Đổi “cái ngàn vàng” lấy việc và qua tay 4 gã đàn ông nơi xứ người
Hôm chia tay ở máy bay, anh không quên dặn tôi “em nhớ đi vá cái đó rồi hãy lấy chồng, đàn ông ở Việt Nam không thích phụ nữ đã mất trinh đâu em. Anh chỉ mong em được hạnh phúc”.
Tôi chỉ học hết lớp 9, sau đó đi làm công nhân may ở thị trấn Quỳnh Phụ, tỉnh Thái Bình, lương chỉ có 300 nghìn đồng/tháng mà công việc thì đầu tắt mặt tối, đã thế lại còn hay bị trừ t.iền vì sai hàng. Sau hai năm làm việc ở đó, tôi chẳng để ra được một tý t.iền nào cả.
Rồi tôi nghe “cò” dụ đi xuất khẩu tại Malaysia với mức thu nhập gấp 20 lần trong nước. Tôi tranh thủ đi học tiếng và chỉ ba tháng sau tôi bay sang Malaysia theo hợp đồng công nhân lao động may 2 năm, có thể gia hạn thêm 1 năm, với hi vọng sẽ kiếm được ít vốn về mở cửa hiệu thời trang ở quê. Cả vốn đi và học tiếng của tôi hết tầm 20 triệu, đó là t.iền bố mẹ tôi vay ngân hàng.
Sau 3 giờ trên hành trình máy bay từ Việt Nam sang Malaysia, tôi lại mất thêm 3 giờ nữa đi ô tô về bang Johor Bahru, miền nam Malaysia để vào một công ty may xuất khẩu có tên Gi… làm việc.
Tôi vui mừng khi nhận được số t.iền gần 1400 ringgit, tương đương 5,5 triệu đồng/tháng lương đầu tiên, số t.iền đó bằng cả năm tôi làm ở quê. Tôi lao vào công việc k.iếm t.iền gửi về cho bố mẹ trả nợ. Hết năm đầu tôi trả được hết nợ và có một chút vốn cho riêng mình.
Nhưng sang đến năm thứ hai, công việc trở nên khan hiếm, lượng hàng về ít hơn mà công nhân Việt Nam sang đó ngày một đông hơn. Có tháng tôi chỉ kiếm được khoảng 3 triệu đồng, trừ chi phí ăn uống chi tiêu ra, tôi không dư đồng nào. Rồi tôi quen và yêu Sơn, người Hòa Bình, làm việc cùng công ty tôi. Lúc đó, tôi cảm thấy vui vì nơi đất khách quê người, tôi có một người con trai làm chỗ dựa. Tôi nghe lời ngon ngọt của Sơn, rời ký túc và thuê nhà ở với anh như vợ chồng.
Tôi muốn thoát khỏi cảnh công nhân nghèo khó bằng việc xuất ngoại
Tôi ngày càng trở nên nghèo khổ hơn vì phải nuôi thêm anh do công việc của Sơn bấp bênh. T.iền tôi làm ra chỉ đủ chi tiêu tằn tiện cho hai đứa. Thật lòng, tôi yêu Sơn nên tôi chẳng ngại ngần trao cho anh cái quý giá nhất của người con gái. Nhưng cuối cùng, Sơn thấy công việc bấp bênh nên dù chưa hết hợp đồng, anh đã bỏ tôi, bỏ công việc để về nước.
Tôi cố làm hết hợp đồng để về nước tìm anh. Ngày về nước, trong túi tôi không có nổi 1 triệu đồng. Và suốt 1 tháng, tôi không có manh mối nào để tìm anh cả. Ở nhà, tôi cũng không biết mình phải làm gì. Tôi lại một lần nữa khăn gói sang Malaysia làm công nhân.
Lần này, tổ trưởng của tôi là một anh người Thái Lan. Tôi tìm mọi cách nịnh anh, những mong anh phân cho tôi nhiều việc hơn. Lúc đầu chỉ là những câu à ơi, hỏi thăm, thân mật. Nhưng sau đó, tôi đã ngã vào vòng tay anh – kẻ nổi tiếng là trăng hoa ở cái xưởng này. Tôi ngủ với anh chỉ để anh đẩy nhiều việc về cho tôi làm. Lúc đầu tôi cũng lăn tăn “liệu mình có ngu ngốc khi chọn cách này không?” Nhưng rồi tôi biết, mình sang đây là vì t.iền và cần phải kiếm được t.iền. Tôi nghĩ đơn giản lắm, mình còn gì để mất nữa đâu.
Video đang HOT
Và tôi đã đ.ánh mất cái quý giá nhất của đời con gái ở nơi xứ người
Vậy là, tuần hai lần tổ trưởng gọi tôi ra ngoài để cho anh ấy thỏa mãn tháng ngày xa vợ. Đổi lại, tháng nào doanh số của tôi cũng cao nhất tổ. Có tháng tôi được hẳn 2000 ringgit t.iền lương.Tôi vui lắm, cứ thế này chỉ sau hai năm tôi sẽ có một khoản t.iền kha khá rồi về quê.
Tôi l.àm t.ình nhân của lão tổ trưởng người Thái Lan hơn một năm thì lão về nước và thay vào đó là một anh sếp người Trung Quốc. Và thói quen có nhiều việc, tôi lại à ơi anh tổ trưởng mới. Cả tổ ai cũng biết tôi đổi tình lấy việc nhưng có quan trọng gì đâu vì toàn người Thái và người Indo, tôi không sợ mang tiếng.
Tôi thường xuyên đi chơi với sếp người Trung Quốc và có những đêm chúng tôi không về ký túc xá để cùng ân ái với nhau. Tôi được tiếng là xinh xắn ở tổ nên anh cũng cưng chiều tôi nhiều hơn. Thậm chí, có ngày tôi làm không hết việc còn những bạn khác thì ngồi chơi.
Nhiều người bàn tán tôi đ.ánh đổi rẻ quá. Nhưng tôi thấy hài lòng là được.
Thấm thoắt, tôi đã làm ở bên mảnh đất này hơn năm năm, tôi không còn là cô gái 19, đôi mươi như trước mà đã bước sang t.uổi 24. Mẹ tôi thường dục tôi về nhà lấy chồng vì sợ con gái lỡ thì. Tôi thì chưa bằng lòng vì còn muốn k.iếm t.iền.
Rồi người sếp Trung Quốc của tôi cũng về nước. Tôi lại quen Hà (người Nghệ An), hơn tôi 5 t.uổi, đang làm công nhân cho một nhà máy bánh kẹo, cách chỗ tôi ở hơn 200km.
Cùng cảnh xa quê và mang theo khát vọng đổi đời, chúng tôi như thấu hiểu nhau nên tôi đã nhận lời làm bạn gái của anh. Vậy là cứ chủ nhật, tôi lại bắt tàu lên chỗ anh chơi và chúng tôi quan hệ t.ình d.ục với nhau. Anh không thắc mắc chuyện tôi không còn là con gái nữa. Chắc anh hiểu cuộc sống xa quê, giữ thân mình đâu có dễ.
Tôi yêu Hà được 1 năm, anh lại về nước và nói chia tay với tôi. Mặc dù hơi hụt hẫng nhưng tôi không thấy buồn vì người đàn ông nào đi qua tôi cũng chỉ là chơi bời và tôi dự định mình sẽ về quê lấy chồng gần nhà.
Hôm chia tay ở máy bay, anh không quên dặn tôi “em nhớ đi vá cái đó rồi hãy lấy chồng, đàn ông ở Việt Nam không thích phụ nữ đã mất trinh đâu em. Anh chỉ mong em được hạnh phúc”.
Câu nói của anh văng vẳng trong đầu tôi. Đàn ông Việt vốn gia trưởng, chắc chắn sẽ không chấp nhận những người con gái không còn trinh. Ý trí vá lại trinh trước khi lấy chồng thôi thúc trong đầu tôi.
Theo Phunutoday
Đêm tân hôn của cô gái từng vá màng trinh để lấy chồng
Mẹ tôi thường nói, con gái có thì, t.iền có nhiều mà về quê không lấy được chồng thì cũng chẳng làm được gì cho đời cả. Con gái thì phải có chỗ dựa là chồng và các con.
Tôi nói thật, tôi chỉ cần một người chồng hiền lành, xấu đẹp không quan trọng và miễn là chuyện quá khứ đã từng qua tay 4 người đàn ông trong thời gian xa xứ của tôi anh ta không được biết.
Nhóm chúng tôi gồm 5 đứa con gái xa xứ đi làm công nhân xuất khẩu đều ở độ t.uổi 26,27, chưa đứa nào có chồng, và đứa nào về nước cũng tìm cách vá trinh để lấy chồng cho hạnh phúc. Ngẫm lại, không biết chúng tôi có trả giá quá đắt cho những đồng t.iền kiếm được ở nơi xứ người không, khi mà đứa nào tiết kiệm giỏi nhất thì mang về nước được khoảng 200 triệu, đứa it thì chỉ được vài chục triệu.
Tôi sẽ chôn sâu cái bí mật đi vá trinh của cuộc đời mình
Cái Mai (người Kỳ Anh, Hà Tĩnh) nói rằng, ở quê nó, phụ n.ữ s.inh con đầu lòng thường về nhà mẹ đẻ. Nếu chồng biết không còn trinh trắng trước khi lấy họ thì họ không làm đầy tháng to mà khi sinh con đầu lòng về nhà mẹ đẻ sẽ phải ở đó mãi, chẳng khác nào chuyện trả vợ.
Chỉ cần nghe thế, đứa nào cũng rùng mình. Không lẽ, đàn ông Việt họ sang bên này cũng năm bồ, bảy người yêu mà họ về quê vẫn đòi có một người phụ nữ trong trắng? Tôi lại nhớ đến lời người bạn trai trước khi chia tay tôi để về nước trước, đã dặn dò: "Em nhớ đi vá cái đó rồi hãy lấy chồng, đàn ông ở Việt Nam không thích phụ nữ đã mất trinh đâu em. Anh chỉ mong em được hạnh phúc".
Vương - người con trai gia đình đang làm mối cho tôi là một người rất gia trưởng. Trong đầu tôi thoáng hiện lên một viễn cảnh "người chồng ghen tuông vì vợ không còn trinh".
Rồi tôi lại nhớ lời người chị họ gặng hỏi: "này, em còn trinh không đấy. Nhà nó gia giáo lắm, mẹ nó làm giáo viên về hưu. Người ta cũng đang lăn tăn chuyện em ở bên xứ người gần chục năm, chẳng biết có còn gì không?"
Từ khi vá trinh, tôi đều làm mọi hoạt động rất nhẹ nhàng vì tôi chỉ sợ bị rách. Thậm chí, tôi còn không dám chạy nhanh, bước dài.
Tháng 8/2011, chúng tôi làm đám cưới trong niềm hân hoan của hai bên gia đình.
Trong đêm tân hôn, chồng tôi có gặng hỏi chuyện trinh tiết. Anh bảo: "Em thú thực đi, em còn hay mất?" Lúc này, chính tôi còn chưa biết cái màng trinh đã vá lại kia có phản bội mình mà rách mất không. Nên tôi nói một cách rè rặt: "anh cứ tự tìm hiểu. Em không muốn trả lời chuyện này vì đã nghe thiên hạ bàn tán nhiều về em rồi".
Rồi anh lao vào tôi và không ngần ngại gì. Vì là người khá "kinh nghiệm" trong chuyện ấy, nên tôi biết, đó là lần đầu tiên của anh. Tôi cũng hồi hộp chẳng kém gì anh vì sợ màng trinh đã vá víu kia tố cáo hết tội lỗi của tôi.
Tôi cố tỏ ra sợ sệt, e ngại như gái lần đầu làm chuyện này. Và khi anh "công phá" được, tôi dùng 10 đầu ngón tay cấu thật đau lên tấm lưng trần của anh, giả như mình rất đau đớn. Tôi quằn quại và rên hừ hừ khiến anh vô cùng vui sướng và hả hê. Nói thật, tôi thực sự không có cảm giác gì. Cái chỗ đó của tôi đã bị mất 6 năm nay rồi và qua rất nhiều người thì làm gì còn đau đớn và "eo hẹp" nữa.
Cho đến tận bây giờ, khi ngồi tâm sự những chuyện này, tôi vẫn cảm thấy có lỗi với người chồng của mình. Vì trong cái lần đầu ấy của chúng tôi, tôi đã quan hệ với anh và không ngừng nhớ lời bác sĩ dặn: "Phải nhớ lại cảm giác lần đầu mình làm chuyện này như thế nào để tỏ vẻ đau đớn cho chồng khỏi nghi ngờ".
Tôi đã cố gắng sử dụng nghệ thuật phòng the để chồng không nghi ngờ.
Tôi đã qua mắt được chồng và tôi biết hôm sau anh có kể chuyện này với mẹ chồng. Điều tôi còn hay mất là điều mẹ anh băn khoăn từ lâu. Biết tôi là đứa con gái còn trong trắng, đoan chính nên mẹ chồng tôi tự hào lắm, đi đâu bà cũng khen tôi.
Nhìn vào bề ngoài, tôi cảm ơn cái người đã phát minh ra việc vá lại trinh lắm. Nhờ có nó mà tôi có được hạnh phúc như ngày hôm nay.
Tôi giấu chuyện quá khứ của mình bằng cách cắt liên lạc với tất cả bạn bè cùng đi xuất khẩu lao động với tôi ngày đó. Hiện tôi đang mang bầu một nàng công cháu. Khỏi phải nói là chồng tôi vui nhường nào, anh bảo: "ruộng sâu trâu nái không bằng con gái đầu lòng". Còn tôi, tôi lại thương con vì sinh ra là phận đàn bà lại vương vấn chuyện trinh tiết, mà không thể tránh khỏi những chuyện quá khứ như tôi từng trải qua ở xứ người.
Vì thế, những bí mật về cuộc đời tôi mà tôi đã muốn đào sâu chộn chặt dưới lòng đất, thì ngày hôm nay tôi lại mạnh dạn đưa lên diễn đàn để mong nhận được sự chia sẻ của bạn đọc.
Theo Phunutoday
Anh rể trả giá 200 triệu để có "cái ngàn vàng" của tôi Trước khi lấy anh T. chị đã không còn trinh nguyên vì đã dại dột trao đời con gái cho anh người yêu cùng khóa học. Đó là lý do mà chị và anh rể mâu thuẫn suốt những năm qua. Hôm qua khi chị hỏi vay t.iền thì anh ta ra giá mua cái ngàn vàng của em với giá 200 triệu....