Đổi… chồng lấy nhà
Không biết trên đời có ai… đổi chồng lấy nhà chưa? Họ sẽ sống ra sao trong cái gọi là nhà ấy?
Sáng Chủ nhật, chồng Oanh xách xe đi. Trưa, anh về cùng chị Hằng, sếp của anh. Oanh ngạc nhiên, không hiểu chị Hằng đến có việc gì. Vừa ngồi xuống ghế, Hằng nhìn ngó khắp nơi, nói: “Nhà cũ kỹ quá rồi ha em”.
Oanh bối rối: “Chủ trước ở cũng hai mươi năm, ba mẹ em mới mua lại, cũng còn ở được”. Hằng thản nhiên đi thẳng vào phòng ngủ, nhà bếp quan sát tỉ mỉ. Oanh líu ríu theo sau, bối rối không biết Hằng có ý gì.
Đổi… chồng lấy nhà và cái kết. Ảnh minh họa
Trở ra phòng khách, Hằng sà vào ngồi cạnh chồng Oanh, giọng nũng nịu: “Dũng nói đi”. Oanh giật thót, tự hỏi không biết có nghe nhầm không. Có mặt người lạ, Oanh còn chưa dám ngọt lịm với chồng kiểu đó. Chồng liếc Oanh, tay vặn xuôi vặn ngược, bối rối không thốt ra lời.
Hằng giải vây: “Thôi để chị nói. Chị và Dũng có tình cảm với nhau… Em bình tĩnh nào. Dũng sẽ không bỏ mẹ con em. Chỉ cần em chấp nhận mối quan hệ của tụi chị. Mỗi tuần, Dũng sẽ ở với chị năm ngày, hai ngày về với mẹ con em. Em không được ghen, không được làm khó Dũng…”.
Oanh gào lên: “Chị im đi. Chuyện động trời vậy cũng nghĩ ra được à? Chị hơn anh Dũng mười mấy tuổi, định dụ ảnh sao?”. Hằng vắt chéo chân, ngó Oanh bằng ánh mắt chế nhạo: “Tình yêu không nói chuyện tuổi tác. Em quê một cục, hèn chi Dũng chán”.
Đầu óc Oanh xoay mòng mòng nhưng cố trấn tĩnh, không thèm đôi co với Hằng. Oanh quát chồng: “Anh nói gì đi!”. Quát xong, Oanh mới kịp nghĩ nãy giờ Dũng yên lặng, họ lại cùng về với nhau, nghĩa là… xong phim rồi, còn hỏi gì nữa.
Hằng gằn giọng: “Em đừng làm khó Dũng. Tụi chị bàn bạc xong rồi. Em chẳng mất gì, ngược lại, chị sẽ xây lại căn nhà này khang trang. Mỗi tháng, mẹ con em sẽ có số tiền đủ chi dùng. Giờ kiếm tiền đâu có dễ. Em ngồi không cũng được đống tiền. Vụ giao dịch này là chị lỗ vốn. Em nên nhớ, chị là dân làm ăn, đâu có dễ mất tiền khơi khơi, cũng tại chị yêu Dũng.
Tùy em thôi. Không có Dũng, chị còn khối người đẹp trai khác”. Câu cuối cùng, như đánh vào tử huyệt của chồng Oanh. Dũng liếc Oanh bằng ánh mắt đầy ngụ ý. Ánh mắt của Dũng khác nào lời tuyên án tử cho mối quan hệ vợ chồng bấy lâu.
Oanh đau buốt tâm can, cảm giác hụt hơi như người sắp chết. Oanh thều thào: “Hai người ra khỏi nhà tôi. Tôi ghê tởm các người”. Hằng bật dậy, kéo Dũng đứng lên, bình thản nói: “Em nghĩ kỹ rồi hãy trả lời chị. Đừng hấp tấp rồi hối hận. Sức vợ chồng em cày bừa hai mươi năm cất cái nhà nổi không? Nuôi hai đứa nhỏ vào đại học nổi không?”.
Oanh lịm đi không biết bao lâu. Từng lời Hằng nói như nhát búa nện vào đầu, đau tới từng thớ thịt. Nhớ mấy tháng trước, Hằng còn điện cho Oanh, nói chồng Oanh qua lại với cô thư ký ở công ty đối tác. Oanh hẹn cô kia ra gặp mặt, có cả Hằng đi cùng.
Video đang HOT
Bữa đó, Hằng còn lớn tiếng hơn cả Oanh, mạt sát cô kia đủ điều. Giờ Oanh mới hiểu, chắc lúc đó họ đã dính nhau nên Hằng mới ghen ngược, mượn tay Oanh để tiêu diệt tình địch. Thì ra người ta điều khiển Oanh như con rối.
Oanh cứ nghĩ chồng làm tốt nên được tăng lương, ai ngờ… Ảnh minh họa
Mới tuần trước, Oanh cùng chồng đi đám cưới đồng nghiệp. Bữa đó Hằng diện chiếc đầm ren trắng, y hệt cô dâu. Vừa nhìn thấy Dũng, Hằng kéo ngay Dũng lên sân khấu chụp hình. Hết kề vai tới bá cổ, hôn gió… Khách khứa cười nụ: “Sếp Hằng tưởng bữa nay đám cưới sếp”. Oanh xấu hổ không dám nhìn lâu.
Hằng còn kéo Dũng đi từng bàn cụng ly với khách, thản nhiên nói với Oanh: “Cho chị mượn chồng em chút nha”. Oanh gờn gợn với ý nghĩ đen tối. Nhưng nhìn kỹ, Hằng đã lớn tuổi. Mặt bơm độn, kéo căng y hệt tượng sáp. Chồng Oanh đẹp trai, kỹ tính lẽ nào có sở thích tầm thường vậy?
Giờ nghĩ lại, Oanh mới biết mình ngốc. “Tắt đèn thì nhà ngói như nhà tranh”, ông bà nói vậy rồi. Tiền có thể lấp đầy những chỗ khuyết. Lẽ ra Oanh phải nhận ra điều khác thường từ lúc chồng mang tiền về nhiều hơn, đổi xe mới, còn tính chuyện xây nhà. Oanh cứ nghĩ chồng làm tốt nên được tăng lương, ai ngờ…
Gần nửa đêm, Dũng nhắn: “Anh thề sẽ không bỏ mẹ con em. Chúng ta sẽ có nhà, có tiền cho hai đứa nhỏ ăn học. Em nghĩ kỹ đi”. Oanh quyết liệt: “Anh đi luôn đi”. Chồng lại nhắn: “Anh vì cả nhà mình mới chịu hy sinh. Em đúng là không biết nhìn xa trông rộng”.
Oanh đau xót tự hỏi, không biết trên đời có ai… đổi chồng lấy nhà chưa? Họ sẽ sống ra sao trong cái gọi là nhà ấy, các con sẽ học được gì bằng những đồng tiền đổi chác ấy? Oanh thừa biết và có sẵn câu trả lời.
Huy Linh
Theo phunuonline.com.vn
Vẫn còn một người bên cạnh khi bạn buồn
Vẫn còn một người bên cạnh, khi bạn buồn. Tấm lòng ấy sẵn dung chứa những hỷ nộ ái ố mà bạn đã và đang trải qua. Bạn hãy hát lên những cung bậc cuộc sống, bằng chất liệu thật mang màu riêng, chỉ bạn mới có.
Bạn hãy khóc, những giọt nước ấy sẽ rụng dần những mảng màu vỡ, chói gắt. Hãy khóc như thuở chào đời, rồi nỗi buồn sẽ qua.
Bạn cũng có thể cười vì quá đau khổ, ngăn chứa bạn ninh chật tất cả hỗn độn mà sự trải nghiệm đã trót nhận phần.
Chúng ta hãy bắt đầu bằng ngôn từ im lặng.
Những dấu chấm than của buổi tiệc tâm hồn bắt đầu khởi nguồn. Mình thắp lại nơi tối thẳm hẻm đời. Ta ngân lên như những giọt nước mát lành đang lan những chấm tròn dần rộng và tan cùng mênh mông.
Chỉ nhìn nhau trong lúc này cũng đủ ấm. Cái nhìn của cảm thông, nụ cười của gần gũi, mắt nhìn của thương yêu như mình đang lâm vào hoàn cảnh buồn như bạn, chắc hẳn bạn sẽ vơi buồn qua mi...
Bữa qua, mình chat với một bạn trẻ qua Facebook hỏi rằng, "nếu gặp chuyện buồn thì bạn sẽ thế nào trong hai trường hợp, có thể là đau khổ với cái buồn đó hoặc thản nhiên để cái buồn trôi qua". Bạn nhắn, chọn phương án "thản nhiên".
Hòa nhập với cơn buồn, mình bị nó đồng hóa ngay. Nó như chất keo dễ dính và ăn mòn gặm nhấm nhanh lắm. Nó lại có khả năng lây truyền thành cơn dịch. Vậy thì mình thỏa hiệp với buồn làm chi.
Em buồn mất phương hướng, quẳng hết giấc mơ ngày mai là gì và được gì, đêm này thả mình xuống dòng sông từ độ cao 4 mét. Bạn không biết bơi. Nước đêm lạnh căm, cuộn xoáy một linh hồn vụt tắt. Chị buồn quẫn trí, kéo hai con nhỏ cùng nhảy sông, chìm lỉm. Anh có một bận ra bờ sông thả hết nỗi niềm theo con sóng. Bỗng dưng sông trở thành bản biệt ca. Tội cho sông ghê vậy đó!
Hồi nào đến giờ, ông nổi tiếng hiền lành, ít nói. Vậy mà anh cứ say về là chọc ông già rồi đánh con gái của ông. Lão nhạc gia cầm lòng không đậu nữa rồi, một lần lên cơn sốt cao áp, nhịp tim dồn dập, cây dao bay tới tấp. Anh đi trong máu xối mà cũng chẳng biết nếu anh có tỉnh lại thì nhớ được câu chuyện gì trong lúc say. Anh buồn biền biệt, ông già chở anh qua các ngả phố đến trình công an và nghe con số 8 lạnh băng mùi nghiệp sát. Bà lão ngồi co ro nghe nắng khét. Rượu lễ rượu tình mang thêm cái ách dẫn đến tử vong. Rượu bốc tàn hơi quanh đây.
Anh chia tay với người ta rồi, ra tòa hẳn hoi, một ngày quay trở lại tèn tén ten vì đứa con nên khó mà lìa đôi ngả duyên tình chua chát. Ai biết anh lên tăng-xông vì hiềm hận thuở nào trào lên trong một đêm không trăng. A-xít được anh đem ra đổ lên khắp người vợ cũ, đứa con chưa được mười tuổi đỏ hoe khản giọng gọi trời ơi... Chị thay đổi cục diện nhan sắc, ngồi gỡ tóc ngoái xa xăm màu rêu cũ thêm đầy.
Bạn đã nghe và thấy nhiều chuyện buồn đang trôi lừng lững giữa nhộn nhạo này. Bạn chen lấn làm chi với cái buồn đầy vơi trên thế gian. Bạn khóc rồi cười tan hoang con nắng quánh gió. Bạn gục mặt trên vai gầy và rung lên những đợt cảm xúc của chất chứa chưa được tháo. Ủa, mà bạn ngủ trên vai gầy luôn rồi. Trăng ngoài hiên cũng thức cùng bạn.
Gió cứ lao xao cho gợn mặt hồ, im như cá thì đâu có chuyện phải trái, hơn thua để rồi xé toạc lòng mình ra mà vỡ cả buổi chiều, nhàu mùi đêm hương dạ lý... Lúc này, mình cũng thấy cái buồn lởn vởn chực sà xuống quanh đây. Mà thôi, ngủ đi bạn, mai sáng lại thấy bình minh ráo hoảnh trên mi và nụ cười lại mọc trên môi tươi thắm. Ta dắt nhau đi trọn cõi nhân sinh này.
Cỏ cây còn buồn nữa là, muông thú cũng buồn huống chi ta. Nỗi buồn là bãi đáp lớn của cõi này mà, cho nên mình phải gỡ nó ra, mình không thắp ngọn nến cho sáng lên cái hẻm nhỏ của mình thì ít ra cũng không làm cho người hàng xóm, người nào đó chợt bắt gặp phải buồn mà quay đi trong tủi hổ. Tiếc gì nụ cười buổi mai xòe ra. Bạn thấy không, vẫn còn nhiều lắm con mắt thương bên cạnh, khi bạn vấp buồn. Đừng sợ hãi, chớ quay lưng, chẳng nói sầu hẻm cụt nghen, bước tiếp đi, bạn mình ơi! [À, tôi ơi nữa mới đủ cung bậc!].
Có một bạn lại nói rằng, sến nữa. Kệ đi, sến toàn tập. Biết đâu, bạn ngày nào đó lại cần một người nghe tâm sự cho bạn trút vào đầy cả ngày qua gót rát.
Trần Huy Minh Phương
Theo giacngo.vn
Bắt gặp chồng ôm chặt thư ký riêng trong phòng làm việc, vợ lẳng lặng đẩy cửa đi vào "đánh ghen nhẹ' nhưng cực chất khiến cả hai tái mặt Vừa tới cửa phòng, Vân điếng người thấy Khang đang ôm quấn cô thư ký trên ghế làm việc của anh. Đứng chết lặng trong giây lát, cố lấy lại bình tĩnh, Vân đẩy hẳn cửa đi thẳng vào.... Ngày Khang ngỏ lời yêu, Vân đã do dự rất nhiều bởi hoàn cảnh của hai người quá khác biệt. Khang là trai thành...