Đợi cả thanh xuân đến đêm tân hôn để trở thành đàn bà, giờ tôi ước mình không dại như thế
Chờ đợi, giữ gìn cơ thể cho đêm tân hôn chưa bao giờ mang đến hạnh phúc cho tôi trong suốt gần 1 năm đầu tiên sau khi kết hôn. Thay vào đó, nó khiến tôi mang cảm giác sợ, khiến tôi cảm thấy hoang mang vào hôn nhân.
“Tình yêu chân thật sẽ luôn có sự chờ đợi. Tôi thề với chính mình, với gia đình, bạn bè, với bạn đời tương lai và những đứa con tương lai của tôi, tôi sẽ không làm “chuyện ấy” cho đến khi kết hôn”, bắt chước “lời thề trinh trắng” của những cô gái phương Tây, tôi cùng nhóm bạn gái khi xưa cùng nhập thề nguyện. Chỉ có điều chúng tôi không đeo nhẫn trinh tiết như họ mà thôi.
Suốt từ những năm học cấp 2, chúng tôi được dạy rằng “yêu” chỉ dành cho những người đã kết hôn. Làm chuyện này trước khi kết hôn là dơ bẩn, là tội lỗi nghiêm trọng, là những đứa con gái hư hỏng. Tôi được giáo dục rằng là một cô gái, tôi có trách nhiệm giữ gìn sự trong trắng cho người chồng tương lai của mình. Có thể chồng tôi chẳng còn “nguyên tem” đâu nhưng nhiệm vụ của tôi là tha thứ cho việc đó đồng thời phải giữ “nguyên tem” trên cơ thể mình, chỉ dành cơ thể và tâm hồn mình cho chồng mà thôi.
Chúng tôi đã cùng nhau thề thốt giữ gìn cơ thể cho đến đêm tân hôn. (Ảnh: Pinterest)
Chúng tôi đã được dạy đi dạy lại rằng trách nhiệm của phụ nữ là đáp ứng nhu cầu của chồng. Tôi được nhắc đi nhắc lại điều đó nhiều đến mức tôi chẳng thể đếm được số lần, rằng nếu tôi giữ gìn tấm thân trong sạch, cuộc hôn nhân của tôi sẽ ngập tràn màu hồng, trong hạnh phúc và nếu không, chúng tôi sẽ tan vỡ, sẽ ly hôn.
Tôi tin 100%, tại sao không? Tôi khi đó còn trẻ, còn non nớt và những người giáo huấn tôi bài học này lại toàn là người tôi tin tưởng. Tin là chuyện đương nhiên.
Hơn 1 thập kỷ, tôi giữ gìn, xem đó như một niềm tự hào. Cả hội chúng tôi đều thế, chúng tôi thậm chí còn cho rằng mình sẽ truyền cảm hứng đến những cô gái trẻ khác. Tôi đã rất hạnh phúc khi mọi người biết được tôi vẫn còn trong trắng khi chưa kết hôn.
Khi tôi hẹn hò bạn trai – người là chồng hiện tại – tôi cũng tự hào chia sẻ với anh rằng: “Em giữ cơ thể nguyên vẹn cho đêm tân hôn”. Anh ấy hoàn toàn đồng ý vì theo anh đó là cơ thể của tôi, sự lựa chọn của tôi. Anh ấy yêu tôi và chấp nhận việc này.
Anh ấy yêu tôi và chấp nhận việc này. (Ảnh: weheartit)
Chúng tôi bên nhau 2 năm rồi mới tiến tới hôn nhân. Trong 2 năm đó, bất cứ khi nào chúng tôi có những hành động thân mật, gần gũi quá mức, tôi đều cảm thấy có lỗi. Hàng ngàn câu hỏi trong tâm trí tôi khi đó. “Có nên cho anh ấy chạm vào cơ thể mình không?”, “Có được trút bỏ quần áo trước mặt anh ấy không?”… Giờ nghĩ lại tôi thấy mình “ngáo” thật!
Video đang HOT
Một sự kết hợp giữa tự hào, sợ hãi, tội lỗi đã giúp tôi giữ nguyên vẹn cho đến khi chúng tôi kết hôn. Trong nhiều tuần liền trước khi cưới, tôi nhận được khá nhiều sự ngưỡng mộ vì có thể giữ gìn quá lâu. Nhiều người thì tò mò muốn biết làm sao tôi có thể và dĩ nhiên có cả những người cười nhạo tôi, cho rằng tôi “dở hơi”, “người tối cổ”.
Và đêm trọng đại đó cũng đến – điều tôi đã dành cả thanh xuân để chờ đợi: đêm tân hôn. Trong bộ đồ ngủ quyến rũ, mỏng tang, tôi cùng chồng “hành sự”. Đau, tôi biết điều đó. Mọi người nói với tôi lần đầu chẳng thoải mái đâu. Nhưng tôi ước rằng có ai đó đã cho tôi biết rằng tôi có thể sẽ lặng lẽ vào phòng tắm và khóc vì những lý do mà tôi không bao giờ nghĩ đến. Chẳng ai nói với tôi trong chuyến trăng mật, tôi cũng khóc như thế.
Và đêm trọng đại đó cũng đến – điều tôi đã dành cả thanh xuân để chờ đợi: đêm tân hôn. (Ảnh: thoughtcatalog)
Tôi đã kì vọng quá mức cho một điều tôi chẳng chuẩn bị kĩ, đặc biệt về tâm lí. Trở thành đàn bà, tôi nghĩ rằng mình chẳng còn đặc biệt, tôi mất đi điều mà tôi tự hào bấy lâu nay. Tôi nhận ra mình ghét, mình sợ “yêu”.
Tôi tránh mặt chồng, tránh thay quần áo trước mặt anh. Tôi sợ giờ ngủ. Tôi cố gắng không hôn anh quá nồng nhiệt, không khơi gợi cảm hứng của anh. Nhưng làm sao tôi có thể trốn tránh mãi được. Tôi từng được dạy rằng trách nhiệm của phụ nữ là phải thỏa mãn được ham muốn của chồng mà. Đôi khi tôi khóc thầm cho đến lúc thiếp đi vì tôi muốn mình phải thích chuyện đó, vì tôi nghĩ thật không công bằng. Tôi giữ gìn để có được hạnh phúc khi kết hôn nhưng giờ kết hôn rồi, tôi chẳng thấy hạnh phúc đâu cả.
Suốt vài tháng, tôi ép bản thân mình làm điều không muốn vì chồng. Nhưng rồi đến lúc không thể chịu đựng nữa, tôi nói với anh. Chồng tôi đã rất ngạc nhiên khi biết tôi để anh ấy “hành sự” khi tôi không hề muốn. Anh bắt tôi phải hứa rằng sẽ không bao giờ làm bất kì điều gì mà tôi không muốn. Chúng tôi ngừng chuyện này một thời gian. Anh đưa tôi đến chuyên viên tâm lí để trị liệu và đó là bước khởi đầu hoàn hảo để tôi hoàn toàn mất đi cảm giác sợ “yêu”.
Chờ đợi, giữ gìn cơ thể cho đêm tân hôn chưa bao giờ mang đến hạnh phúc cho tôi trong suốt gần 1 năm đầu tiên sau khi kết hôn. Thay vào đó, nó khiến tôi mang cảm giác sợ, khiến tôi cảm thấy hoang mang vào hôn nhân. Tôi liên tục nhắc nhở bản thân rằng “yêu” là vì nhu cầu của chính mình, để gắn kết hai vợ chồng chứ không phải để thỏa mãn cho chồng mà thôi.
Nếu có một điều ước, tôi ước rằng mình không đợi, không giữ gìn. Dĩ nhiên, tôi cũng không có quan niệm “bừa bãi”. Tôi sẽ thăng hoa cùng bạn trai khi tôi cảm thấy sẵn sàng, tôi sẽ không xem chuyện “mất” là điều tội lỗi, dơ bẩn.
Nhưng đó chỉ là ước, làm sao có thể quay ngược thời gian được!
Tôi viết những dòng này chỉ để nhắn nhủ với mọi người rằng, nếu bạn muốn giữ gìn cho đến khi cưới, hãy chắc chắn rằng đó là do bạn muốn chứ không phải do bạn bị nhồi nhét tư tưởng. Đừng quá đặt nặng chuyện “giữ gìn” vì sợ bị đánh giá “hư hỏng”. Cơ thể của bạn, không phải của bất kì ai. Cảm xúc của bạn, không phải của thiên hạ. “Chuyện yêu” là của bạn, không phải của người ta.
Theo bestie.vn
Cảnh tượng kinh khủng trong đêm tân hôn khiến tôi ngất lịm
Trên giường là đầy những ảnh thân thiết của anh và một người con gái khác cùng những tờ giấy khám thai, ảnh siêu âm.
7 năm thanh xuân tôi đã dành cho một người đàn ông duy nhất. Anh ấy là mối tình đầu, là những gì đẹp nhất trong tôi. Hai đứa đã cùng nhau đi qua bao con phố, nắm tay nhau qua bao mùa hoa, những tưởng sẽ đơm trái ngọt bằng một đám cưới linh đình. Thế nhưng không...
Khi tôi ngỡ tưởng mình đã có tất cả hoá ra nhìn lại trong tay lại chẳng hề có gì. Anh, người đàn ông tôi hiến dâng tất cả cuối cùng cũng chẳng chịu nổi những cám dỗ của xã hội loạn lạc kia.
Người con gái anh chạy theo để bỏ lại tôi cùng mối tình dài đằng đẵng 7 năm là con của tổng giám đốc công ty anh làm việc. Một tương lai rộng mở với bao cơ hội, tiền tài, có lẽ anh cũng giống nhiều người khác thôi. Tôi không hận anh nhưng trong lòng không thể không trách. Trách xã hội này chẳng biết từ bao giờ khiến con người ta chẳng còn sống với nhau chỉ bằng cái tình.
Ảnh minh họa
Tôi quyết định xin sang làm việc ở khu công nghiệp thuộc tỉnh bên. Khi con người ta chẳng thể đối diện với nỗi đau, họ sẽ chọn cách chạy trốn. Tôi biết mình phải quên đi những ký ức đau buồn kia nhưng 7 năm thanh xuân của tôi, máu thịt của tôi, làm sao có thể nói quên là quên được.
Có lẽ, chỉ có thời gian mới là phương thuốc hiệu quả nhất xoa dịu mọi nỗi đau. Vùi đầu vào công việc, làm cho bản thân bận rộn đến mức chẳng có thời gian nghĩ đến những chuyện khác, tôi không khỏi giật mình khi nhìn lại bản thân sau 1 năm.
Tôi được lên chức phó phòng, có mức thu nhập khiến nhiều người ghen tỵ và quan trọng hơn, trái tim tôi không còn đau mỗi khi nghe ai đó nhắc về anh. Tôi đã có thể mỉm cười mà hỏi họ rằng cuộc sống của anh giờ có tốt không.
Đó cũng là lúc tôi mở lòng với một người đàn ông tôi tình cờ quen khi đi rút tiền. Anh làm cùng khu công nghiệp với tôi nhưng ở công ty khác. Chúng tôi đã trò chuyện rất vui vẻ. Tôi rất ấn tượng với chiếc răng khểnh và mà lúm đồng tiền của anh.
Anh giúp đỡ tôi rất nhiều trong cuộc sống cũng như công việc. Hải trưởng thành và rất phong độ. Anh từng đi du học nên lối suy nghĩ cũng thoáng, không gia trưởng như nhiều gã đàn ông khác.
Rồi tôi chợt nhận ra tim mình từ bao giờ đã có hình bóng anh. Chúng tôi đến với nhau một cách rất tự nhiên. Tôi cũng nói cho Tùng biết về mối tình đau đáu suốt 7 năm trời. Trong tình yêu, tôi muốn giữa hai người không có chỗ cho những bí mật. Tôi không muốn giấu anh chuyện mình đã trao trinh tiết cho người đàn ông trước.
Chúng tôi nhanh chóng tiến đến đám cưới sau một thời gian hẹn hò. Cả hai chẳng còn trẻ trung gì, hơn nữa từ công việc, gia đình tới tình cảm đều ủng hộ nên chúng tôi còn gì để lăn tăn nữa đâu.
Trước đám cưới, anh còn mạnh tay chi cả trăm triệu đồng để hai vợ chồng tôi đi chụp ảnh cưới ở thiên đường Bali. Tôi cảm thấy mình được nâng niu, trân trọng như một nữ hoàng thật sự vậy. Phải chăng ông trời đã đền đáp cho tôi người đàn ông tuyệt vời này sau khi đã bắt tôi chịu nỗi đau quá lớn kia?
Ảnh minh họa
Ngày cưới, tôi xúng xính trong chiếc váy cưới được anh nhờ người bạn cũ đặt từ bên nước ngoài về. Đó là một ngày mà có lẽ cả đời này tôi sẽ chẳng thể quên được. Anh đứng đó, trao chiếc nhẫn vào tay tôi rồi cả hai cùng nói lời hẹn ước.
Thế nhưng khi hai đứa trở về căn hộ sau khi kết thúc đám cưới, vừa mở cửa phòng ta tôi đã choáng váng với cảnh tượng bên trong. Bức ảnh cưới của hai đứa bị ai đó dùng dao rạch chằng chịt, chăn gối cưới cũng bị cắt nát. Trên giường là đầy những ảnh thân thiết của anh và một người con gái khác cùng những tờ giấy khám thai, ảnh siêu âm.
Tôi sốc quá nên đã ngất lịm ngay ra đất. Chồng tôi phải đưa tôi vào bệnh viện nằm một lúc tôi mới tỉnh dậy.
Anh cầm tay tôi nói lời xin lỗi rồi kể hết sự tình. Người con gái trong bức ảnh đó chính là mối tình trước khi đi du học của anh. Hai người đã yêu nhau gần 2 năm và dự định cuối năm đó sẽ làm đám cưới thì chồng tôi nhận được cơ hội đi du học của cơ quan cũ cử đi.
Đó là cơ hội lớn nên anh đã không bỏ lỡ và hẹn cô ấy sau khi đi du học về sẽ làm đám cưới. Thế nhưng cô ấy nằng nặc không đồng ý và giận dỗi. Chồng tôi không ngờ rằng sau khi anh đi du học, cô ấy đã khiến anh cả đời phải day dứt bằng việc phá thai.
Chồng tôi quá bất ngờ và hoảng loạn vì anh không hề biết đến sự tồn tại của đứa bé. Sao cô ấy có thể suy nghĩ trẻ con một cách ấu trĩ đến vậy. Chồng tôi đã phải về nước gần 1 tháng trời để khiến cô ấy bình tâm trở lại. Hai người sau đó có tiếp tục mối quan hệ nhưng liên tục xảy ra cãi vã. Ngày chồng tôi về nước cũng là lúc cô gái kia chủ động chia tay.
Cô ấy tìm được một người đàn ông khác tuy già gần ngang tuổi bố nhưng vô cùng giàu có. Ông ta chu cấp cho cô ấy không thiếu thứ gì từ căn nhà chung cư tới ô tô, chỉ cần cô ấy sinh cho ông ta một đứa con trai. Thế nhưng mãi cô ta chẳng thể có con nên luôn dằn vặt anh rằng vì trước kia cô ta phá thai nên bây giờ mới không thể đổi đời được.
Tôi tin những lời chồng mình nói là sự thật. Người con gái kia thật đáng trách mà cũng đáng thương. Tôi không ghét cô ta vì hành xử ấu trĩ mà lại thấy thương cô ta vì không biết suy nghĩ mà sai lầm nối tiếp sai lầm.
Theo kenhsao.net
Nôn nóng chờ đêm tân hôn, tôi ngất lịm trước "món quà" trong phòng cưới Trước đám cưới, anh còn mạnh tay chi cả trăm triệu đồng để hai vợ chồng tôi đi chụp ảnh cưới ở thiên đường Bali. Tôi cảm thấy mình được nâng niu, trân trọng như một nữ hoàng thật sự vậy. Phải chăng ông trời đã đền đáp cho tôi người đàn ông tuyệt vời này 7 năm thanh xuân tôi đã dành...