung vì không thấy vợ ra dìu:
- Đi đâu hết rồi, chồng về mà không ra đón à, cô làm vợ cái kiểu gì vậy.
Anh quát mãi chẳng thấy vợ đâu liền xông vào phòng tìm thì chế.t lặng khi thấy giường trống trơn. Chạy qua phòng con cũng không thấy ai cả? Anh tức tối lấy máy ra gọi thì thuê bao. Cảm giác vừa tức vừa bất an dâng lên, mở cửa tủ quần áo ra thì anh thấy trống trơn.
Anh hoang mang tột độ, anh bới tung cả nhà lên thì thấy vợ để tờ giấy trên bàn ăn:
- Khi anh đọc được tờ giấy này thì em và con đã đi rồi, hôm nay anh tổ chức sinh nhật vui chứ? Thời gian qua em đã hi sinh sự nghiệp, ước mơ và nhiều thứ nữa của bản thân để ở nhà chăm con cho anh. Nhưng hình như đó lại là 1 sai lầm khi anh chẳng ghi nhận công lao của vợ mà chỉ xem vợ là đồ ăn bám, là con ô sin không hơn không kém. Từ nay em chẳng dám phiền anh nữa đâu, các con em sẽ nuôi. Em xin đi làm lại rồi, em được nhận vào 1 công ty Nhật lương cũng khá cao, nếu giờ có cơ hội đi nước ngoài lần nữa em sẽ chẳng vì anh mà bỏ lỡ nữa đâu. Đơn em cũng kí rồi, từ nay anh sẽ không phải khó chịu chướng tai gai mắt vì em nữa. Em cũng sẽ không hi sinh mù quáng nữa đâu vì làm thế cũng được ích gì, em sẽ sống cho con và cho riêng mình. Anh bảo trọng nhé, hẹn gặp lại ở tòa.
Anh ngồi sụp xuống bủn rủn chân tay, anh bật khóc như đứ.a tr.ẻ khi biết mình đã sai. Anh quá hiểu tính vợ, đã không làm thì thôi còn 1 khi cô ấy đã quyết tâm thì không ai cản nổi. Anh đi tìm vợ con khắp nơi nhưng đều nhận được cái lắc đầu. Mấy ngày về nhà không có vợ anh mới biết vai trò của cô ấy trong gia đình này to lớn thế nào, nhưng có ích gì khi tất cả đã quá muộn. Người ta vẫn thường nói: "Có không giữ mất đừng tìm vì sẽ chẳng tìm lại nổi đâu". Vậy nên hãy trân trọng những gì mình đang có nếu không có ngày bạn sẽ ân hận đấy.
Theo blogtamsu
Đời đàn bà được mấy khi vui? Không biết người đàn bà khi nào mới thực sự được tự do làm thứ mình thích và sống như mình muốn và được yêu thương như mình khao khát... Ừ, thì đàn bà khác con gái. Nhưng từ khi một cô gái bỗng biến thành một người đàn bà thì có lẽ có rất nhiều người sẽ thầm nghĩ: Đời đàn bà...