Đoạn kết của sự chờ đợi
Đã hơn hai năm trôi qua, tôi vẫn ở đây, vẫn chờ đợi một sự quay lại từ anh!
Phải chăng số phận đã sắp đặt, phải chăng hai chữ duyên nợ được gọi là “ông Tơ bà Nguyệt” đã cho chúng ta gặp nhau? Cũng có thể gọi đó là sự tình cờ cho cuộc tình của chúng tôi.
Anh ơi! Sao tàn nhẫn với em thế? Câu yêu tôi chưa kịp nói mà anh đã đành lòng bỏ tôi đi, đã bỏ lại một bờ vai yếu ớt đang cần nơi nương tựa. Anh à! Người bạn cấp 2, người con trai lớp 9 mà tôi thương, người mà tôi đợi 5 năm để có được tiếng yêu thương từ phía ấy.
Ngày đó cũng đã đến – cách đây 2 năm, người con trai đó đã tỏ tình với cô sinh viên năm nhất. Thật hạnh phúc biết bao vì niềm vui khôn xiết tôi không thể nói nên lời. Nhưng khoảnh khắc đó chỉ vỏn vẹn trong vòng một tháng, rồi người đã đi nơi mà như chưa bắt đầu tình yêu dành cho tôi… hụt hẫng! Đợi chờ 5 năm đổi lấy là tình cảm đó sao? Ai đã hứa với tôi, ai đã nói với tôi: “Em hãy đợi anh, hãy vì anh mà học thật tốt em nhé! Đừng bao giờ phụ tình cảm của anh, anh đau khổ lắm đấy…” những lời nói ấy toàn giả dối hết thôi sao? Giờ đây tôi sắp ra trường, cô sinh viên năm ba đã già dặn hơn trước, chững chạc hơn trước nhưng tình cảm dành cho anh vẫn vẹn nguyên sâu đậm như ngày nào.
Bạn bè nhiều người nói tôi rằng: “Mày ngốc nghếch, sao cứ đeo đuổi mãi cái tình yêu hư ảo…”, tôi chỉ biết im lặng. Có lẽ là thế, tôi yêu anh, mối tình đầu của mình. Tôi dành trọn con tim cho anh nhưng anh nào hay biết?
Khi anh nói lời yêu thì tôi nói để thời gian suy nghĩ, mặc dù tôi đã suy nghĩ tình yêu đó 5 năm, mặc dù tôi đã đợi câu nói ấy từ lâu nhưng tôi là con gái, lại thêm bản tính tí xíu lại tự ái, tự cao nên tôi chư kịp trả lời thì anh đã rời xa tôi. Lỗi do tôi hay do người đã đổi thay?
Tôi đếm từng ngày từng tháng yêu anh… vậy mà thấm thoát cũng được 8 năm. Sự đợi chờ pha lẫn những giọt nước mắt, đồng hành với nó là sự nhớ thương, buồn tủi để đổi lấy sự vô tình như thế sao?
Tôi muốn biết lý do tại sao cuộc tình chúng ta lại ra nông nỗi này? (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Tối nay tôi xem bộ phim “ Điều nhỏ bé mang tên tình yêu“, tôi muốn có kết thúc giống như cuộc tình của nhân vật Nam và Shone biết chừng nào, thật hạnh phúc. Nhiều lúc muốn quên anh đi nhưng không được. Không ai hiểu được tình cảm của tôi lúc này… tim tôi nhói đau, đau lắm mà cũng yêu anh lắm!
Sao tôi lại như thế này? Tôi cần sao bờ vai anh… cần biết bao! Những tin nhắn, những lời hỏi thăm anh từng gửi, tôi vẫn giữ vẹn nguyên, cả bài hát “Món quà vô giá” và “miss you” nữa… tôi vẫn thuộc từng câu, từng chữ. Tôi hát mọi lúc, mọi nơi, mọi thời gian để gợi nhớ kỷ niệm mà cũng đôi lúc tôi nghĩ, hát như thế để tập quên đi một quá khứ, một tình yêu buồn.
Tại tôi không đủ can đảm, không đủ tự tin vào vẻ bề ngoài để cùng anh trao lời yêu hay tại anh không có lập trường, tin những lời đố kị của người ngoài và bỏ ngoài tai những điều con tim mình mách bảo? Cả hai, đúng không? Không phải giờ tôi đi đào xới lỗi lầm đó do ai mà tôi muốn biết lí do tại sao cuộc tình chúng ta lại ra nông nỗi này…
Sao lại thế chứ? Tôi muốn hét thật to, tôi tự trách mình, tự giận mình sao lại yếu đuối thế? Tôi không thể nào thốt ra lời yêu, càng không thể quên đi hình ảnh của anh. Còn anh nữa, không phải vô tội đâu, anh đã gieo trong tôi sự đau khổ, gieo cho cô bé ngày nào sự thổn thức để rồi bỏ đi – ai cho phép anh đối xử với tôi như thế? Chẳng nhẽ anh có quyền đó sao?
Tôi đã yêu! Không đúng, tôi đã thử yêu nhưng không ai có thể hơn được anh, không một ai có thể thay thế anh trong trái tim tôi. Tôi hận anh! Tôi ghét anh… Không đúng, tôi yêu anh thì đúng hơn. Tôi cần thời gian để quên anh và tôi tự hỏi, thời gian đó là bao lâu?
Anh! Tôi vẫn ở đây, vẫn ở vạch xuất phát, vẫn vạch tình yêu tôi trao anh… vì tôi vẫn đợi chờ anh! Có khi nào sự vô tình khiến anh quay lại phía sau, hãy thử nhìn thôi nhé, có cô bé đang vấp ngã trên đường tình. Lúc đó, anh hãy đưa đôi bàn tay ấm áp để đỡ cô bé đứng dậy vì cô bé vẫn rất cần người nâng đỡ những bước đi của mình.
2920 ngày trôi qua, những lời tôi muốn nói với anh cứ nghẹn trong cổ họng, lạnh lùng trong trái tim… Suốt quãng thời gian ấy, những điều mà tôi không thể thốt lên lời được. Dù biết là quá muộn nhưng tôi vẫn muốn nói với anh rằng: “em yêu anh!”.
Miss you!
Theo Bưu Điện Việt Nam
"Ước gì em là người tình của chồng chị"
Chị đã đến, và bóp chết hai trái tim đang yêu, bóp chết đi một tình yêu đẹp và làm 3 con người rơi vào hoàn cảnh chới với, đớn đau. Đi cũng dở, mà bỏ thì không đành lòng.
Chị LTT đáng trách hơn đáng thương
Gửi chị LTT! Đọc tâm sự của chị em đã suy nghĩ rất nhiều. Em suy nghĩ về thân phận của người phụ nữ, về tình yêu của người phụ nữ và tình yêu của những người đàn ông.
Tâm sự của chị làm em thức tỉnh suy nghĩ của mình. Em đã từng nghĩ rằng, thời buổi bây giờ tình yêu không còn tồn tại nữa. Chẳng có người đàn ông nào chung thủy trong tình yêu. Với đàn ông, thì người đàn bà nào xuất hiện trước mắt họ và chấp nhận thì họ cũng có thể lên giường và làm chuyện ấy với nhau. Nhưng em đã nhầm, tình yêu vẫn còn tồn tại chi ạ. Vẫn còn những người đàn ông có tư cách, và đáng để nể trọng.
Chồng chị, anh ấy là một người đàn ông tuyệt vời hơn tất cả những người đàn ông khác mà em đã từng gặp và biết. Anh ấy có tình yêu, và sống hết mình vì tình yêu ấy. Ai là người được anh ấy yêu thương, chắc hẳn họ sẽ là một người phụ nữ rất hạnh phúc. Chỉ tiếc rằng, chị lại không có diễm phúc được trở thành người phụ nữ ấy, trái tim người đàn ông ấy đã dành cho một người đàn bà khác, và không dành cho chị.
Nhưng vì bị gia đình ngăn cản, vì bất đắc dĩ, vì chữ hiếu với bố mẹ mà anh ấy phải chấp nhận cưới một người phụ nữ mà anh ấy không hề yêu. Em đoán, anh ấy chắc cũng đau khổ và rằn vặt rất nhiều vì đã không mang lại hạnh phúc cho chị, nhưng anh ấy cũng không thể phụ bạc với tình yêu của mình, với người phụ nữ anh ấy đã yêu thương.
Hãy trả lại anh ấy cho người phụ nữ đáng được nhận
Em cũng là một người phụ nữ, cũng từng yêu say đắm một người đàn ông, và bị người đàn ông ấy phụ bạc, em đã rất đau khổ. Nên em hiểu rằng, bản thân người phụ nữ của chồng chị bây giờ cũng đang đau đớn vô cùng, càng đau đớn hơn, khi chị ấy biết rằng, người mình yêu cũng đang đau khổ. Bản thân em, em cảm thấy ghen tỵ với người tình của chồng chị. Tình yêu của họ thật đẹp, và thật đáng trân trọng. Em, chị và nhiều cô gái khác có lẽ cũng ước gì em là người tình của chồng chị.
Đau khổ, trai ngang của 3 người (chị, chồng chị và người yêu của anh ấy) đều do một mình chị gây ra. Chị đã đến, và bóp chết hai con người, hai trái tim đang yêu, bóp chết đi một tình yêu đẹp và làm 3 con người rơi vào hoàn cảnh chới với, đớn đau. Đi cũng dở, mà bỏ thì không đành lòng.
Em nhớ đến những câu thơ trong bài thơ Đơn Phương của Phạm Đức đã từng viết:
Tôi đi tìm em, còn em đi tìm ai
Để đôi khi tiếng thở dài hoà chung
Gần nhau sao chẳng yêu cùng
Đơn phương tôi cứ thuỷ chung một mình
Trái tim tôi vẫn để dành
Cho em, người vốn vô tình với tôi
Còn em lại đi tìm người
Tôi không ghen, chỉ buồn thôi thật buồn
Cái bông hoa nở giữa vườn
Hương thơm nhiều lúc lại thường bay xa
Yêu đơn phương vốn đã rất khổ, nhưng sự đơn phương của chị còn khổ hơn gấp bội lần, vì nó đã kết thúc bằng một đám cưới dù biết rằng, anh ấy không hề yêu chị. Nhưng chị vẫn không từ bỏ, và đây là sai lầm của chị. Và chị đáng trách hơn đáng thương. Chị cướp đi tình yêu, hạnh phúc của bạn mình, và giết chết người mình yêu.
Em chỉ muốn nói với chị rằng, trong thời buổi này, những người có tình yêu như chồng chị không còn tồn tại nhiều, mong chị hãy buông tha cho anh ấy và buông tha cho bản thân mình. Đừng cố gắng giam giữ trái tim của anh ấy, nó không thuộc về chị, mãi mãi không dành cho chị. Chị cũng không xứng đáng được nhận tình yêu thiêng liêng ấy.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Đợi Nước mắt cô rơi... đau hơn khi nhớ lại quãng thời gian sống bằng sự chờ đợi, mong ngóng... Cô sắp có một sinh nhật buồn, buồn và đơn côi. Có lẽ cuộc đời cô giống như một cuốn phim tình cảm thấm đẫm nước mắt. Từ sau ấy, sau cái ngày mà người cô yêu nhất rời xa. Cái cảm giác trống...