Độc thân sau cuối, tạm biệt bọt xà phòng trong tâm trí!
Độc thân sau cuối, tạm biệt bọt xà phòng trong tâm trí!
Yêu là tuyệt đẹp. Không có gì phải bàn cãi. Đời này chẳng lẽ ta chưa từng yêu ai, chưa hề đi vào trong yêu? Nhưng trước khi yêu một ai khác, ta đã yêu mình đủ chưa? Lần cuối ta dành trọn tâm tư để chăm sóc bản thân là khi nào?
Một mình, không phân mảnh
Tôi đang ở một quán cafe rất đẹp ở Đà Lạt với kiến trúc được xây dựng theo lối biệt thự Pháp. Cafe Rum rất ngon, ngon đến độ tôi phải order hai ly liền. Bên phải tôi là cây nho rừng đang bung hương thơm nức. Tôi không ngẩng mặt lên, nhưng biết chắc mấy gốc thông già đang rợp bóng mát rượi phía trên. Không ngẩng mặt lên, vì tôi đang đắm chìm trong một cơn mưa năng lượng khác. Tôi đang ở một mình, đủ đầy, trọn vẹn, có mặt hoàn toàn với bản thể sinh động của mình. Giả như có ai đó bên tôi lúc này, có chắc sự vừa tròn ấy vẫn vẹn nguyên? Hay tôi sẽ bị “phân mảnh”, và chính người bên tôi – theo một cách nào đó – cũng tách rời khỏi hiện tại, trở nên hư ảo trong phút giây này?
Những buổi thư nhàn sau cuối…
Yêu là tuyệt đẹp. Không có gì phải bàn cãi. Đời này chẳng lẽ ta chưa từng yêu ai, chưa hề đi vào trong yêu? Nhưng trước khi yêu một ai khác, ta đã yêu mình đủ chưa? Lần cuối ta dành trọn tâm tư để chăm sóc bản thân là khi nào? Một buổi thanh tẩy làn da đúng nghĩa, một buổi tắm bồn trong tuyệt cùng yên tĩnh, một buổi spa “tại gia” tự tay thiết kế để tái nạp nguồn năng lượng cho thể chất và tinh thần,… Những buổi thư nhàn sau cuối ấy, cách đây đã bao lâu?
Nói thật cho nhau nghe đi, hay chúng ta dành phần lớn thời gian một mình để sa lầy vào hố sâu trầm tưởng, một trò đùa của trí năng tưởng chừng chỉ có mươi phút hóa ra lại ngốn của ta hàng giờ liền? Ngoài kia, ai đó đang đội vòng nguyệt quế của hôn nhân – họ mơ về những phút giây riêng tư quý báu dường ấy, nhưng ta – một tay chơi nắm giữ vùng trời của riêng mình, thời khắc của riêng mình – lại đang say khướt đổi chác thời gian để đi mua một câu chuyện đùa, chuyện đùa của trí năng.
Video đang HOT
Thời khắc của riêng ta, vùng trời của riêng ta
Vậy nên, có lẽ nào những cơn hoảng loạn, chới với của người độc thân không phải do hiện trạng “một mình” của họ, mà là trạng thái trầm tư không sao dứt ra được? Thế thì, cứ phá vỡ những đợt sóng tư lự ấy thôi!
Bọt xà phòng của tâm trí luôn tìm cách chấp chới đôi cánh tự do của mình ở những tâm hồn có nhiều khoảng không. Ta dọn chỗ cho nhiều khoảng không như vậy là để chào đón niềm vui và những điều nhỏ lành phía trước, chứ không phải để được lấp đầy bằng một cái tôi khác. Một cái tôi suốt ngày ra rả chuyện lứa đôi!
Vô vàn ngày hôm nay không bao giờ cũ
Tôi có vô vàn ngày hôm nay không bao giờ cũ. Vẫn lịch trình ấy, công việc ấy, nhưng tâm thế đón nhận của tôi, trải nghiệm mỗi ngày của tôi thì muôn hình vạn trạng. Tôi yêu biết bao ngày nắng ráo, ngày mây mù, tôi say sưa tuyệt kỹ eyeliner không đứt đoạn, tôi thích ngắm mình trong gương và kết thúc buổi trang điểm bằng đường lia của má hồng thay vì lớp son cuối như lệ thường. Những điều tuyệt diệu như vậy luôn diễn ra khi tôi ở một mình chứ không phải ở một nơi nào khác, cùng một ai khác.
Vì mải mê với những điều không trùng lắp, tôi có rất ít bọt xà phòng trong tâm trí. Những lúc có dấu hiệu “tạo bọt” tôi sẽ “bùng” đi cùng danh sách việc yêu thích không cần đến trí năng. Một trong số đó là một cuộc chơi bong bóng xà phòng đúng nghĩa trong phòng tắm, nơi mà bọt bung và mùi hương thư giãn sẽ thi triển quyền lực của mình, để sầu muộn mãi mãi ở lại ngoài bậc cửa.
Hôm nay, bạn sẽ kiểm tra điện thoại của mình chứ?
Và nếu dãy số 11.11 làm dấy lên những đợt sóng trầm tư trong bạn với diễn ý lẻ loi, hãy dành sự chú tâm của mình đến ý nghĩa thần số học của nó. Cụ thể, khi bạn thấy dãy số đồng bộ này, có nghĩa là các thiên thần đang ghé thăm bạn đó! Đây cũng là con số khoa học mang tính dự báo những điều tích cực, vui vẻ sẽ đến với bạn, để rồi “Ngày quốc tế độc thân” sẽ là chuyện cuối cùng mà ta quan tâm đến!
Hôm nay, bạn sẽ kiểm tra điện thoại của mình chứ?
Độc thân có gì vui?Để trả lời câu hỏi này hẳn hội FA sẽ mất cả ngày dài để phủ đầy danh sách những điều khiến họ thỏa mãn với cuộc sống ung dung tự tại. Chẳng thế mà dẫu chỉ mới xuất hiện chưa lâu nhưng ngày Quốc tế độc thân 11 tháng 11 lại được hoan nghênh nhiệt liệt không kém những ngày lễ truyền thống là bao. Hòa chung không khí của những tâm hồn độc thân vui tính, Đẹp Online thân gửi đến các độc giả (cả độc thân lẫn chưa độc thân) chuyên đề “Độc thân vui sướng”; và hi vọng rằng sau khi cùng Đẹp đi hết ngày 11/11 năm nay bạn vẫn sẽ lại càng vui sướng hơn cũng như tiếp tục tận hưởng những ngày một mình quý giá này.
Các bài cùng chuyên đề:
Trang Hý: “Ế” không phải học đòi theo xu thế mà để chăm sóc tử tế cho bản thân
Những lý do độc thân ở tuổi 30 là điều tuyệt vời!
Độc thân sau cuối, tạm biệt bọt xà phòng trong tâm trí!
Bạn sẽ được gì và mất gì sau 1 năm không ai theo đuổi?
6 bộ phim sâu sắc từ nhẹ nhàng đến bạo lực dành riêng cho hội các chàng trai độc thân
Covid-19 đã thay đổi cuộc chơi hẹn hò online của những người độc thân như thế nào?
30 tuổi tôi chưa thể làm điều mình thích
Tôi là nữ, độc thân, vài tháng nữa là bước sang tuổi 30, thường trầm tư suy nghĩ rất nhiều về cuộc sống hiện tại và tương lai của mình và gia đình.
Từ nhỏ tôi luôn sống trong sự bao bọc của gia đình, dưới tôi còn một em trai. Hai chị em không cần lo ăn, lo mặc, mỗi nhiệm vụ duy nhất là học. Chúng tôi chưa bao giờ làm ba mẹ thất vọng, luôn nghe lời, yêu thương nhau, chỉ là lúc nhỏ chị em thường tranh nhau quà, người ngoài nhìn vào nghĩ tôi như em gái vậy. Tôi hạnh phúc vì điều đó. Hiện tại đã có thêm em dâu nên nhà càng vui hơn, một gia đình lý tưởng, hạnh phúc cho đến giờ. Tôi mong và cố gắng thật nhiều để duy trì cuộc sống như này mãi.
Ngày xưa, lúc ba mẹ lấy nhau chỉ với hai bàn tay trắng, rất vất vả, cực khổ lắm mới tạo dựng được cơ ngơi cho chúng tôi được đủ đầy. Ba mẹ gần như không bao giờ lớn tiếng, cũng có những bất đồng nhưng luôn nhường nhịn nhau. Mẹ chu toàn hai bên nội ngoại, khi có tiệc mẹ luôn là một trong những người chủ chốt chuẩn bị. Đôi khi tôi thấy mẹ buồn vì mối quan hệ với bên nội ngày càng xa cách, cuộc sống thay đổi, con người thay đổi, miệng đời cay nghiệt. Tôi không biết làm thế nào để nói rõ được, chỉ là không còn thân thiết như ngày xưa.
Nhiều lúc tôi tự nói làm dâu hiền, dâu thảo mấy mươi năm làm chi, chu toàn làm gì, để giờ đổi lại những cái nhìn lạnh nhạt, những câu nói khách sáo? Tôi mệt mỏi với việc duy trì những mối quan hệ như thế. Liệu lập gia đình tôi có làm được như mẹ? Tội sợ vì mình thuộc dạng người không giỏi thể hiện cảm xúc, ăn nói lại không khéo léo, không biết che giấu cảm xúc, yêu ghét thể hiện rất rõ. Nếu đã xác định không thể yêu thương nhau tôi sẽ không bao giờ vương vấn, níu kéo cho bất kỳ một mối quan hệ nào.
Đến hiện tại, ở tuổi gần 60, ba mẹ vẫn chưa thể thảnh thơi. Ba vẫn làm việc, công việc đồng áng giờ có máy móc hỗ trợ nhưng vẫn rất cực. Mẹ luôn chăm sóc cho mọi người từng miếng ăn giấc ngủ. Vài năm gần đây sức khỏe của ba mẹ đã giảm đi rất nhiều, thường than đau nhức khắp người. Mẹ luôn phải nhờ thuốc để giảm các cơn đau nhưng vẫn không bắt con cái phải làm gì, kể cả công việc nhà; các con đi làm về mọi thứ đã chu toàn. Tôi thấy bản thân thật sự vô dụng.
Sau 18 năm đi học, tôi đi làm được gần 4 năm rồi, thu nhập chỉ tầm 7 triệu mỗi tháng. Nếu sống một mình như hiện tại tôi có thể lo cho bản thân, không còn phụ thuộc vào ba mẹ nhưng lại chưa thể phụ gia đình được gì nhiều về mặt tài chính. Tôi biết hai em sẽ lo lắng, chăm sóc cho ba mẹ; nhưng thân là chị, tôi không muốn giao toàn bộ cho các em, chúng sẽ phải lo cho gia đình nhỏ nữa. Chỉ là tôi bắt đầu thấy lo sợ với tình hình thu nhập hiện tại, làm sao lo được cho ba mẹ trong tương lai.
Ở tuổi tôi, không ít lần bị hỏi, nhắc nhở về chuyện chồng con. Không phải tôi không muốn nhưng quá nhiều nỗi lo lắng, sợ hãi làm bản thân không đủ can đảm để thay đổi cuộc sống; hoặc đơn giản không tìm được người để tôi đủ tin tưởng, có thể nương tựa. Một người như ba chắc chắn khó tìm được. Nếu tôi đồng ý lấy chồng sẽ phải thay đổi nơi sống vì chắc sẽ lấy chồng xa. Rồi công việc, các mối quan hệ, cơm áo gạo tiền, ba mẹ nội ngoại, với tính cách của tôi sẽ kham không nổi.
Sức khỏe của tôi cũng không hoàn hảo, nói khỏe thì khỏe, chết thì chết, không đoán được chuyện gì xảy ra vào giây tiếp theo. Gánh nặng thuốc thang, khả năng có con cũng bỏ ngỏ vì mang thai sẽ phải ngưng thuốc, sẽ gian nan hơn những người bình thường khác. Tôi chỉ có thể trầm tư suy nghĩ, gượng cười, lảng tránh khi người ta nói tôi không lấy chồng là bất hiếu, làm ba mẹ lo lắng, không yên lòng. Tôi buồn lắm, nhìn người ta bằng tuổi ba mẹ đã có cháu ẵm bồng, an hưởng tuổi già bên con cháu, còn ba mẹ vẫn mang nỗi lo lắng về con cái.
Trong khoảng thời gian cuối năm 2017 đến đầu 2019, tôi nghĩ mình bị trầm cảm, một phần vì tác dụng phụ của thuốc khiến bản thân khó kiểm soát được cảm xúc, dễ suy nghĩ tiêu cực; một phần tác động từ môi trường công sở, các mối quan hệ xã hội, người với người. Điều đó làm tôi hụt hẫng, thất vọng, sợ hãi, không biết sống thế nào để phù hợp, hiền quá lại bị xem thường, thẳng thắn thì bị ghét, luôn nhắc nhở bản thân đừng để bị tha hóa, đừng chọn sống lươn lẹo để tồn tại, đừng để hổ thẹn với chính mình. Công việc hiện tại không phải là đam mê, dùng từ đam mê hay mơ ước hơi quá nhưng thực sự tôi chỉ đang làm để tồn tại, không hề hứng thú hay vui vẻ. Tôi thích làm về nông nghiệp hoặc những thứ về sự khéo léo của đôi tay. Khi trồng một cái cây, một bông hoa, nhìn nó lớn rồi nở hoa mà tôi thực sự vui vẻ, hạnh phúc. Cầm trên tay những món đồ tự làm, nhìn căn phòng mình tự trang trí, tôi cảm thấy mãn nguyện. Tôi cũng thích nấu ăn, thích học những món mới và tự nấu lại cho cả nhà ăn thử. Tôi vui khi làm những việc đó.
Có những thời điểm tôi như gục ngã, từng suy nghĩ chết đi cho xong hoặc ước muốn được đi đâu đó thật xa không có người nào khác. Có những buổi sáng chạy xe đi làm mà nước mắt lặng lẽ rơi, chạy xe một cách vô hồn, về nhà cũng không muốn nói chuyện, chỉ sinh hoạt trong phòng riêng. Suốt thời gian đó, ngày ngày tôi chỉ từ nhà đến công ty và ngược lại. Có những lần tôi nói trong uất nghẹn: "Con muốn nghỉ việc, không đi làm nữa, không đi làm chứ không phải muốn đổi việc, con mệt lắm". Nhiều lần như vậy, ba mẹ đành bảo: "Nghỉ đi về ba mẹ nuôi", tôi lại bừng tỉnh, không lo được cho ba mẹ thì ít nhất phải lo cho bản thân trước. Thế là đến giờ tôi vẫn chưa thể buông bỏ thực tại, "cơm áo gạo tiền" để thực hiện những điều mình thích.
Tôi chưa từng chia sẻ những suy nghĩ này với gia đình hay những người thân quen. Vì người thương, hiểu tôi thì chỉ làm họ thêm lo lắng, còn những người không hiểu sẽ cho rằng tôi ở không rồi nghĩ vẩn vơ, thích làm khổ bản thân. Chính ba mẹ là động lực để tôi gạt đi nước mắt và nhắc nhở mình phải mạnh mẽ, đừng yếu lòng. Cách đây vài tháng, khi ngoại mất, nhìn mẹ đau khổ, khóc rất nhiều, trái tim tôi quặn thắt, lòng tôi lúc đó đã thề với ngoại nếu ba mẹ còn sống thì mình sẽ không chết trước.
Tính cách, suy nghĩ của tôi trong thời điểm hiện tại có vẻ đã khởi sắc hơn. Tôi đã luyện cho mình cách chấp nhận và những suy nghĩ tiêu cực cũng ít dần, có điều nỗi lo về tương lai vẫn còn đó. Tôi có thói quen viết ra những suy nghĩ của mình và sau đó sẽ không nhớ, nghĩ về nó nữa. Đây là cách giúp tôi thấy nhẹ lòng hơn rất nhiều. Cảm ơn mọi người đã đọc.
Những lý do độc thân tuổi 30 là điều tuyệt vời! Từ trong suy nghĩ của đa số các bậc phụ huynh, định kiến của xã hội thậm chí đến chính góc nhìn của người trong cuộc. 30 là độ tuổi nói lên sự viên mãn của một người phụ nữ - khi mà cô ấy chỉ có thể tự tin "ngẩng mặt lên với đời" nếu không còn cô đơn lẻ bóng, còn...