Độc chiêu của các bà vợ để vợ chồng mãi không chán nhau
Hôn nhân lâu năm, tình cảm vợ chồng nhiều khi bị sứt mẻ, thậm chí nhạt nhẽo dần. Và nhiều người vợ đã bày độc chiêu để vực dậy đời sống vợ chồng đang đà tụt dốc của mình một cách tuyệt hảo…
Có với nhau 3 năm yêu, 7 năm kết hôn, vị chi vợ chồng anh chị Thương – Hoàng (Hải Phòng) đã bên nhau tròn 1 thập kỉ. Cuộc sống hôn nhân nói dài không dài, nhưng sau 10 năm bên nhau, đã có lúc tình cảm vợ chồng anh chị rơi vào khoảng lặng.
“Cuộc sống gia đình có những lúc sóng gió, có lúc êm đềm hạnh phúc, chồng mình cũng không phải là người chồng hoàn hảo, mình cũng không phải là một cô gái mơ mộng. Dù anh ấy có những nhược điểm, thói quen xấu nhưng mình chấp nhận điều ấy, mình hiểu như thế nhưng không hiểu vì sao thời gian gần đây mình thấy tình cảm cứ nhạt nhẽo dần. Có lẽ bắt nguồn từ sự khô khan, nhiều lúc rất vô tâm của chồng. Có những ngày cuối tuần, cả 2 vợ chồng ở nhà nhưng nói chuyện với nhau không nổi chục câu. Cứ nhìn những cặp vợ chồng quấn quýt bên nhau là mình thấy thèm lắm. Từ lâu rồi 2 vợ chồng mình cả đến tin nhắn cũng không có. Gọi điện chỉ vài giây hỏi nhau xem có về nhà ăn cơm không là hết. Thấy mọi thứ nó khô khốc làm sao ấy” – chị nhẹ giọng tâm sự.
Mong muốn 1 cuộc sống nhiều quan tâm, nhiều nâng niu giữa vợ chồng với nhau nhưng không được toại nguyện khiến chị Thương dần chán chường, trầm lặng hơn trong chính ngôi nhà của mình. Nhưng một ngày, chị giật mình nghĩ, chị không thể để tình trạng này kéo dài được, cảm xúc tiêu cực này của chị sẽ rất nguy hiểm nếu như chị bất chợt gặp một “cơn gió lạ”. Lúc đó gia đình đổ vỡ chỉ là gần trong gang tấc.
Sau chuyến đi nghỉ nửa tháng đó, mình đã tự vực lại được tinh thần, đầy phấn khởi trở về nhà
để bắt đầu cho kế hoạch hâm nóng tình yêu với ông xã! (Ảnh minh họa).
“Mình quyết định bứt ra khỏi sự bí bách, chán chường hiện tại bằng việc xin nghỉ phép và tự đi du lịch 1 mình, để chồng và các con lại tự chăm nhau. Chuyến đi đó thực sự đã giúp mình khuây khỏa, có nhiều thời gian để suy ngẫm hơn. Và thời gian xa cách chồng khiến mình nhận ra, mình vẫn rất yêu chồng, yêu gia đình. Cuộc sống bộn bề lo toan khiến mình cảm thấy mệt mỏi, nhàm chán, nhưng đó mới chính là cuộc sống. Mình nhìn đến những mặt tích cực của chồng, thấy rằng chồng mình vẫn là một người chồng, người cha tốt, chẳng có lí do gì để mình chá.n chồn.g đến mức ấy cả. Vì thế, sau chuyến đi nghỉ nửa tháng đó, mình đã tự vực lại được tinh thần, đầy phấn khởi trở về nhà để bắt đầu cho kế hoạch hâm nóng tình yêu với ông xã!” – chị cười tươi chia sẻ.
Chị Thương thổ lộ, để thực hiện độc chiêu vực dậy đời sống gia đình tưng bừng như thuở xưa, chị đã chủ động là người chia sẻ, bày tỏ yêu thương thật nhiều với chồng. Chị nghĩ gì, cần gì đều nói cho chồng biết, một cách tế nhị, khéo léo và uyển chuyển chứ không mong chờ anh tự hiểu. Với ông xã tính tình vốn khô khan, lại là vợ chồng lâu năm nên độ khô khan của ông xã chị càng có chiều hướng gia tăng, chị không chủ động thì không ăn thua. Muốn gì chị đều nhờ vả chồng nhiệt tình và động viên anh không tiếc lời.
Video đang HOT
Bên cạnh đó, chị lên những kế hoạch chung dành cho cả nhà, thiết kế vài trò thú vị để gia đình cùng quây quần tham gia, chứ không để không khí tẻ ngắt như trước. Kết quả, chính bản thân chị thấy hạnh phúc với những việc mình làm cho gia đình, còn chồng và các con chị cũng vui vẻ không kém, nhiệt liệt hưởng ứng. Anh Hoàng được vợ truyền lửa cho cũng dần thay đổi tâm tính, thói quen và tình hình nhà chị đã được cải thiện đáng kể.
Nói về vấn đề tình yêu vợ chồng nhạt dần theo thời gian, chị Liên (Đà Nẵng) chia sẻ: “Vợ chồng sống với nhau, nhất là trong cuộc sống hiện đại ngày nay, có những bất đồng xảy ra là điều không thể tránh khỏi… Cuộc sống có quá nhiều áp lực khiến cho tình yêu trở thành 1 phần nhỏ bé, và có khi dần bị coi nhẹ, phai lạt…”.
Chị Liên bảo, chị và anh Đại – chồng chị đã là vợ chồng ngót chục năm nay. Nhiều khi chị thấy anh thở dài, vẻ mặt buồn chán, đi về lầm lũi, ăn cơm xong là uể oải ngồi xem ti vi hoặc ôm máy tính, không thiết tha, hứng thú với việc vui vầy cùng vợ con. Có lần anh cũng tâm sự với vợ rằng, không ít lúc thấy nhàm chán với cuộc sống. Cái guồng quay ở nhà – đi làm – về nhà cứ quay đều đều hết năm này đến năm khác khiến anh dần cảm thấy con người trở nên rệu rã.
Để cải thiện tình hình, chị đã làm một việc khá “dũng cảm” mà có lẽ không mấy bà vợ có thể
làm được: đó là khuyến khích chồng mình ra ngoài, đi chơi nhiều hơn (Ảnh minh họa).
“Từ tâm trạng chán nản đó, anh ấy sinh ra hờ hững, thờ ơ và nhiều khi có thái độ khó chịu rất vô lí với vợ con, dù mình không làm gì sai. Mình cũng hiểu anh là người chồng tốt, người cha có trách nhiệm, nhưng có lẽ cảm thấy cuộc sống gò bó, cứ sáng đi tối về khiến anh nảy sinh tâm lí như vậy. Đến bản thân mình là phụ nữ, thường an phận hơn, vậy mà cũng có lúc cảm thấy bí bách” – chị Liên chậm rãi nói.
Và để cải thiện tình hình, chị đã làm một độc chiêu khá “dũng cảm” mà có lẽ không mấy bà vợ có thể làm được: đó là khuyến khích chồng mình ra ngoài, đi chơi nhiều hơn. Chị bảo, có lẽ những người phụ nữ khác sợ “thả rông” chồng như thế thì ngang với vẽ đường cho hươu chạy, lỡ lão được đà lại kiếm ngay em nào để “đổi gió” thì chế.t. Hoặc giả, lão đang chán cuộc sống gia đình nhàm chán, thả ra ngoài lúc này lại bị em nào mồi chài mất thì có phải mất chồng hay không. “Quan trọng là mình tin tưởng chồng, tin rằng anh ấy vẫn hướng về gia đình, vì thế sẽ không làm những việc có khả năng phá hoại tổ ấm. Hơn nữa, mình nhận ra, anh, và ngay cả bản thân mình, thi thoảng nên cần những khoảng thời gian vui thú cho riêng mình, tạm thời rời xa gia đình, để rồi sau đó mà nhận ra, gia đình luôn là chốn bình yên và không bao giờ thay thế được!” – chị Liên cười nhẹ cho hay.
Nghĩ là làm, chị khuyến khích chồng đi chơi với bạn bè, anh em đồng nghiệp, có thể đó là cả những chuyến đi xa dài ngày. Bản thân chị ở nhà cũng có thế giới của riêng mình, làm những điều chị thích với bạn bè, các chị em gái họ của mình, có khi chị còn gửi con cho ông bà 2 bên trông giúp để vi vu du lịch đó đây. “Sau những dịp như thế, bọn mình trở về nhà với một tâm trạng vui vẻ, sảng khoái hơn hẳn. Lúc ấy, năng lượng sống lại được nạp đầy và sự hào hứng với cuộc sống thường nhật đã quay trở lại!” – chị Liên vui vẻ bày tỏ.
Theo Ngoisao
"Thứ vợ" gì như tôi?
Mãi đến khi máy bay cất cánh, tôi mới tin chắc rằng lần này mình sẽ được về nhà. Tôi nghĩ đến mẹ tôi, 7 năm không gặp, chắc mẹ đã yếu đi nhiều, tóc sẽ bạc nhiều hơn. Còn ba tôi, vốn dĩ đã gân guốc, bây giờ chắc lại càng gầy gò hơn.
Từ sân bay Tân Sơn Nhất về nhà, tôi thuê taxi để mẹ con đi cho khỏe. Hai đứa nhỏ lần đầu tiên đi xa nên rất quậy khiến tôi mệt đừ với chúng. Tuy vậy tôi rất vui khi mường tượng đến cảnh, chỉ lát nữa thôi, ba mẹ và các anh tôi sẽ vui mừng, ngạc nhiên thế nào khi mấy mẹ con đột ngột xuất hiện...
Thế nhưng những gì tôi tưởng tượng đã không xảy ra. Ngôi nhà của ba mẹ tôi vốn rất rộng giờ như càng thêm rộng. Ba tôi ngồi ở bàn nước ngoài thềm ba. Anh hai thì đi đâu đó chưa về. Chị hai và mấy đứa cháu cũng ở ngoài rẫy. Trông thấy tôi, ba tôi lập cập đứng lên, không nói được lời nào. Tôi bước nhanh tới chỗ ba, nắm lấy tay ông, nghẹn lời: "Ba khỏe không ba?". Rồi tôi nhìn dáo dác: "Mẹ đâu ba?".
Ba tôi cúi xuống xoa đầu hai đứa nhỏ đang giương mắt nhìn mẹ và ông ngoại: "Lớn quá rồi. Sao về mà không báo anh hai lên đón? Ba nó đâu sao không về chơi?". Tôi không trả lời mà bước nhanh vào nhà. Tôi đã có câu trả lời về sự vắng mặt của mẹ. Ở giữa nhà, bàn thờ mẹ tôi nghi ngút khói hương...
Anh hai tôi bảo khi mẹ tôi hấp hối, anh đã gọi điện cho Phùng, chồng tôi, bảo đưa mẹ con tôi về cho bà nhìn mặt lần cuối. Thế nhưng Phùng bảo đường sá xa xôi, anh lại đang đi công tác ngoài Quảng Ninh nên không thể cho tôi và mấy đứa nhỏ về. "Khi mẹ mất, anh cũng có báo cho nó nhưng chờ mãi vẫn không thấy tăm hơi mẹ con bây... Lúc liệm, phải vuốt mãi mẹ mới chịu nhắm mắt" - giọng anh hai nghèn nghẹn.
Phùng giấu tôi mọi chuyện. Tôi có thể không truy cứu nhưng khi mẹ tôi mất mà anh cũng không cho hay, không cho tôi về chịu tang thì tôi làm sao có thể tha thứ ? 7 năm trước, khi chấp nhận theo anh về ngoài kia sinh sống, tôi cứ đinh ninh rằng bây giờ giao thông thuận tiện, đi lại dễ dàng, từ Hải Phòng vô Sài Gòn có đường bay thẳng, bất cứ lúc nào tôi muốn thì cũng có thể về nhà. Vậy mà ra đến ngoài đó, tôi như bị biệt giam, bị cách ly khỏi gia đình, họ hàng, quê hương của mình.
Anh có cha mẹ già phải phụng dưỡng, một đứa em trai bị ảnh hưởng chất độc da cam không thể tự chăm sóc bản thân. Khi tôi vừa về tới, ngay lập tức ông anh cả của anh dọn ra ở riêng. Tôi phải bỏ công việc hướng dẫn du lịch yêu thích của mình vì anh bảo một mình anh đủ sức lo cho gia đình.
Thế giới của tôi bây giờ là ngôi nhà ngói 3 gian rộng thênh thang, con đường từ nhà ra ngôi chợ đầu làng. Tôi chăm sóc ba mẹ chồng và em chồng, mỗi tháng anh đưa cho tôi một khoản tiề.n đủ để trang trải mọi chuyện, thậm chí có dư. Nhưng ngay cả khi có tiề.n, tôi cũng không biết phải làm gì ở chốn đìu hiu ấy.
Tết năm đầu tiên tôi không được về nhà với lý do "mới ra mà đã về làm chi cho tốn kém". Năm thứ hai, mẹ anh bệnh; năm thứ ba, tôi sinh bé út; năm thứ tư bé út còn nhỏ anh không cho tôi mang đi xa... Cứ vậy, mà đến 7 năm. Đến khi tôi quyết định giấu anh, tự mình đặt vé, tự mình dắt các con về thăm ngoại thì tôi vẫn nghĩ, chỉ là một chuyến về thăm nhà, rồi tôi sẽ trở ra, tiếp tục làm dâu, làm vợ, tiếp tục phục vụ gia đình anh vì sau 7 năm bị cách ly với thế giới công việc, tôi đã bắt đầu thấy sợ hãi, bắt đầu muốn an phận thủ thường...
Vậy mà giờ đây mọi suy nghĩ trong tôi đã đảo lộn. Tôi gọi điện cho anh ngay buổi chiều của cuộc đào tẩu: "Tại sao anh giấu em? Tại sao mẹ bệnh anh hai báo tin mà anh không cho em biết? Tại sao mẹ mất anh cũng không cho em về? Tại sao... Tại sao...". Tôi hỏi và không chờ anh trả lời. Tôi hỏi chỉ để trút bỏ cơn cuồng nộ, uất ức trong lòng. Tôi bảo anh muốn gì thì vào trong này nói chuyện với tôi, với ba và anh hai chứ tôi không trở ra nữa. Thế nhưng anh chần chừ: "Anh đang bận... Em ra đi rồi tới mùa hè, anh sẽ đưa em vào thưa chuyện với ba".
Nhưng tôi không còn niềm tin với anh nữa. Nếu tôi trở ra thì chắc chắn anh sẽ tiếp tục giam cầm tôi trong ngôi nhà 3 gian cùng với những nghĩa vụ thiêng liêng, cao cả mà suốt ngày anh ra rả bên tai tôi. Tôi đã quá chán ghét sự ích kỷ của anh. Nó đã biến tôi từ một người có công ăn việc làm, một người hoàn toàn độc lập trong cuộc sống trở thành một con rối chỉ biết phụ thuộc vào sự giật dây của người khác.
"Em sẽ không trở ra nữa, anh tự sắp xếp chuyện nhà" - tôi nói dứt khoát. Anh hết năn nỉ rồi quát lên trong điện thoại: "Em thật quá quắt. Thuyền theo lái, gái theo chồng chớ có thứ vợ gì mà như em? Chỉ chuyện em dắt mấy đứa nhỏ bỏ trốn thì cũng đủ cho anh bỏ em rồi. Anh kỳ hạn cho em 1 tuần lễ, nếu không về thì anh sẽ gởi đơn ra tòa, sẽ bắt 2 đứa nhỏ...".
Thứ vợ như tôi là thứ vợ gì? Tôi quay chậm lại những thước phim của cuộc hôn nhân và thấy rằng, mình đã đán.h mất chính mình trong cuộc hôn nhân này. Cái được lớn nhất là tôi có 2 đứa con. Tôi chỉ sợ anh bắt con tôi, còn chuyện l.y hô.n thì mấy đêm nay tôi đã nghĩ đến...
Tôi phải làm sao để giành lấy tài sản quý báu nhất ấy trong cuộc chiến mà nếu anh hay tôi châm ngòi thì cũng đều khủng khiếp đối với những đứ.a tr.ẻ...
Theo VNE
Trả hận Anh vừa cúp điện thoại là nghe tiếng vợ mắng chó ngoài sân: "Suốt ngày mày chỉ thích đú đởn với lũ nặc nô, có giỏi thì cút luôn theo chúng cho tao nhờ, cái nhà này có nhờ cậy gì vào mày đâu...". Anh nghẹn đắng, vợ đang đán.h chó để mắng chủ. Lúc nãy, vợ anh đã biết thằng bạn thân...