Đòi ‘ân ái’, suýt làm vợ sảy thai
Tôi chia sẻ câu chuyện của mình để các anh em rút kinh nghiệm, đừng giống tôi, chỉ vì một chút ham muốn cá nhân mà khiến vợ con lâm vào tình huống nguy hiểm.
Tôi vừa nghe vừa đỏ bừng mặt, ấp úng vâng vâng dạ dạ. Mẹ tôi có lẽ đã đoán ra nguyên nhân quay sang nhìn tôi giận dữ. (ảnh minh họa)
Tôi với vợ tôi bằng tuổi nhau, được bạn bè mai mối khi đã 29 tuổi. Nửa năm sau chúng tôi quyết định tiến tới hôn nhân. Cả tôi và vợ tôi đều khá khó tính và hơi cổ hủ trong chuyện yêu đương, cưới xin. Chính vì thế đêm tân hôn cũng chính là lần đầu tiên hai đứa làm “chuyện ấy”.
Không biết vợ tôi thế nào chứ riêng tôi, tôi cứ tủm tỉm mãi và nghĩ: “Mình đúng là chậm mà chắc, lấy vợ muộn hơn chúng bạn nhưng lại tìm được một người thật hoàn hảo, không quá xinh nhưng ưa nhìn, không quá tài giỏi nhưng biết cách kiếm tiền và đặc biệt, cô ấy dịu dàng nhưng lại không quá e ngại, rụt rè trong chuyện ấy”.
Công việc của cả hai đều bận nên vợ chồng tôi quyết định không đi nghỉ tuần trăng mật. Tổ chức cưới xin, chào hỏi hai bên nội ngoại xong, vẫn còn 3 ngày phép, chúng tôi quyết định thuê phòng ở khu resort Đại Lải để nghỉ ngơi và tự thưởng cho mình, coi như là đi trăng mật.
Chỉ có 3 ngày nhưng với tôi đó là 3 ngày đê mê và hạnh phúc nhất suốt quãng thời gian 30 năm có mặt trên đời. Không hiểu do vợ tôi mắn hay do chúng tôi nhiệt tình quá mà chỉ 1 tuần sau, vợ tôi thông báo tôi chuẩn bị lên chức bố.
Video đang HOT
Biết tin, tôi vừa vui vừa hồi hộp lo lắng. Bố mẹ tôi và bố mẹ vợ thì sốt sắng hết cả lên, gọi 2 vợ chồng căn dặn đủ điều. Hai bà đều dặn dò, vợ tôi không còn trẻ trung gì nữa nên phải hết sức cẩn thận, ăn uống đầy đủ. Tôi đặc biệt phải có trách nhiệm chăm sóc vợ tôi, không được làm gì khiến vợ tôi suy nghĩ, lo lắng, ảnh hưởng đến thai nhi. Mẹ tôi còn ý nhị nhắc khéo tôi trong thời gian này cố gắng “nhịn chuyện ấy” để giữ cho vợ, và cũng đừng có cái ý nghĩ ra ngoài giải quyết, mẹ tôi giết không tha.
Lần lâm trận ấy tôi còn hồi hộp hơn cả đêm tân hôn. Tôi đã ngâm cứu kĩ lắm rồi nên cũng có chút tự tin. (ảnh minh họa)
Tôi giẫy lên: “Mẹ nghĩ con mẹ là loại đàn ông lăng nhăng đổ đốn thế à. Con yêu vợ con sao có thể làm chuyện đó”. “Tao nhắc chẳng thừa đâu” – mẹ tôi càu nhàu.
Đúng là ông bà nói cái gì cũng đúng. Mới lấy vợ chưa được bao lâu tôi đã phải “nhịn” nên người ngợm cứ bứt rứt khó chịu. Nhớ lời dặn của mẹ nên tôi cũng cố gắng. Nhưng chỉ được hơn hai tháng là tôi cảm giác không thể chịu nổi được nữa. Tối tối nằm bên vợ mà người tôi cứ nóng bừng bừng, lăn qua lăn lại, trằn trọc. Tự giải quyết cũng không ăn thua, mà giải quyết ở ngoài là điều tuyệt nhiên tôi không bao giờ nghĩ tới. Không đêm nào tôi ngủ ngon giấc. Tôi sụt cân thấy rõ, mặt mũi thì bơ phờ đến là thảm hại.
Vợ thấy tôi khổ sở cũng thương mà không biết phải làm thế nào. Tôi thì quyết tâm đi tìm lối thoát bằng cách hỏi quân sư “Gúc Gồ”. Thế là ngày ngày tôi lên mạng gõ gõ, tìm tìm và mừng rơn khi thấy đầy tài liệu nói việc quan hệ khi vợ mang bầu là chuyện không có gì quá to tát, chỉ cần lưu ý một số điều là được. Tôi hí hửng chỉ cho vợ tôi xem. Lúc đầu, vợ tôi vẫn còn hoài nghi, sau khi đọc xong thì cũng có vẻ xuôi xuôi. Nhưng cũng phải mất mấy hôm suy nghĩ cô ấy mới đồng ý cho tôi hành sự.
Lần lâm trận ấy tôi còn hồi hộp hơn cả đêm tân hôn. Tôi đã ngâm cứu kĩ lắm rồi nên cũng có chút tự tin. Tôi làm mọi thứ rất nhẹ nhàng và cẩn thận. Lúc lên đỉnh tôi có hơi quá khích một chút nhưng mọi thứ cuối cùng cũng kết thúc tốt đẹp. Tôi sung sướng ra mặt, vợ tôi cũng nói không thấy mệt nên tôi càng vui hơn. Vậy là từ nay tôi sẽ kết thúc chuỗi ngày ác mộng của mình.
Sáng hôm sau tôi làm việc năng suất hẳn. Mọi thứ qua tay tôi đều được giải quyết một cách nhanh chóng. Đang hí hửng tranh thủ hỏi “bác Gúc Gô” về tư thế mới để đổi gió thì điện thoại đổ chuông. Mẹ tôi gọi. Vừa nhấc máy thì tôi nghe mẹ tôi quát: “Vào bệnh viện phụ sản TW ngay, vợ mày đang cấp cứu”. Tôi tái mét mặt, luống cuống vào xin phép sếp nghỉ buổi chiều rồi phi xe ngay vào viện.
Đến nơi, cả bố mẹ vợ và bố mẹ tôi đều đã ở đó, tôi lắp bắp: “Vợ con có chuyện gì vậy ạ”. Mẹ vợ tôi lo lắng: “Sáng nó gọi cho mẹ là thấy chảy ít máu. Mẹ định qua nhà xem thì nó gọi lại bảo không sao, máu hết chảy rồi, nó đi làm được. Tầm 1 tiếng sau thì thấy gọi điện hốt hoảng bảo máu ra nhiều quá, nhờ mọi người trên cơ quan đưa vào viện rồi”.
Một lúc sau bác sĩ ra báo: Rau thai vợ tôi bám thấp nên phải cẩn thận. Vợ tôi bị động thai, muộn tí nữa có khả năng sảy thai. Nhưng hiện tại đã được tiêm thuốc và qua nguy hiểm. Gia đình chú ý không để vợ tôi vận động mạnh, đi bộ quá lâu, đi xe đường dài và tuyệt đối không quan hệ vợ chồng.
Tôi vừa nghe vừa đỏ bừng mặt, ấp úng vâng vâng dạ dạ. Mẹ tôi có lẽ đã đoán ra nguyên nhân quay sang nhìn tôi giận dữ. Hôm đấy, dĩ nhiên tôi bị mẹ tôi mắng cho té tát. Cũng may, sau đó thai nhi phát triển bình thường và khỏe mạnh, không bị động thai nữa nếu không tôi ân hận suốt đời. Bây giờ, tôi chỉ mong vợ con khỏe mạnh và sinh nở mẹ tròn con vuông. Tôi có chịu khổ một chút cũng không sao, còn hơn là làm ảnh hưởng đến vợ con.
Theo Eva
Mẹ đừng về nữa
Ngày mẹ nó xách túi ra đi nó hét lớn: "Mẹ đi rồi đừng bao giờ về nữa. Con sẽ bảo em là mẹ chết rồi". Mẹ nó nước mắt dầm dề lầm lũi bước đi. Nó đứng trên bờ trông theo chiếc đò chở mẹ xa dần cho đến khi khuất hẳn.
Bố nó chỉ ngồi một góc nhà mà uống rượu. Ông lúc nào cũng vậy chỉ biết có rượu và im lặng. Đã hai lần mẹ nó bỏ nhà theo người đàn ông khác, mỗi lần dăm bữa nửa tháng rồi lại mò về. Bố nó chẳng giữ mà cũng chẳng xua đuổi, từ đầu đến cuối ông vẫn kiên định với thái độ im lặng.
Ngày ngày ông vẫn đi làm. Mỗi buổi sáng nó thường đứng tầnngần ở cổng nhìn đôi chân to bè, nứt nẻ của bố căng cứng, oằn mình đạp xe lên dốc. Nó càng thương bố càng hận người đàn bà nhẫn tâm đã bỏ bố, bỏ chị em nó mà đi. Trong lòng nó chỉ cầu sao bà ta đừng bao giờ trở về nữa. Nó thà không có một người mẹ như thế.
Đã gần nửa năm kể từ ngày mẹ nó bỏ đi, trong nhà nó đã không còn sót lại bất cứ thứ gì của người đàn bà ấy. Em nó cũng đã thôi khóc và thôi đòi mẹ, nhưng thỉnh thoảng nửa đêm thức giấc, nó vẫn nghe thấy tiếng em gọi mẹ trong mơ. Những lúc ấy nó hoài nghi không biết có phải những lời sau cùng nó nói khiến mẹ nó không dám trở về nữa. Liệu bà ấy có đang hạnh phúc bên một người đàn ông khác hay đã bị người đàn ông ấy ruồng rẫy như những lần trước? Nghĩ thế rồi nó lại lắc đầu quầy quậy, chỉ cần bà ấy không về thì nghĩa là bà ấy đang sống hạnh phúc và quên chị em nó rồi. Như vậy cũng tốt, chỉ cần bà ấy đừng về nữa...
Rồi một hôm bà ngoại nó sang đưa cho nó một phong thư và nói của mẹ nó gửi. Nó sa sầm nét mặt, cầm phong thư vứt xuống đất mà dẫm mà đạp như trút hết những nỗi ấm ức bấy lâu nay. Bà ngoại nó khóc tức tưởi, vừa đánh vào lưng nó vừa chửi: "Bay là đứa con bất hiếu. Uổng công mẹ bay thương bay".Thương ư? Thương mà nhẫn tâm bỏ rơi chúng nó để đi theo người đàn ông khác! Thương như thế thà đừng thương còn hơn.
Bà ngoại nó nói tiếp trong nước mắt: "Mẹ bay ốm nặng, sắp chết rồi. Nó bỏ đi cũng là vì thương bay. Không muốn bay lo lắng. Bố bay hèn hạ không lo được thuốc thang cho nó nên nó phải đi theo người ta. Mấy lần nó đi rồi lại về vì nó thương bay không muốn xa bay đó biết không?".
Phong thư lem luốc bùn đất vẫn nằm dưới lòng bàn chân nó. Nó nhặt lên, phủi sạch, bỏ vào túi rồi lững thững bước ra bờ sông. Cô lái đò vẫn chăm chỉ chở người qua sông những chuyến đi về. Nó đứng mãi cho đến khi mặt trời lặn rồi mới trở về nhà. Trước khi quay lưng đi miệng nó thều thào: "Mẹ đừng về nữa. Chỉ cần mẹ đừng về con sẽ nói với em rằng mẹ vẫn đang sống rất hạnh phúc!".
Theo VNE
Biết anh có vợ, tôi vẫn sinh con cho anh Tình cảm giữa tôi và anh ngày càng trở nên thân thiết. Đặc biệt là sau đợt anh và vợ có xích mích, anh đã tìm đến tôi như một sự an ủi. Tôi biết, nhưng tình cảm tôi dành cho anh quá lớn nên tôi chấp nhận hết, chấp nhận làm người thứ 3. Tôi có một công việc đáng ao ước...