Đôi cao gót đỏ ngoài cửa lúc nửa đêm và bài học về cách đặt niềm tin vào chồng
Đôi giày cao gót màu đỏ đặt ngay ngắn trước cửa nhà khiến chị chết điếng. Chị không bao giờ đi giày đỏ, mà nửa đêm rồi, lẽ nào…
Chị quen biết anh từ khi còn học phổ thông. Anh chị học chung trường nhưng hai xã khác nhau. Tình bạn ngày càng trở nên thân thiết, gắn bó và khi lên đến đại học, nó biến thành tình yêu. Nhìn vào tình cảm của anh chị mà nhiều bạn bè cũng trang lứa và cả những em khóa dưới đều phải trầm trồ ngưỡng mộ. Tốt nghiệp ra trường, anh chị dự định sẽ kết hôn với nhau.
Công việc ổn định, dự định của anh chị cũng thành hiện thực. Nhìn chị xinh đẹp, rạng rỡ trong chiếc váy cô dâu sánh bước bên anh, ai cũng như chị, nghĩ rằng đó là cái kết viên mãn nhất cho một tình yêu đẹp. Nhưng sự đời là thế, có mấy ai biết trước được chữ ngờ.
Cuộc hôn nhân của chị diễn ra êm đềm như tình yêu không sóng gió của chị vậy. Chung sống với nhau 3 năm, có với nhau một mặt con mà hàng xóm chưa khi nào nghe thấy anh chị to tiếng với nhau. Một câu nặng lời, anh chị cũng chưa bao giờ nói với nhau. Trong mắt chị, anh luôn là một người chồng hoàn hảo, thật khó mà tìm được người thứ hai. Tài giỏi, phong độ, lại nhất mực chung thủy với vợ, hết lòng yêu thương con. Có gì ngon anh cũng mang về để dành cho vợ con. Anh cũng chưa từng làm gì khiến chị phải thất vọng về anh. Yêu nhau hơn 5 năm trời mới kết hôn, hạnh phúc của anh chị duy trì cũng đã hơn 8 năm nên chị hoàn toàn tin tưởng vào anh tuyệt đối. Nếu đặt vào mình vào hoàn cảnh chị, chắc ai cũng sẽ như chị mà thôi.
Cuộc hôn nhân của chị diễn ra êm đềm như tình yêu không sóng gió của chị vậy. (Ảnh minh họa)
Rồi chị nghe phong phanh rằng hình như anh có bồ. Nhưng ai nói thì mặc ai, có chết chị cũng không bao giờ tin. Anh luôn trong tầm kiểm soát của chị, tan làm là có mặt ở nhà đúng giờ mà công việc của anh bận ngập đầu, còn thời gian đâu mà bồ với chả bịch. Điện thoại, máy tính của anh có cái nào mà chị không xem qua, anh cũng chẳng có bất cứ biểu hiện lạ nào thì chị làm sao mà nghi ngờ anh được cơ chứ. Thậm chí, nghe tin chị cũng đã cẩn thận thuê người theo dõi anh rồi, lịch trình một ngày của anh đúng như chị đoán, nên chị nghĩ ngay rằng người ta đang ghen tỵ với hạnh phúc chị có nên đặt điều nói xấu anh, phá hoại gia đình chị.
Video đang HOT
Mẹ chị bệnh, nhà neo người nên chị xin nghỉ phép về quê chăm sóc mẹ. Anh cũng đã đồng ý với chị. Anh còn nói sẽ xin nghỉ để về quê cùng mẹ con chị, như vậy anh mới yên tâm. Nhưng chị biết công việc của anh khá bận rộn, hơn nữa anh cũng đã gọi điện hỏi thăm, mua thuốc và đồ bổ cho mẹ chị, như thế cũng đã đủ tận tâm rồi. Chị ở quê mà không ngừng lo lắng cho anh. Chị sợ anh tham công tiếc việc, lơ là sức khỏe của bản thân. Chẳng phải anh đã từng bị kiệt sức bên bàn làm việc rồi phải đi cấp cứu đấy ư. Không ngày nào là chị không gọi điện nhắc nhở, dặn dò anh. Anh dặn chị ứ chăm sóc mẹ tốt, giữ gìn sức khỏe, khi nào mẹ khỏe hẳn thì lên với anh, anh vẫn tự lo được.
Bốn mắt chạm nhau, một ánh mắt ngượng ngùng, xấu hổ, còn lại ánh mắt kia đẫm lệ tuôn rơi. (Ảnh minh họa)
Lo lắng cho anh nên khi em gái chị xin nghỉ được, sức khỏe của mẹ cũng đã ổn định, chị đã thu xếp lên ngay với anh. Con nhỏ đòi ở lại chơi với bà ngoại nên chị lên trước, hẹn cuối tuần sẽ cùng anh về đón con. Xa nhau lâu ngày, chị muốn tạo cho anh bất ngờ nên chị lên mà không gọi điện báo trước cho anh biết. Đáng lẽ chị lên sớm nhưng vì bận lại một số việc nên phải sập tối chị mới gọi được taxi. Đi được nửa đường thì xe hỏng, vì anh tài xế năn nỉ nên chị cũng đành cố chờ xe sửa xong để lên đường chứ không gọi xe khác. Tới hơn 11 giờ đêm, chị mới về đến nhà. Mở được cổng vào nhà với tâm trạng háo hức khó tả nhưng khi bước đến cửa nhà thì đôi giày cao gót màu đỏ đặt ngay ngắn trước cửa nhà khiến chị chết điếng. Chị không bao giờ đi giày đỏ, mà nửa đêm rồi, lẽ nào… Chị không dám nghĩ nhiều hơn nữa, nhẹ nhàng mở cửa, chị nhón chân lên thẳng phòng ngủ của mình:
- Vợ anh còn lâu mới lên mà cô ta tin anh lắm. Bị anh qua mặt mà có biết đâu. Ngu gì dùng để lại bằng chứng trong điện thoại và máy tính để cô ta kiểm tra chứ. Lại còn thuê người theo dõi anh nữa chứ. Đáng tiếc, tay đó bị anh phát hiện và anh đã mua chuộc hắn chót lọt rồi.
Túi đồ trên tay chị rơi xuống tạo ra tiếng động mạnh khiến anh hốt hoảng lao ra. Bốn mắt chạm nhau, một ánh mắt ngượng ngùng, xấu hổ, còn lại ánh mắt kia đẫm lệ tuôn rơi. Người chồng mà chị hết lòng tin tưởng, yêu thương lại chà đạp lên niềm tin của chị một cách tàn nhẫn.
Đúng là thức lâu mới biết đêm dài. Một người chồng nói hay chưa hẳn đã là một người chồng tốt nên đừng tin vào tất cả những gì anh ta nói. Một người luôn hành động chung thủy thì chắc gì anh ta đã không phải là một kẻ giả tạo, vì vậy, đừng tin vào tất cả những gì anh ta làm. Chị đã sai khi đặt niềm tin vào anh hoàn toàn tuyệt đối mà không biết rằng đến chính chị, đôi khi còn bị cảm xúc đánh lừa. Bài học này chị nhận ra khi tất cả đã là quá muộn mất rồi.
Theo Một Thế Giới
Chồng của tôi đang làm gì lúc nửa đêm thế này...
Tôi ôm con đứng như chết trân trước cửa phòng ngủ. Tiếng cười nói, tiếng rên rỉ hòa lẫn nhau khiến tôi rụng rời chân tay. Hai người họ vui vẻ với nhau đến mức không biết mẹ con tôi đang đứng nhìn.
Khi viết những dòng này tôi chẳng hiểu vì sao mình lại có thể bình tĩnh đến như vậy. Có lẽ là vì quá đau đớn đến mức mất cả cảm giác khi bị chồng phản bội chẳng? Tôi đã đọc rất nhiều tâm sự của các chị em bị chồng phản bội. Là một phụ nữ có gia đình tôi đồng cảm với nỗi đau của họ, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng có ngày mình lại bị rơi vào hoàn cảnh khủng khiếp đó. Với tôi, anh luôn là người chồng có trách nhiệm và một người bố mẫu mực của các con. Anh luôn khiến mẹ con tôi thấy tin tưởng. Mỗi lần cuộc sống bộn bề tôi chỉ cần dựa vào bờ vai ấy, được con người ấy ôm ấp vào lòng thì mọi nỗi buồn đều bị xua tan hết.
Ngày trước khi lấy nhau tôi vẫn nói với chồng mình rằng: "Với em, khó khăn khổ cực đến đâu em cũng chịu được chỉ cần anh yêu thương em là đủ. Còn nếu một ngày anh có người khác, đồng nghĩa với việc em sẽ bước ra khỏi cuộc đời anh mãi mãi". Lúc đó chồng tôi trả lời: "Làm sao anh có thể để tuột mất em khỏi cuộc đời, trái tim anh dành hết cho em rồi".
Nhiều lúc nghĩ lại những lời nói đó tôi vẫn mỉm cười hạnh phúc. Người ta nói đúng: "Đừng bao giờ tin lời đàn ông nói, hoặc nếu tin thì chỉ tin ngay lúc đấy thôi vì khi vừa nói xong có thể anh ta đã thay đổi rồi". Mọi chuyện xảy ra vào chuyến đi định mệnh ngày hôm đó, mẹ con tôi bay vào Đà Nẵng du lịch. Tôi vẫn gọi điện cho chồng thường xuyên, anh luôn quan tâm mẹ con đi có vui không đã thăm thú được nhiều nơi chưa? Chuyến du lịch đó là món quà chồng tặng sinh nhật cho con trai, nhưng vì anh bận tiếp đoàn Trung Quốc nên không đi được và hai mẹ con tôi quyết định tự đi với nhau.
Tôi về sớm hơn dự định 2 hôm vì công ty gọi vào bảo rằng có mấy giấy tờ cần tôi ký. Chuyến bay đáp xuống Hà Nội khá muộn, tôi không muốn làm phiền chồng và cũng muốn gây bất ngờ cho anh nên hai mẹ con quyết định tự đi tắc xi về. Khi về đến cổng thì con trai tôi đã ngủ say trên vai của mẹ. Tôi lịch kịch vừa bế con vừa kéo va li vào nhà. Nhà cửa tối thui, chắc chồng tôi đã ngủ. Tôi nhìn đồng hồ thấy đã điểm gần 1 giờ sáng. Nhẹ nhàng bồng con lên nhà và lúc đi đến cửa phòng ngủ thì tôi như chết sững khi có tiếng phụ nữ the thé vang lên: - Nhẹ thôi anh, anh định thế này cả đêm đấy à?
Tiếng cười nói, tiếng rên rỉ ân ái cứ hòa lẫn khiến tôi cảm giác rụng rời chân tay. Nhưng khi đó tôi vẫn phải bình tĩnh vì con ôm con trên tay nếu không tôi làm rơi nó mất. Tôi đứng hình mấy giây vì không tin vào tai mình nữa. Tôi lén nhìn qua khe cửa thì thấy chồng như đang muốn "Ăn tươi nuốt sống cô kia". Tôi đẩy cửa vào rồi nói: "Lần sau anh dắt bồ về thì nhớ đóng cửa vào nhé! Đồ khốn nạn".
Hai người kia hốt hoảng nhìn tôi, chồng tôi lúc đó có vẻ hoảng hốt tột độ. Tôi ôm con bỏ đi, chồng mặc quần vào rồi chạy theo cầu xin tôi tha thứ: "Anh quay về với cô ta đi, về mà làm nốt việc anh đang làm dở. Anh hãy xem như mẹ con tôi đã chết rồi. Tôi căm thù anh".
Tôi bỏ đi khi cánh tay sắp rã rời vì ôm con, khi trái tim như có nghìn vết dao đâm và cắt cứa. Ngồi trên xe tôi khóc như mưa, cảm thấy cuộc đời này thật cay đắng. Không còn ngôn từ nào để diễn tả cho cảm giác lúc ấy, tuyệt vọng, đau đớn... Tất cả như 1 cơn ác mộng khủng khiếp.
Sau ngày hôm đó, tôi vẫn đi làm như chưa có chuyện gì xảy ra. Tôi không còn khóc nữa vì chẳng hiểu sao nước mắt không rơi nổi. Nhìn thấy chồng đứng dưới cổng cơ quan chờ nhưng tôi vô cảm đến mức xem như đó là con người xa lạ. Tôi là vậy, lúc yêu thương thì hết lòng hết dạ, nhưng khi đã quyết định vứt bỏ thì xem như chưa từng tồn tại. Đôi lúc tôi muốn gào thét rằng: "Tại sao? Tại sao anh ta lại đối xử với mẹ con tôi như thế".
Những ngày sống ly thân vừa qua, mọi người khuyên nhủ nhiều. Chồng tôi còn quì ở cổng nhà xin lỗi, nhưng tôi vẫn mặc kệ tôi vẫn muốn ly hôn. Tôi không biết nữa, tôi không rõ mình làm vậy là sai hay đúng. Tôi chỉ biết rằng tôi không chấp nhận được sự phản bội. Xin hãy nói cho tôi biết, tôi nên làm gì?
Theo mot the gioi
Chiếc váy ngủ đắt tiền chồng tặng lúc nửa đêm Lý do đằng sau chiếc váy ngủ đắt tiền chồng tặng lúc nửa đêm là đây. Thà anh vụng trộm mà anh biết chùi mép để tôi đừng biết, tôi còn bớt đau. Anh làm như thế này khác gì anh không để cho tôi con đường sống. Hôm qua là ngày 20/10, đã quá nửa đêm, chồng tôi đi làm ca về...