Đọa đày thân phận gái quê lấy chồng thành phố
Tối hôm đó, sau đám cưới rộn ràng, tôi về đến nhà chồng, cảnh tượng trước mắt khiến tôi choáng ngợp…
Khi tôi viết lại câu chuyện này thì mọi chuyện thật sự đã đến hồi kết. Cũng là lúc những năm tháng xuân xanh của tôi đã vội vã tạm biệt. Tôi nghĩ rốt cuộc ngoài tôi ra còn bao nhiêu người phải chịu cảnh như tôi, sống cuộc đời làm dâu tủi nhục, năm này tháng khác giam mình như một người ở trong nhà chồng.
Đến bây giờ, tôi thầm cảm ơn sự đối xử của nhà chồng, để tôi có thể thoát ra khỏi cuộc sống địa ngục, tối tăm đó. Dù tương lai mù mịt chưa biết sẽ đi đâu về đâu, nhưng cuối cùng tôi cũng đã có được những ngày tháng thực sự làm con người.
Ngày tôi 21, tôi đã tình cờ gặp anh khi đến thành phố này học tập và làm việc. Khi đó, tôi là con bé sinh viên năm thứ 3, còn anh đã đi làm, chững chạc, đường hoàng. Anh theo đuổi, tán tỉnh những lời co cánh và tỏ tình. Tôi khi đó vẫn là một cô gái quê mùa, nghe những lời anh khen ngợi, lòng tôi cũng rung động lắm.
Chúng tôi đã trải qua những ngày tháng hẹn hò hạnh phúc, anh bắt tôi về nhà ra mắt. Lần đầu tiên, tôi nhận ra những cái nhíu mày từ nhà chồng khi họ biết, gia đình tôi theo Đạo Thiên Chúa.
Cũng từ ngày đó, tôi mới phát hiện, anh là chàng công tử con nhà giàu. Mặc những thái độ khó chịu từ mẹ anh, hai cô em gái anh, chúng tôi vẫn đến với nhau. Rồi thỉnh thoảng anh dẫn tôi về nhà chơi, tôi cũng nhiệt tình làm mấy việc nhà và lễ phép với mọi người trên dưới.
Bên cạnh những ánh mắt liếc xéo, những lời nói mỉa mai của mẹ và em chồng, bố chồng tôi khi đó tỏ ra rất thương tôi. Thế nhưng, cũng từ đó những rắc rối đến với tôi sau này. Mẹ chồng và các cô em chồng tỏ ra không thích tôi vì những ân cần bố dành cho tôi.
Tối hôm đó, tôi về đến nhà chồng, cảnh tượng trước mắt khiến tôi choáng váng. Ảnh minh họa.
Khi tôi chùn xuống và có ý định buông xuôi thì gia đình hai bên qua lại và quyết định ngày cưới. Phần vì nghĩ đến gia đình mình nên tôi cũng xuôi tay, dẫu sao tôi cũng yêu chồng tôi thật lòng.
Video đang HOT
Đám cưới diễn ra, hàng nghìn khách khứa của nhà anh đến dự. Ngay trong ngày cưới, tôi đã cảm nhận mình, gia đình mình thật lạc lỏng và khác hẳn với gia đình anh. Khi họ nhà gái lên xe về quê, tôi khóc gần như ngất xỉu.
Tối hôm đó, tôi về đến nhà chồng, cảnh tượng trước mắt là mâm cỗ dang dở, chén bát ngập tràn, nhà cửa lộn xộn… Tôi chẳng kịp tháo gỡ búi tóc và lớp son phấn trên mặt mà lao luôn vào “trận chiến” một mình. Mệt đến nỗi, sáng hôm sau, khi lết xuông tầng 1 để pha trà, tôi đã ngất xỉu luôn xuống bếp.
Thế nhưng, khi tỉnh dậy, tôi vẫn phải bắt tay ngay vào việc nhà mà không được một lời hỏi thăm của mẹ chồng. Những ngày đầu làm dâu, mẹ chồng tôi luôn bóng gió việc tôi nên liệt kê số của hồi môn vàng bạc hai bên đã cho. Thật tình thì tôi không hề có suy nghĩ sẽ gói gém làm của riêng cho bản thân mình. Nhưng giờ nghĩ lại, tôi quá dại dột khi mang hết vàng đưa cho mẹ chồng giữ.
Một tháng sau, mẹ chồng thông bao muốn mượn số vàng đó để hùn vào làm kinh doanh. Hàng tháng bà sẽ đưa phần lời cho tôi. Thế nhưng, 4 năm trôi qua, tôi chưa nhận được một đồng nào từ tay bà. Khi tôi đem thắc mắc này hỏi chồng, cái tôi nhận lại chỉ là những lời nạt nộ của chồng.
Về thời gian làm dâu, tôi sướng khổ thế nào ai cũng rõ khi mà 1 năm đầu sụt đến 9 cân. Từ lúc mở mắt đến khi tắt đèn, tôi làm không khác gì một osin cả. Osin còn có lương chứ tôi thì làm không công.
Ký ức của tôi có lẽ là những lần bô chồng dúi tay tôi ít t.iền bảo tôi lấy mà tiêu. Sau này khi những cuộc chiến tranh ngầm diễn ra, tôi tự co mình vào vỏ bọc. Tôi thôi không còn muốn nhận lấy những khoản t.iền từ bố nữa. Tôi sợ sự thương hại và ghen tức vô lý của những người đàn bà ghê gớm trong căn nhà này.
Bất hạnh tiếp tục ập xuống khi sau 4 năm kết hôn, tôi vẫn không có con. Cái mà tôi nhận được là những lời nói móc méo cay độc từ miệng của mọi người. Mẹ chồng, các em chồng vẫn không ngớt những lời độc ác “rước phải của nợ không biết đẻ”, “vô dụng đến việc đẻ cũng không biết”.
Có những hôm, cô hàng xóm chứng kiến cuộc sống địa ngục của tôi trong nhà chồng, cô đã ôm lấy tôi vỗ về. Tôi cứ ngỡ như được mẹ ôm như còn thơ bé, cứ thế tuôn rơi nước mắt mặc những ánh mắt xung quanh.
Có lần khi tôi ôm đống hàng hóa ra cửa hàng, tình cờ tôi nghe thấy mẹ chồng đang đứng nói chuyện với ai đó. “Để chờ xem nó có đẻ được không đã rồi mới nhập khẩu chứ. Đâu có dễ dàng gì”. Tôi c.hết điếng. Nhưng rồi suy cho cùng, họ có cho tôi nhập khẩu vào thì cũng có xem tôi như một người nhà đâu. Tôi cũng chẳng mong mình làm người thành phố. Nhập khẩu vào nhà chồng chỉ càng thêm ràng buộc khó khăn sau này.
Bố mẹ tôi hay tin tôi ở thành phố cuộc sống tủi nhục cũng buồn lắm. Nhưng duyện nợ của tôi, con gái cũng đã gả rồi, ông bà cũng ngại can thiệp.
Bây giờ, đến con người mà tôi tin tưởng giao phó cuộc đời mình cách đây 4 năm cũng quay lưng lại với tôi. Sau những lời nói bơm mớm của mẹ chồng và các em chồng, giờ anh chẳng xem tôi là vợ, chẳng còn là người ngày xưa hằng theo đuổi tôi tán tỉnh nữa.
Sau những năm tháng lấy chồng thành phố giàu sang, nhà lầu, xe hơi, tôi không có gì trong tay ngoài những giọt nước mắt mặn chát và nỗi sợ hãi. Chồng tôi đã qua lại với một người đàn bà khác. Mẹ chồng, em chồng chính là những kẻ mai mối cô ta cho chồng tôi với mục đích, khi cô ta có con thì tôi sẽ chính thức bị đuổi ra khỏi nhà.
Bố chồng dù thương con dâu nhưng trước áp lực dòng dõi gia tiên cũng im lặng theo ý họ. Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần ra tòa để ly hôn nhưng cảm xúc vẫn lẫn lộn. Lấy chồng sau 4 năm, hi sinh t.uổi thanh xuân, cống hiến sức lực phục dịch cả nhà họ nhưng bây giờ nếu ra đi, tôi chỉ còn tay trắng.
Xin hãy cho tôi vài lời tư vấn để tôi có thể tự tin bước tiếp trong cuộc đời mình. Tôi sẽ ra sao khi tương lai mù mịt, không công việc, không còn người chồng tay ấp gối kề, không một ai thân thích ở thành phố này.
Mỹ Hạnh (hanhmy….@gmail.com)
Theo VNE
500 triệu trong tài khoản khiến gái thành phố ứa nước mắt
Khi nhét thẻ vào máy ATM, Hằng sững sờ, trong thẻ là 500 triệu, Hằng cảm thấy ứa nước mắt.
ảnh minh họa
Người ta bảo, hôn nhân là chuyện của hai gia đình chứ không đơn giản là chuyện của riêng hai người. Nhưng Hằng không nghĩ như vậy, cô là con gái độc nhất trong gia đình nên được bố mẹ hết lòng cưng chiều. Chỉ cần cô muốn gì bố mẹ sẽ nhiệt tình ủng hộ, Hằng yêu Bình cũng bởi vì anh rất nghe lời và thương yêu cô, cho nên cả hai mới tính đến chuyện hôn nhân.
Hằng là gái thành phố, còn Bình là trai nông thôn. Tuy gia đình của Bình rất nghèo nhưng anh đối xử với Hằng rất tốt, anh không bao giờ to tiếng với cô. Chỉ cần Hằng nói lạnh, Bình sẽ không do dự cởi áo khoác ngoài và choàng lên người cô để ủ ấm, chỉ cần Hằng nói nóng, Bình sẽ cầm quạt và quạt mát cho cô cả ngày cũng được.
Hằng đã nói với Bình, sau khi kết hôn cô muốn cả hai ở lại thành phố sinh sống chứ không muốn về làng quê nghèo nàn. Trước tiên là thuê nhà ở, khi nào có t.iền rồi mới tính đến chuyện mua nhà. Hằng sợ sống cùng bố mẹ chồng sẽ nảy sinh mâu thuẫn nên tốt nhất là chọn ở riêng, Bình đồng ý và nói mọi chuyện sẽ nghe theo lời Hằng.
Không lâu trước đó, Hằng và Bình vừa có một chuyến về thăm gia đình anh. Đây là lần đầu tiên Hằng đến nhà Bình, bố mẹ của Bình đón tiếp Hằng rất nồng nhiệt, có một điều khiến Hằng cảm thấy khó chịu chính là ngôi nhà của Bình khá cũ kĩ, lại có mùi giống như mùi mốc meo cứ thoang thoảng trong không khí.
Ảnh minh họa.
Mẹ của Bình lấy từ trong tủ bếp ra một nửa trái dưa hấu, bà bảo: "Bác nghe thằng Bình nói con thích nhất là ăn dưa hấu, cho nên hai bác có để dành cho con nè". Mẹ của Bình cắt dưa hấu xong thì đẩy đến trước mặt Hằng, Hằng cười ngượng ngùng nhưng cô không ăn ngay, cô nói: "Bác đừng nghe anh Bình nói linh tinh ạ, con không thích ăn dưa hấu đâu, anh ấy thích ăn nên mới nói thế".
Hằng quả thật thích ăn dưa hấu, nhưng nhìn con dao cắt dưa hấu trông rất bẩn thỉu, cho nên cô lại đẩy đến trước mặt Bình. Bình dường như rất hiểu ý của Hằng, anh cầm dưa hấu lên ăn ngon lành. Sau khi bố mẹ Hằng rời khỏi chỗ ngồi, Bình mới tiến sát lại bên tai Hằng và thì thầm như chế nhạo cô: "Con dao ấy mẹ anh dùng 10 năm rồi, là dao loại tốt đấy, nó hơi biến màu chứ không phải rỉ sét đâu, mẹ anh là người sạch sẽ nên em đừng ngại". Hằng liếc anh một cái và bảo: "Con dao ấy không rỉ sét nhưng nhìn cắt miếng dưa là hết muốn ăn rồi".
Đến bữa cơm, bố mẹ Bình thay nhau gắp thức ăn và để vào chén của Hằng, dù Hằng rất đói nhưng cô không muốn động đũa, chỉ cần nhìn chén đũa cũ kĩ đến mức không thể đoán được niên đại của nó cũng khiến Hằng tiêu tan luôn cảm giác đói. Dưới sự ân cần của bố mẹ Bình, Hằng cố gắng ép mình ăn vài miếng, nhưng đồ ăn vừa nuốt vào bụng thì cô lại rợn hết cả người. Trước khi về, bố mẹ Bình đã nhét vào tay Hằng thẻ tài khoản tiết kiệm, bà bảo: "Hai bác cảm thấy có lỗi vì không thể sắm sửa cho hai đứa ngôi nhà đàng hoàng, chút t.iền gom góp này hai đứa cứ dùng mà lo cho tương lai". Khi nhét thẻ vào máy ATM, Hằng sững sờ, trong thẻ là 500 triệu, Hằng cảm thấy ứa nước mắt.
Số t.iền này Hằng định trả lại cho bố mẹ Bình, vì cô nghĩ có lẽ đó là số t.iền dành dụm khi về già của hai bác. Nhưng bố mẹ của Hằng thì bảo cứ giữ lấy, họ sẽ cho thêm t.iền để cả hai mua một căn nhà ở thành phố đắt đỏ này. Hằng khăng khăng cãi lại bố mẹ mình vì cô không đành lòng dùng số t.iền mồ hôi nước mắt của hai bác, mẹ Hằng bảo cô khờ dại, bà bảo: "Con về nhà nó đã thấy sáng mắt ra chưa? Mẹ đã bảo rồi, đừng có dại mà cắm đầu vào yêu trai nghèo, nó không thể cho con cuộc sống sung sướng như con muốn, rồi đây khi con rời khỏi vòng tay của bố mẹ, sướng khổ là do con tự chịu chứ không ai gánh cho con nữa đâu".
Hằng cảm thấy rất hoang mang, lẽ nào trong tình yêu phải cân đo đong đếm mệt mỏi như vậy sao? Hằng biết bố mẹ rất yêu thương cô nên mới nói như vậy, nhưng gia cảnh của Bình nghèo nàn đâu phải lỗi của anh. Chẳng phải gia cảnh của Bình tuy nghèo nhưng Bình rất tuyệt và bố mẹ Bình cũng đáng trọng đó sao. Hằng tin rằng chỉ cần cô và Bình cùng yêu thương nhau thì khó khăn nào cũng có thể vượt qua, hiện tại dù cuộc sống vật chất có khó khăn nhưng cô tin tình yêu này sẽ giúp cả hai cùng vượt qua mọi sóng gió trong hôn nhân.
Theo TPO
Tôi nghĩ vợ ở thành phố sống sung sướng lắm cho đến lúc nghẹn ứ khi thấy cảnh cô ấy đang.. Cứ ngỡ vợ ăn trắng mặc trơn bao người theo đuổi. Tuấn quyết định lên thành phố xem vợ sung sướng thế nào. Nhưng cảnh tượng mà anh chứng kiến lại hoàn toàn trái ngược, thấy vợ đang lầm lũi trong cảnh đó anh đã c.hết trân tại chỗ. Tuấn trốn vợ khóc, anh đã sai khi đã tiêu phung phí đồng t.iền...