Đợi chờ hạnh phúc
Khi yêu một ai đó liệu bạn có thể chờ đợi cho đến khi họ mở cửa trái tim để đón nhận bạn? Có câu nói rằng: “ Người yêu bạn chưa chắc đã chờ đợi bạn, nhưng người chờ đợi được bạn, chắc chắn là người rất yêu bạn”.
Bởi vậy nếu ta thật lòng yêu một người mà người đó cũng có ta thì chờ đợi chỉ càng làm cho tình yêu thêm sâu sắc mà thôi.
Truyện ngắn: Hạnh phúc của cẩm chướng
Lần đầu tiên khi tôi gặp em là một chiều nắng tháng 5, Sài Gòn hoa lệ ồn ã như nhòe đi hẳn trong nụ cười của em.
Em đưa tay hứng cái gì đó, ánh mắt nâu đen thăm thẳm đượm buồn sương khói như bừng sáng. Tôi ngước mắt và nhận ra những hạt mưa đang bay lượn khắp bầu trời. Thì ra, em đang ngắm chúng. Ở Sài Gòn đã lâu, nhưng chưa khi nào tôi nhận ra những cánh hoa xoay khi chao lượn giữa trời lại có một vẻ đẹp mơ màng, giản dị mà lãng mạn đến thế. Giữa dòng chảy nhộn nhịp không ngớt tiếng xe cộ qua lại và mùi khói xăng, bụi đường kèm hơi nóng hầm hập như thiêu đốt của mùa hạ. Em như một chấm lặng trong trẻo hiện lên phá vỡ bố cục ấy.
Xe vẫn chạy, qua khung cửa kính, tôi thấy em vẫn đứng đó, mỉm cười ngây ngô như những đứa trẻ thơ dại, đôi mắt ánh lên niềm vui thích kì lạ, những sợi tóc bị gió thổi tung lên phấp phới bên bờ vai. Trong ánh chiều chênh chếch, bóng em nghiêng nghiêng hao gầy quanh những cánh hoa xoay lả tả rơi rụng. Lúc ấy tôi chỉ nghĩ, có lẽ dân tỉnh lẻ mới đến, những tâm hồn non nớt qua thời gian để bắt buộc thích ứng với hoàn cảnh sống khắc nghiệt sẽ phải quẳng sự ngây thơ ấy đi, phải già đời, phải lọc lõi nhiều hơn, hoặc, cuộc sống chính nó sẽ đào thải những tâm hồn ấy. Để tồn tại ở một thành phố cạnh tranh cao: hoặc đánh mất chính mình, hoặc không gì cả.
Một thoáng vô tình ấy đọng lại trong tôi không quá 3 giờ đồng hồ, những dự án, lịch trình công việc như cuốn tôi vào vòng xoáy của giao dịch, của những vụ làm ăn lớn nhỏ. Tôi dường như quên bẵng cô gái có ánh nhìn trong trẻo với những cánh hoa xoay rơi e lệ bên đường hôm ấy.
Rồi lại bất ngờ gặp lại em trong một cơn mưa chẳng hề báo trước.
59, 58, 57, 56, 55…
Đèn đỏ.
Tôi đang đếm ngược từng giây để đến mức xanh xuất hiện và buồn chán đưa mắt nhìn xung quanh chứng kiến cảnh mọi người cuống quýt giăng bạt, thùng tránh mưa. Nhưng ở trạm đợi xe bus sát bên đường, cô bé mắt nâu đượm buồn lại thẫn thờ nhìn bầu trời ầm ì mưa giông với nụ cười chênh chếch khóe môi, đôi mắt nhắm nghiền và dường như, trong khoảnh khắc, cô ấy uống nước mưa. Đôi bàn tay trắng nõn đưa lên, hứng những hạt mưa rơi trước mắt, đăm chiêu nhìn những giọt nước chảy vào kẽ tay để những hạt khác rơi xuống bắn tung tóe lên, chẳng rõ đâu là nước cũ, đâu là nước mới. Tiếng còi xe giục giã phía sau như làm tôi bừng tỉnh, vội vàng nhấn ga rời đi nhưng hình ảnh hứng mưa ấy vẫn đọng lại trong tâm trí tôi.
Mấy tháng sau, tôi lại tình cờ thấy em, em làm việc trong văn phòng đối diện nơi tôi điều hành.Từ chỗ làm việc của tôi có thể nhìn thấy em, bóng dáng tất bật với chiếc sơ mi trắng, váy xanh biển.Cô gái đặc biệt đã làm tôi có ấn tượng.
Có lẽ hơn nửa năm rồi, tôi đều nhìn em, từ bên này cửa kính. Và thật ngạc nhiên, cô gái của tôi không những không mất đi tính cách như buổi đầu vô tình gặp gỡ, mà dường như, đó là một phần cuộc sống không thể tách rời của em, lãng mạn, bay bổng. Quả thực, không hề hợp với nhịp sống tấp nập của Sài Gòn.
Em rất thích mưa, mỗi khi trời mưa, em lại đưa mắt nhìn ra ngoài trời, nơi những cánh chim chao liệng cùng gió, cùng mây, nơi những hạt mưa mải miết rơi mà chẳng hề biết thân phận mình sẽ đi đâu về đâu.
Một chiều mưa, tôi thấy em ngoài ban công tầng 8, ánh mắt đăm chiêu như nhìn về một nơi xa xăm nào đấy. Thẫn thờ. Những hạt mưa rơi xuống ngày càng nhiều, dày hơn. Em vẫn đứng đó, tay ôm lấy vai, ngửa mặt lên trời, ánh mắt u buồn, trống rỗng. Tôi thấy những giọt nước rơi xuống, nhưng không rõ, đó là nước mưa hay nước mắt của em.
Mẹ tôi bảo, dạo này mày yêu hay sao mà cứ lẩn thẩn thế con trai, không có việc gì cũng ngồi tủm tỉm cười một mình là sao? Tôi ngạc nhiên: “Con thế à?”. Mẹ tôi lườm nguýt: “Bố cha nhà anh, mẹ anh tuy già nhưng mắt vẫn tinh lắm nhé. Cũng 30 rồi, mau rồi đưa con bé về ra mắt cho tôi mừng”. Tôi hỏi mẹ tôi: “Con gái mà thích mưa thì sao mẹ nhỉ?”. Mẹ tôi cười: “Con gái thích mưa là cô gái sống nội tâm, có thể mạnh mẽ đến đâu đi chăng nữa nhưng sâu thẳm trong tâm hồn lại rất yếu đuối. Mong manh, khắc khoải, hay hoài niệm, buồn nhiều hơn vui”.
Dừng lại một chút, mẹ tôi nhìn tôi cười ẩn ý: nếu anh yêu một cô gái thích mưa, hãy đối xử dịu dàng với cô ấy. Đó là những người rất dễ bị tổn thương. Tôi chẳng thể nghe thêm bất kì lời nói nào của mẹ nữa, bởi chiều nay chợt có cơn dông. Và, đôi mắt buồn ấy lại hiện về trong tôi, tôi lại thầm tự hỏi, không biết giờ này, em đang làm gì với những cơn mưa?
Bữa nọ, có việc cần đàm phán mà phía đối tác lại là công ty em đang làm. Có điều gì đó khẽ vui sướng khi tôi biết tin này, tôi tự mình đảm nhận phụ trách công việc này chứ không giao cho cấp dưới như mọi lần. Thật may mắn khi em cùng trong tổ công tác với tôi, vì chuyện công việc thường xuyên gặp mặt nên tôi cũng có nhiều cơ hội gặp em hơn. Cô bé của tôi: chuyên viên phát triển bản thảo, 22 tuổi, nhóm máu O, cung Sư Tử, mắt một mí, hiếm khi cười, khuôn mặt mang một nét trầm buồn lãng đãng của con gái kinh kì xứ Huế thơ mộng. Em không đi giày cao gót mà chỉ làm bạn với những đôi giày cao cổ cách điệu đế bệt ôm gọn bàn chân cổ chân không chừa chút kẽ hở nào. Một cô nàng hơi bảo thủ và khép kín, tôi nghĩ vậy.Em cũng không sử dụng thang máy như mọi người mà lại đi thang bộ, một lần tôi hỏi em: “An không thích đi thang máy à?”.
Em chỉ cười, nụ cười hiếm hoi xuất hiện trên gương mặt bầu bĩnh trắng hồng: “Em đang giảm cân nên đi thang bộ cho khỏe anh ạ!”.
Tôi ngạc nhiên: “Người như em cần giảm cân nữa thì thành siêu mẫu mất”. Về sau, các đồng nghiệp em cho biết , em bị chứng sợ khi đi thang máy nên bất đắc dĩ lắm mới sử dụng đến nó.
Tôi luôn tìm mọi cách để thân quen hơn với em, nhưng dường như em đang cự tuyệt tôi ngoài biên giới. Chỉ trong quan hệ hợp tác, công việc, những chuyện khác tuyệt nhiên rất khó mời được em đi cùng, tôi có cảm giác, em luôn giữ khoảng cách với người khác, luôn đề phòng, tự tạo cho mình một đường biên mà không ngoại lệ nào bước vào được.
Cứ thế, tôi dõi theo em, còn em mãi ngăn cách tôi với thế giới của riêng em. Tôi dõi theo em, dõi theo ánh mắt em khi những chiều mưa nhạt nhòa phủ lối, dõi theo bước chân em qua những ngõ phố quanh co dài hẹp của Sài Gòn, dõi theo những ẩn ức u buồn lãng đãng bên những cốc café Nhớ và khóm đồ mi tỏa hương dịu nhẹ mỗi chiều em qua. Em có hay?
Đám cưới một người bạn, tôi lại tình cờ gặp em, có lẽ duyên phận vô cớ nên chăng đôi lúc ông trời cũng sắp xếp để chúng ta cùng làm phù dâu, phù rể. Em đứng đó, thanh thoát và mỏng manh trong bộ váy trắng voan mỏng. Có điều gì đó nhẹ nhàng len lỏi vào tim tôi, vẻ đẹp thanh khiết, trinh nguyên không tì vết. Đứng cạnh em, tôi thầm nghĩ, giá như hôn lễ của tôi, em sẽ mặc bộ váy cưới dài và lộng lẫy như thế, tôi sẽ chỉ cưới cô gái có nụ cười hiền dịu này mà thôi.
Tiệc tàn, tôi tìm hình bóng em trong muôn ngàn người nơi đây.
Váy trắng, váy trắng, váy trắng.
Tôi thấy em bên vườn tường vy của khách sạn, cạnh là một cậu trai tầm thước, hình như đã gặp qua ở đâu đó trong hôn lễ. Tôi không biết họ nói chuyện gì với nhau, nhưng hình như cũng không nói nhiều, họ chỉ ngồi cạnh nhau, lặng lẽ. Cuối cùng, chàng trai đứng lên, cúi xuống hôn nhẹ vào trán em rồi với một bông đồ mi bung nở mĩ lệ bên vách tường cẩn thận đặt vào tay em. Chàng trai đi rồi, em vẫn thẫn thờ đứng đó nhìn theo bóng lưng cậu ta, trên tay, bông đồ mi theo gió đung đưa lao xao chực vuột ngã, rơi xuống.
Tim tôi, không hiểu, cảm thấy đau. Em đúng đó như một bức tượng. Chẳng biết em đã đứng đó đến bao lâu, chỉ khi trời nổi gió, những hạt mưa lộp độp tí tách nện xuống mặt cỏ, bụi tường vy chao đảo nghiêng ngả trong gió. Cánh hoa rụng xuống, bị cuốn lên rồi xoay tròn, là đà lượn xuống đậu lại trên thảm cỏ xanh thẫm. Váy trắng, hoa, như một bức tranh tuyệt tác của thiên nhiên và con người. Bức tranh đẹp và buồn, khắc khoải tâm trạng.
Mưa rơi ngày một nặng hạt, trắng xóa phủ cả đất trời trong tấm màn huyền bí và những thanh âm tí tách như tiếng đàn trĩu nặng lòng người. Tôi gạt màn mưa, khoác lên vai em chiếc áo vest, ánh mắt em từ trong mông lung như bừng tỉnh, ngỡ ngàng, nhìn vào đôi mắt em, tôi thấy đủ mọi cảm xúc thay nhau biến đổi: bàng hoàng, hụt hẫng, xót xa, hoang mang, thất vọng, trống trải, cay đắng, đau xót. Một phút ấy, tôi đã tự mắng rằng điều gì mới có thể làm ánh mắt của em phức tạp chất chứa bao điều khó nói như vậy? Một phút ấy, tôi ước giá mình có thể ôm em vào lòng, ôm thật chặt để xoa dịu nỗi đau trong em. Vì cảm giác sợ hãi bỗng dưng nhen nhóm trong tôi, sợ em sẽ tan biến như những hạt mưa kia, một khi rơi xuống, sẽ vỡ tan, lấp lánh nhưng chẳng bao giờ tìm lại được.
Thế nhưng, em đẩy tôi ra, ánh mắt sững sờ rồi bối rối quay lưng bỏ chạy. Hôm sau gặp lại, mặt em bừng đỏ tận mang tai, ấp úng ngượng ngùng: “Thực xin lỗi…hôm qua…à….là em có lỗi ạ, cái áo hôm sau em sẽ giặt sạch rồi mang trả anh ạ. Mong anh thứ lỗi…”
Tôi bỗng dưng thấy em thật thú vị, muốn nhìn thấy em lúng túng như trẻ con mắc lỗi thế này. Tôi chỉ cười. Em chạy biến đi thật nhanh sau khung cửa. Tôi bật cười, lần đầu tiên thấy em ngượng ngùng như vậy.
Tháng 8, trời mưa dầm nhiều hơn. Sài Gòn cứ chiều lại là đổ mưa rì rầm không ngớt. Bầu trời như trầm xuống, nặng nề hơn, ướt sũng bọt nước. Em và tôi, vẫn cách biệt, vẫn giấu kín mình trong lớp áo xa cách như trời và đất dẫu có màn mưa mịt mùng giăng lối cũng chẳng thể nào nhập lại làm một.
Một chiều cuối tháng, em lao ra khỏi tòa cao ốc trước con mắt sững sờ của mọi người. Thang máy vừa mở cửa, em chạy đi gấp gáp, mặt tái mét, nước mắt lưng tròng, ướt át. Bóng dáng em nhỏ xinh lạc lõng giữa vô vàn xe cộ chật ních giờ tan tầm, lạc mất.
Tôi tìm em, giữa cơn mưa ào ạt cuối hạ, giữa những ánh chớp nhì nhằng xé rách màn đêm, em lạnh giá và ướt sũng trên chiếc xích đu. Tôi choàng áo khoác lên người em, em ngước mắt nhìn tôi, mái tóc rối bù, đôi mắt ầng ậc nước, là nước mắt. Em thì thầm: “Yêu một người không yêu mình, phải chăng là quá khó? Chờ đợi một người không yêu mình, phải chăng là quá ngu dại?
Tôi im lặng, ôm lấy em, bờ vai mảnh dẻ rung lên bần bật.Em òa khóc nức nở, giọng nói vỡ đi vì những tiếng nấc nghẹn, đau đớn, xót xa: “Anh ấy cưới vợ nhưng lại chẳng màng đến em, em phải làm gì đây? Ở nơi đây, ngày nhỏ, anh ấy từng nói khi em lớn lên sẽ cưới em làm vợ, em đã tin tưởng, em đã chờ đợi. Nhưng những gì em nhận được chỉ là tin anh ấy thành hôn và xuất ngoại. Vì sao không thể yêu em? Em có đòi hỏi quá đáng gì đâu? Không yêu em cũng được, sao lại phải đi tới nơi mà mãi mãi em chẳng thể nào đến được bên anh ấy, là ghét em tới mức đó sao? Ghét em tới mức không muốn nhìn thấy em nữa sao? Sao lại tàn nhẫn vậy? Nói với anh ấy đừng đi có được không? Em chỉ cần nhìn thấy anh ấy cũng được, chỉ nhìn thôi cũng được, đừng để em không gặp được anh ấy, đừng để em không biết chút ít tin tức gì của anh ấy? Có được không? Có được không?”
Tôi không trả lời được, tôi chỉ biết ôm em, chỉ biết ôm lấy em trong vòng tay tôi, dưới cơn mưa tầm tã ấy, tôi biết em đau nhưng chẳng thể nào làm em bớt đau hơn. Tôi ngước mắt nhìn ánh sáng vàng vọt , mờ nhòe phát ra từ ngọn đèn đường cao áp, những hạt mưa vẫn ồ ạt xối xuống. Lần đầu tiên tôi nhận ra, thì ra mưa rơi đẹp nhất là khi ngắm chúng dưới ngọn đèn đường mờ mờ nhòe nhòe ấy.Thấy lòng mình tĩnh lại hẳn, chỉ có tiếng mưa rơi, và người con gái tôi yêu đang khóc. Lần đầu tiên, tôi muốn cảm ơn Chúa vì người đã để tôi gặp được em vào lúc này.
Tôi đưa em về nhà, phòng em cắm đầy những bông cẩm chướng đã khô.Tôi chợt nhớ, hình như, ngoài đồ mi thì loài hoa em thích hình như là cẩm chướng.em rũ rượi như một cái xác không hồn, thảm hại đến đáng thương. Như một bông hoa bị gió mưa vùi dập tan tác.
Ánh mắt trống rỗng, vô hồn, nói năng lung tung. Nấu cho em một cốc nước gừng rồi để em tạm nghỉ. Đôi mắt tôi dừng lại trên bàn đọc sách, ở đó, cạnh cuốn Hoàng tử bé đang đọc dở là một bông đồ mi héo khô. Tôi về nhà, gửi mail cho em nội dung 1 bức thư, không dài, không hoa mĩ, vì tôi là đàn ông.
“Tình yêu là không thể cưỡng cầu. Thứ cho đi không hẳn là mất đi hoàn toàn mà chẳng nhận được hồi đáp. Ít nhất, kí ức còn mãi lưu giữ những gì hạnh phúc và êm đềm nhất. Có chăng, hãy xin lỗi chính mình vì đã quá yêu một người, yêu đến mức quên cả bản thân. Có thể vết thương lòng sẽ khó hồi phục, nhưng em vẫn cần sống, phải sống. Không phải cho người khác mà cho chính em”.
Một tuần sau, vẫn không thấy em đi làm.Người phụ trách mảng bản thảo cũng được đổi, tôi mới biết em đã xin nghỉ việc ở công ty.
Em.
Biến mất đột ngột giữa Sài Thành to lớn nhộn nhịp và đa mang. Em giống như những cơn mưa vùng này, chợt đến, chợt đi chẳng hề báo trước, đem lại cho người ta chút cảm giác mát mẻ giữa khí trời nóng nực rồi đột nhiên biến đi mất tích. Để lại tôi trong lưng chừng yêu thương. Tôi biết tìm em nơi đâu giữa biển người xa lạ này? Biết tìm em thế nào dưới vòm trời rộng lớn ?cô gái yêu mưa mang đôi mắt nâu sũng nước u buồn màu sương khói?
Tôi quay trở lại quãng thời gian như trước khi em xuất hiện. Công việc và bản thảo. Dự án và hành trình. Thi thoảng, có đôi lúc nhìn lướt qua khung cửa ngày xưa em đã từng ngồi đó, như lại thấy bóng dáng em bận bịu bên chồng chất giấy tờ, như lại thấy đôi mắt em bâng khuâng những chiều mưa, như lại thấy bàn tay em trắng mảnh đưa lên hứng những giọt nước mưa lạnh lẽo .
Những mùa hoa xoay đến rồi lại đi, mưa Sài Gòn chuyển mùa.Tôi chẳng thể nào vô tình gặp lại bóng dáng ấy trên vô số cung đường đi qua. Cũng chẳng vô tình bắt gặp một cô bé mắt nai ngơ ngác nào ở chốn thị thành này có những hành động ngu ngơ như em. Phải chăng Sài Gòn giấu em quá kĩ?
***
Bốn năm sau.
Mẹ giục tôi mai mối cưới xin, những bản điệp khúc của bà như tiếng ve mùa hạ. Tôi đã quen nhưng không khỏi phì cười mỗi lần bà chống nạnh giơ quạt chỉa vào tôi sưng sỉa: “Bố nhà anh, có mỗi cô dâu ưng ý không rước về để nó chạy mất”. Tôi cười buồn, em đã đi được 5 năm, nhanh thật. Thời gian quá phũ phàng cho những gì muốn quên và cố chấp cho những gì phải quên.Có những sự thật không muốn nhắc đến nhưng vẫn hiện diện đâu đó quanh đây.
Em đã xa.
Tháng 12 đến với những cơn mưa ngâu dai dẳng kì lạ. Lại là mưa.Sài Gòn năm nay mưa nhiều hơn mọi năm, thời tiết cũng ưa trêu cợt con người quá đáng. Tôi giơ tay, hứng những giọt mưa rơi qua khung cửa xe, những giọt nước trong veo lạnh lẽo đậu lại nguyên vẹn trong lòng bàn tay, lạnh lẽo nhỏ giọt rơi rớt qua kẽ tay, vài hạt nước li ti bắn lên đọng lại trên ống tay áo vest rồi nhanh chóng thấm đẫm, để lại những chấm tròn nhỏ trên nền vải muyst đen tuyền. Không gian như dịu lại hẳn sau cái nắng gay gắt ban trưa, có lẽ, sau cơn mưa trời sẽ lại sáng nhưng giữa cơn mưa, trời đất chỉ là một khối hỗn mang mờ mịt gió bụi.
- Ghé qua chợ hoa chút nhé! Còn thời gian không Nam?
- Sếp! Một tiếng nữa mới đến giờ bay! Vẫn chỗ cũ ạ?
- Ừ!
Khách sạn năm nào chứng kiến cuộc gặp em, chẳng biết từ khi nào đã trồng rợp cả sân golf 1 vườn hoa, cẩm chướng, hướng dương, cúc vạn thọ, sử quân tử và cả đồ mi. Những luống hoa được vun trồng chăm bón kĩ lưỡng vươn mình mạnh mẽ chống chọi với cơn mưa. Thân hoa yếu mềm rung rinh trước sức nặng của những đợt mưa kéo đến dồn dập, liên tục không ngớt. Cánh hoa mỏng tang run rẩy trước sức ép thiên nhiên, những bông đồ mi oằn mình chấp chới.
Một chiếc ô khác xuất hiện trước mắt tôi, bàn tay mảnh khảnh khẽ vuốt những hạt nước trên bông hoa xuống. Chẳng biết từ lúc nào, giác quan của mình lại kém đến vậy.Tôi tự nhủ.
Người đứng trước tôi là một cô gái, cô ta đang ngồi cạnh những khóm đồ mi, vạt váy trắng lấm bùn đất hòa với những cánh hoa trắng muốt của đồ mi ảm đạm nhạt nhòa giữa buổi chiều mưa gió. Chiếc dù đỏ thẫm che mất khuôn mặt, mưa lộp độp rơi trên tấm vải dù căng giữa những nan kim loại nghe chát chúa, khô khốc.
Lại một người nữa thích đồ mi!
- Em đã không biết là anh cũng thích hoa đồ mi. Đồ mi đẹp thanh thoát nhưng lại là loài hoa của những tình yêu đã chết.
Tôi sững người, giọng nói này…đã bao năm qua đi nhưng vẫn luôn ngân vang trong lòng tôi. Âm thanh của những chiều mưa rả rích, âm thanh của nắng gió xào xạc, thanh âm của những nỗi đau len lén thở nhẹ mỗi khi đêm về. Thanh âm của em – cô gái cười ngây ngô trước những cánh hoa xoay khi mùa trở gió.
Đôi mắt nâu đen như đầm nước nhìn tôi chăm chú, tiếng mưa rơi rào rạt bên ngoài như muốn nuốt gọn những lời em nói. Nụ cười của em, vẫn sáng trong vô tư như thuở trước. Chợt nhận ra em cười lên trông thật đẹp. Đã cao hơn, đằm thắm hơn trước, và xinh hơn trước.
- Em về rồi sao?
- Em xin lỗi. Em chưa bao giờ rời đi. Chỉ là cần cho mình khoảng thời gian tĩnh lặng.
- Anh….
- Anh đã từng nói, hãy gọi anh bất cứ khi nào em cần. Bây giờ, em muốn nhờ anh một việc, có được không?
- Nhất định rồi!
- Có thể nào tặng em một bó cẩm chướng không?
Tôi lặng người, tặng hoa cẩm chướng?
Một ngày cách đây 2 năm, từ địa chỉ xa lạ, tôi nhận được bức mail chỉ vỏn vẹn mấy chữ : “Cẩm chướng mềm mại và khuất lấp trong muôn ngàn loài hoa rực rỡ. Như tình yêu thầm lặng, biết đấy nhưng cũng chỉ để đó mà thương nhau lén lút. Cứ câm nín, cứ chôn chặt. Ở bên mà lại chẳng cam tâm. Mong ngóng và bất lực trước sự phũ phàng của duyên số. Ngày nhỏ, em vẫn thường nói rằng, mai này, khi em kết hôn, hoa cưới của em nhất định phải là cẩm chướng”.
Tôi đã nghĩ đó là em, bằng trực giác của một người đàn ông. Nhưng không thể nào tìm cách liên lạc lại được.
Và bây giờ, tôi mỉm cười, dang tay ôm em vào ngực, vùi mặt vào mái tóc dài phả hương sen ngan ngát. Hai chiếc ô nằm cạnh nhau dưới thảm cỏ sũng nước mưa.
Hạnh phúc đôi khi đến từ những điều không tưởng, chờ đợi sẽ không là kết thúc của niềm tin nếu ta thực lòng yêu một người, mà người đó, cũng có ta. Mưa đã tạnh, nắng đã lên rồi.
Truyện ngắn của An Phương
Khi yêu một ai đó liệu bạn có thể chờ đợi cho đến khi họ mở cửa trái tim để đón nhận bạn? Có câu nói rằng: “Người yêu bạn chưa chắc đã chờ đợi bạn, nhưng người chờ đợi được bạn, chắc chắn là người rất yêu bạn”. Bởi vậy nếu ta thật lòng yêu một người mà người đó cũng có ta thì chờ đợi chỉ càng làm cho tình yêu thêm sâu sắc mà thôi.
Theo blogradio.vn
Rồi chúng ta sẽ lại yêu nhưng là yêu một người khác
Đến một ngày mây trôi lững lờ cũng khiến người ta buồn chán, đến một khi gặp lại mà lòng vẫn đau tê tái, thì ấy chính là duyên phận.
Em đã từng nghĩ rằng trên đời này ngoài anh ra thì em sẽ không thể yêu người khác, cũng giống như việc anh vẫn hãy nói rằng em sẽ là người cuối cùng anh yêu. Nhưng anh biết đây trên đời này dễ dàng nhất là những lời nói và khó khăn nhất là giữ lời hứa.
Có bao giờ anh nghĩ rằng nếu chúng ta gặp nhau sớm hơn hoặc muộn hơn thì mọi chuyện đã khác? Còn với em thì em tin rằng mọi thứ đều có thời điểm và nó đã được sắp đặt từ trước mà chúng ta chẳng thể nào chống lại.
Chắc anh vẫn còn nhớ tháng ngày mình bên nhau, có lẽ đó là quãng thời gian đẹp nhất trong suốt hai mấy năm cuộc đời, khi em đã được yêu một người theo cách đúng nghĩa nhất, cuồng nhiệt nhất.
Nhiều người nói rằng tình đầu là tình khó phai, em không phủ nhận mà chỉ muốn sửa lại cho đúng "Tình đầu là tình khó quên, còn tình khó phai sẽ dành cho người mà mình đã dốc hết tâm can để yêu họ". Và đối với em anh chính là mối tình khó phai, nó khắc sâu đến mức ngay cả khi không còn anh bên cạnh, trái tim em vẫn thổn thức gọi tên anh.
Người bắt đầu yêu trước là em, thứ tình cảm mà em nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ được đáp lại. Nhưng rồi em may mắn nên đã có được trái tim anh, cứ dần dần như vậy mình yêu nhau đến nỗi chẳng biết được ai là người yêu nhiều hơn.
Em vẫn nhớ lần đầu tiên anh nói yêu em, chỉ một câu nói thôi mà khiến em vui tới mức khóe miệng luôn nở miệng cười. Em vẫn nhớ lời hứa của hai đứa mình đừng bao giờ buông tay nhau. Em còn nhớ cả khi anh nói chúng mình nên dừng lại, nước mắt anh rơi, nước mắt em rơi nhưng chẳng ai đủ can đảm để níu tay người kia lại.
Lúc đó, anh hứa rằng sẽ không quên em và mãi yêu em. Còn em đã hứa rằng sẽ luôn chờ anh, luôn yêu anh và là nơi để anh có thể quay lại bất cứ lúc nào. Rồi những lời hứa ấy thoảng theo gió bay về một nơi xa lắm, một nơi mà cả em và anh đều quên mất những gì mình đã nói ra.
Gặp lại anh vào một ngày tháng 4 dịu dàng, cái nắng không quá gắt gao, cơn gió cuối xuân đầu hè mang đến cảm giác xao xuyến đến lạ kì. Bên cạnh anh là một cô gái khác, trên ngón tay áp út của cô gái ấy có một chiếc nhẫn bé xinh. Em cố gượng nở một nụ cười để chào hỏi.
Một cái gật đầu của anh như để đáp lại lời chào đó dành cho người bạn đã lâu không gặp, rồi anh bước nhẹ nhàng qua em. Em chỉ có thể thì thầm thật nhỏ: "Sao anh nói em sẽ là người cuối cùng anh yêu, sao anh hứa sẽ không quên em?". Em đã tin và chờ đợi trong suốt khoảng thời gian ấy, em tin rằng có một ngày anh sẽ quay lại để ôm cô gái bé nhỏ của anh vào lòng và nói lời yêu như lúc đầu.
Em đã từng nghĩ mình sẽ không thể yêu thêm bất cứ ai nhưng em quên mất rằng lời hứa chính là thứ mà người ta sẵn sàng thay đổi. Chúng ta cứ sống như vậy giữa dòng đời vội vã luôn dùng lời hứa để trấn an những tâm hồn hoang hoải. Hóa ra chúng ta chưa bao giờ quên đi việc yêu thương nhưng đó là yêu một người khác, một người không phải của quá khứ xa xôi.
Theo ilike.vn
Yêu một người đã từng bị tổn thương Điều đáng sợ nhất ở cuộc đời này là trong khoảnh khắc nào đó, bất chợt trong đời con người ta phải đối diện với sự cô đơn trống vắng. Cô đơn không phải là không có ai để yêu, không phải không có ai yêu, mà cô đơn vì cảm thấy lạc lõng giữa những tình yêu chật chội. Lá thư trong...