Đòi chia tay vì nhà của bạn trai không có vệ sinh tự hoại
Năm nay 29 tuổi, tôi suốt ngày phải nghe câu “Vẫn ế hả con”, “Bao giờ cho bố mẹ bế cháu”… Nhưng bạn gái lại đòi chia tay chi vì nhà tôi không có vệ sinh tự hoại.
Bạn gái sốc vì nhà tôi không có vệ sinh khép kín (Ảnh minh hoạ)
Gia đình tôi ở một huyện miền núi thuộc tỉnh Nghệ An, kinh tế khá khó khăn, nhưng bố mẹ luôn cố gắng lao động cật lực để 3 anh chị em học hành đầy đủ.
Không phụ lòng mong đợi của gia đình, 3 chị em tôi bảo ban nhau học tập, rồi lần lượt đậu đại học. Hai chị học Sư phạm, còn tôi thi đậu ĐH Giao thông. Nhờ thành tích học tâp tốt, các chị ra trường và nhanh chóng xin được việc, lấy chồng ở thành phố nên bố mẹ tôi cũng tất bật chạy đi chạy lại trông cháu ngoại. Có mỗi cậu con trai đã gần 6 năm ra trường vẫn còn lông bông, chưa yên bề gia thất để bố mẹ lo lắng.
Hiêu được nỗi lo của bố mẹ, cách đây nửa năm chị gái tôi đã giới thiệu cho em trai một đồng nghiệp nữ trẻ trung mới đến trường chị thử việc. Quen nhau được 6 tháng tôi rủ bạn gái về thăm nhà. Em nói chuyện với mẹ và các chị gái tôi rất hợp nên không khí rất vui vẻ, đầm ấm. Lần ra mắt của tôi ở nhà em cũng rât thuận lợi khi tôi nhận được khá nhiều phiếu ung hộ của nhà gái.
Chỉ có một vấn đề phát sinh là vào lúc em cùng tôi về quê đi ăn giỗ. Ban đầu, trông thấy căn nhà gỗ lợp mái ngói, sân gạch của chúng tôi em khá thích thú. Là con gái thành phố, em tỏ ra háo hức, lạ lùng với căn nhà bình thường ở vùng quê này.
Video đang HOT
Tuy nhiên, sau khi thăm quan ngôi nhà, thái độ của em bất ngờ thay đổi kỳ lạ. Thay vì thích thú, hào hứng, em chỉ ngồi một chỗ, khuôn mặt vô cùng băn khoăn. Thấy bạn gái có biểu hiện lạ, tôi đến hỏi thăm em chỉ cười không nói gì. Nhưng từ lúc ở quê về thành phố tôi nhận thấy rõ sự khác biệt cuả em. Không thường xuyên liên lạc, em còn chủ động tránh gặp mặt và nói chuyện với tôi.
Hỏi ra mới biết em sốc vì nhà tôi không có vệ sinh khép kín, tự hoại mà vẫn dùng nhà cầu kiểu ngày xưa. “Giữa thế kỷ 22 rồi mà vẫn còn có những ngôi nhà cổ lỗ sĩ như thế thì sao em dám về làm dâu, làm sao có thể sống nổi khi đi vệ sinh ở đấy?” – em tâm sự với một người đồng nghiệp.
Sự thật không phải gia đình tôi không đủ tiền xây nhà vệ sinh. Có điều bố mẹ tôi không muốn sửa sang nhiều vì lâu nay không ai ở ngôi nhà ấy, ông bà toàn xuống thành phố chăm cháu cho các chị. Cả làng cũng không mấy ai xây nên có hay không cũng chẳng quan trọng.
Thú thực là tôi rất thất vọng với bạn gái của mình. Chỉ vì những thứ bên ngoài, không mấy liên quan đến cuộc sống mà em quên đi tình cảm của chúng tôi. Tôi băn khoăn tự hỏi liệu có nên tiếp tục níu kéo người phụ nữ thực dụng, bội bạc chỉ vì không có nhà vệ sinh tự hoại không?
Theo blogtamsu
Người cũ vác bụng bầu xin nối lại tình xưa
"Một buổi tối, tôi đứng trước cửa phòng em đợi em về, thì thấy em đưa một người con trai khác về nhà. Tôi đứng sau gốc cây, nhìn họ đi vào phòng và không thấy ai trở ra. Tôi gọi điện, nhắn tin hàng chục cuộc nhưng em không nghe..."
ảnh minh họa
Ngày trước, em và tôi học chung trường. Tôi người miền Trung, còn em là người miền Bắc. Tuy vậy, khoảng cách địa lý không là gì khi chúng tôi gặp nhau, yêu nhau ở Hà Nội.
Tôi là người chủ động theo đuổi em. Tôi và em đều là những người có gia cảnh bình thường, dù nhà em có nhỉnh hơn nhà tôi một chút. Nhưng nếu xét về bề ngoài, độ chín chắn và tình cảm chân thành, thì tôi tự tin mình có thể chinh phục được em. Quả vậy, sau vài tháng tôi kiên trì quan tâm, tìm hiểu, thì em đồng ý làm bạn gái của tôi.
Tình yêu của chúng tôi cũng đơn giản, cùng học, cùng chơi, và không mơ nhiều đến những gì cao sang quá. Cuối tuần, em và tôi rủ nhau bắt xe buýt lên Bờ Hồ tản bộ, xem sách. Những khi rảnh trong tuần thì chúng tôi đi đâu cũng có nhau, dù đôi khi chỉ là gặp nhau, ngồi nói chuyện trong sân trường, hay hẹn hò ở các quán trà đá. Sau này có xe máy rồi, tôi thường chở em rong ruổi trên những con đường vắng khi tối muộn. Hà Nội về đêm thật đẹp, và tình yêu của chúng tôi cũng đã từng đẹp như thế.
Nhưng mọi chuyện chẳng êm trôi. Khi chúng tôi yêu nhau được hơn một năm, thì hay xảy ra cãi cọ. Tính em trẻ con, rất hay ghen tuông vô cớ, mỗi lần cãi nhau luôn cho mình đúng và tôi buộc lòng phải nhường nhịn, xin lỗi em. Nếu không, em sẽ dọa chia tay. Vài lần còn đỡ, chứ sau này em làm quá, tôi không chịu nổi. Tôi để em chia tay vài ba ngày, rồi nhớ em quá, tôi lại chủ động xin lỗi và níu kéo. Em quay lại bên tôi, vẫn chẳng hề thay đổi tính tình thất thường của mình. Tôi yêu em nhiều, nên vẫn luôn không ngừng cố gắng trong mối quan hệ ấy.
Yêu nhau được khoảng hai năm thì chúng tôi quyết định về ra mắt gia đình. Bố mẹ tôi chỉ chê em ở một điểm là khoảng cách hai nhà quá xa, sợ cách biệt vùng miền, nhưng cũng không phản đối gay gắt lắm. Còn về phía bố mẹ em thì mọi chuyện phức tạp hơn. Họ coi tôi không ra gì, và cấm cửa em không được qua lại với tôi. Bởi họ cho rằng con gái họ phải kiếm được một người đàn ông giàu có và trưởng thành hơn, chứ không phải là một thằng sinh viên nghèo không có gì như tôi.
Em khóc lóc, nói với bố mẹ đồng ý chia tay tôi.
Nhưng sự thật là khi về trường, chúng tôi vẫn quấn quýt với nhau. Chúng tôi đi quá giới hạn. Việc này không hề ảnh hưởng đến tình cảm giữa hai đứa, mà càng khiến mối quan hệ trở nên khăng khít hơn. Rồi em có thai, khi chúng tôi vừa mới chân ướt chân ráo ra trường. Tôi đề nghị giữ cái thai lại, tôi và em cưới nhau. Tôi thậm chí đã gọi điện về xin phép bố mẹ. Bố mẹ tôi là những người nông dân hiền lành, họ đồng ý tổ chức đám cưới cho chúng tôi. Nhưng em không chịu, em nói em còn trẻ, em không thể kết thúc cuộc đời mình như vậy được. Dù tôi ra sức ngăn cản, em vẫn tự mình bỏ con.
Tôi đau lòng lắm, nhưng chuyện đã vậy rồi thì cũng đành phải chấp nhận. Được ít lâu sau thì chúng tôi xảy ra cãi cọ, em lại đòi chia tay. Và trong một buổi tối, tôi đứng trước cửa phòng em đợi em về, thì thấy em đưa một người con trai khác về nhà. Tôi đứng sau gốc cây, nhìn họ đi vào phòng và không thấy ai trở ra. Tôi gọi điện, nhắn tin hàng chục cuộc nhưng em không nghe. Tim tôi vỡ nát.
Tôi thất thểu quay về. Sau đó em cắt đứt liên lạc với tôi. Tình yêu mất, mà tôi còn bàng hoàng chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Hai tháng sau, em chủ động hẹn gặp tôi trong một quán café, nói rằng em đang có thai, nhưng là với một người khác và em sẽ lấy người ấy làm chồng. Tôi chấp nhận sự thật, biết có níu kéo cũng chẳng thể được nữa, dù vẫn tha thiết yêu em.
Tôi đã rất cố gắng để quên em. Nhưng sau đám cưới, em lại chủ động nhắn tin cho tôi trên facebook. Tôi không cầm lòng được, lại nói chuyện với em. Em tâm sự với tôi nhiều về một cuộc hôn nhân cay đắng, rằng chồng em không tử tế như em vẫn tưởng, em cảm thấy bế tắc dù đứa con trong bụng em đang ngày một lớn lên. Em nói hối hận khi bỏ rơi tôi, em vẫn còn yêu tôi, nhớ tôi và muốn gặp tôi. Em còn nói em muốn ly hôn, muốn được quay trở về bên tôi.
Tôi thấy xót xa quá, người con gái mà tôi yêu còn ngây thơ, non nớt nên mới rơi vào cạm bẫy cuộc đời. Tôi thương em, thật sự muốn liều mình để cứu em ra khỏi tay người chồng tệ bạc và che chở cho mẹ con em. Nhưng nghĩ đến bố mẹ tôi, tôi thấy thương quá và không đành lòng khiến họ buồn, bởi bố mẹ chỉ có tôi là con trai duy nhất. Tôi phải làm sao đây?
Theo blogtamsu
6 năm nuôi ăn học, ra trường người yêu đòi chia tay Nuôi người yêu ăn học 6 năm trời. Khi ra trường, tôi vô cùng choáng váng khi Quyên nói muốn chia tay. Ảnh minh họa Tôi năm nay gần 30 tuổi, quê ở 1 tỉnh miền núi nghèo. Tôi có người yêu kém 1 tuổi, đáng nhẽ chúng tôi đã kết hôn, nhưng sau khi tốt nghiệp, đi làm, người yêu tôi bỗng...