Đọa đày thân phận gái quê lấy chồng thành phố
Tối hôm đó, sau đám cưới rộn ràng, tôi về đến nhà chồng, cảnh tượng trước mắt khiến tôi choáng ngợp…
Khi tôi viết lại câu chuyện này thì mọi chuyện thật sự đã đến hồi kết. Cũng là lúc những năm tháng xuân xanh của tôi đã vội vã tạm biệt. Tôi nghĩ rốt cuộc ngoài tôi ra còn bao nhiêu người phải chịu cảnh như tôi, sống cuộc đời làm dâu tủi nhục, năm này tháng khác giam mình như một người ở trong nhà chồng.
Đến bây giờ, tôi thầm cảm ơn sự đối xử của nhà chồng, để tôi có thể thoát ra khỏi cuộc sống địa ngục, tối tăm đó. Dù tương lai mù mịt chưa biết sẽ đi đâu về đâu, nhưng cuối cùng tôi cũng đã có được những ngày tháng thực sự làm con người.
Ngày tôi 21, tôi đã tình cờ gặp anh khi đến thành phố này học tập và làm việc. Khi đó, tôi là con bé sinh viên năm thứ 3, còn anh đã đi làm, chững chạc, đường hoàng. Anh theo đuổi, tán tỉnh những lời co cánh và tỏ tình. Tôi khi đó vẫn là một cô gái quê mùa, nghe những lời anh khen ngợi, lòng tôi cũng rung động lắm.
Chúng tôi đã trải qua những ngày tháng hẹn hò hạnh phúc, anh bắt tôi về nhà ra mắt. Lần đầu tiên, tôi nhận ra những cái nhíu mày từ nhà chồng khi họ biết, gia đình tôi theo Đạo Thiên Chúa.
Cũng từ ngày đó, tôi mới phát hiện, anh là chàng công tử con nhà giàu. Mặc những thái độ khó chịu từ mẹ anh, hai cô em gái anh, chúng tôi vẫn đến với nhau. Rồi thỉnh thoảng anh dẫn tôi về nhà chơi, tôi cũng nhiệt tình làm mấy việc nhà và lễ phép với mọi người trên dưới.
Bên cạnh những ánh mắt liếc xéo, những lời nói mỉa mai của mẹ và em chồng, bố chồng tôi khi đó tỏ ra rất thương tôi. Thế nhưng, cũng từ đó những rắc rối đến với tôi sau này. Mẹ chồng và các cô em chồng tỏ ra không thích tôi vì những ân cần bố dành cho tôi.
Tối hôm đó, tôi về đến nhà chồng, cảnh tượng trước mắt khiến tôi choáng váng. Ảnh minh họa.
Khi tôi chùn xuống và có ý định buông xuôi thì gia đình hai bên qua lại và quyết định ngày cưới. Phần vì nghĩ đến gia đình mình nên tôi cũng xuôi tay, dẫu sao tôi cũng yêu chồng tôi thật lòng.
Đám cưới diễn ra, hàng nghìn khách khứa của nhà anh đến dự. Ngay trong ngày cưới, tôi đã cảm nhận mình, gia đình mình thật lạc lỏng và khác hẳn với gia đình anh. Khi họ nhà gái lên xe về quê, tôi khóc gần như ngất xỉu.
Video đang HOT
Tối hôm đó, tôi về đến nhà chồng, cảnh tượng trước mắt là mâm cỗ dang dở, chén bát ngập tràn, nhà cửa lộn xộn… Tôi chẳng kịp tháo gỡ búi tóc và lớp son phấn trên mặt mà lao luôn vào “trận chiến” một mình. Mệt đến nỗi, sáng hôm sau, khi lết xuông tầng 1 để pha trà, tôi đã ngất xỉu luôn xuống bếp.
Thế nhưng, khi tỉnh dậy, tôi vẫn phải bắt tay ngay vào việc nhà mà không được một lời hỏi thăm của mẹ chồng. Những ngày đầu làm dâu, mẹ chồng tôi luôn bóng gió việc tôi nên liệt kê số của hồi môn vàng bạc hai bên đã cho. Thật tình thì tôi không hề có suy nghĩ sẽ gói gém làm của riêng cho bản thân mình. Nhưng giờ nghĩ lại, tôi quá dại dột khi mang hết vàng đưa cho mẹ chồng giữ.
Một tháng sau, mẹ chồng thông bao muốn mượn số vàng đó để hùn vào làm kinh doanh. Hàng tháng bà sẽ đưa phần lời cho tôi. Thế nhưng, 4 năm trôi qua, tôi chưa nhận được một đồng nào từ tay bà. Khi tôi đem thắc mắc này hỏi chồng, cái tôi nhận lại chỉ là những lời nạt nộ của chồng.
Về thời gian làm dâu, tôi sướng khổ thế nào ai cũng rõ khi mà 1 năm đầu sụt đến 9 cân. Từ lúc mở mắt đến khi tắt đèn, tôi làm không khác gì một osin cả. Osin còn có lương chứ tôi thì làm không công.
Ký ức của tôi có lẽ là những lần bô chồng dúi tay tôi ít tiền bảo tôi lấy mà tiêu. Sau này khi những cuộc chiến tranh ngầm diễn ra, tôi tự co mình vào vỏ bọc. Tôi thôi không còn muốn nhận lấy những khoản tiền từ bố nữa. Tôi sợ sự thương hại và ghen tức vô lý của những người đàn bà ghê gớm trong căn nhà này.
Bất hạnh tiếp tục ập xuống khi sau 4 năm kết hôn, tôi vẫn không có con. Cái mà tôi nhận được là những lời nói móc méo cay độc từ miệng của mọi người. Mẹ chồng, các em chồng vẫn không ngớt những lời độc ác “rước phải của nợ không biết đẻ”, “vô dụng đến việc đẻ cũng không biết”.
Có những hôm, cô hàng xóm chứng kiến cuộc sống địa ngục của tôi trong nhà chồng, cô đã ôm lấy tôi vỗ về. Tôi cứ ngỡ như được mẹ ôm như còn thơ bé, cứ thế tuôn rơi nước mắt mặc những ánh mắt xung quanh.
Có lần khi tôi ôm đống hàng hóa ra cửa hàng, tình cờ tôi nghe thấy mẹ chồng đang đứng nói chuyện với ai đó. “Để chờ xem nó có đẻ được không đã rồi mới nhập khẩu chứ. Đâu có dễ dàng gì”. Tôi chết điếng. Nhưng rồi suy cho cùng, họ có cho tôi nhập khẩu vào thì cũng có xem tôi như một người nhà đâu. Tôi cũng chẳng mong mình làm người thành phố. Nhập khẩu vào nhà chồng chỉ càng thêm ràng buộc khó khăn sau này.
Bố mẹ tôi hay tin tôi ở thành phố cuộc sống tủi nhục cũng buồn lắm. Nhưng duyện nợ của tôi, con gái cũng đã gả rồi, ông bà cũng ngại can thiệp.
Bây giờ, đến con người mà tôi tin tưởng giao phó cuộc đời mình cách đây 4 năm cũng quay lưng lại với tôi. Sau những lời nói bơm mớm của mẹ chồng và các em chồng, giờ anh chẳng xem tôi là vợ, chẳng còn là người ngày xưa hằng theo đuổi tôi tán tỉnh nữa.
Sau những năm tháng lấy chồng thành phố giàu sang, nhà lầu, xe hơi, tôi không có gì trong tay ngoài những giọt nước mắt mặn chát và nỗi sợ hãi. Chồng tôi đã qua lại với một người đàn bà khác. Mẹ chồng, em chồng chính là những kẻ mai mối cô ta cho chồng tôi với mục đích, khi cô ta có con thì tôi sẽ chính thức bị đuổi ra khỏi nhà.
Bố chồng dù thương con dâu nhưng trước áp lực dòng dõi gia tiên cũng im lặng theo ý họ. Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần ra tòa để ly hôn nhưng cảm xúc vẫn lẫn lộn. Lấy chồng sau 4 năm, hi sinh tuổi thanh xuân, cống hiến sức lực phục dịch cả nhà họ nhưng bây giờ nếu ra đi, tôi chỉ còn tay trắng.
Xin hãy cho tôi vài lời tư vấn để tôi có thể tự tin bước tiếp trong cuộc đời mình. Tôi sẽ ra sao khi tương lai mù mịt, không công việc, không còn người chồng tay ấp gối kề, không một ai thân thích ở thành phố này.
Mỹ Hạnh (hanhmy….@gmail.com)
Theo VNE
Đêm tân hôn kinh hoàng của gái quê lấy chồng thành phố lúc gà gáy
Nằm bất động trên giường, Hiền ứa nước mắt cay đắng và nhục nhã. Đêm tân hôn của cô ở ngôi nhà giàu có lại kinh hoàng và khủng khiếp đến thế ư?
Ngày nhà trai đi hẳn hơn chục chiếc ô tô xịn về quê Hiền dạm ngõ, ai nấy cũng ngạc nhiên trước độ giàu có của chồng Hiền. Hiền mới ra thành phố làm được 2 năm, ấy vậy mà đã gặp và yêu ngay được công tử nhà giàu để hôm nay có đám cưới linh đình thế này.
Chuyện tình của Hiền và Công thì gian truân lắm. Công yêu Hiền tha thiết và sẵn sàng cãi lời bố mẹ để cưới cô gái nhà quê nghèo khó này dù bố mẹ ngăn cấm thế nào. Ngày về nhà Hiền dạm ngõ, bố mẹ chồng cứ bĩu môi rồi nói chê bai nhà gái các kiểu thì bố mẹ Hiền chỉ biết im lặng. Họ giàu nên họ mới cư xử như thế, ai bảo Hiền là con nhà nông lại nghèo rớt mồng tơi như vậy.
Ngày cưới đến, nhà gái cũng cố vay mượn tiền để tổ chức đám cưới linh đình để nhà Công đỡ chê bai, xấu hổ. Rước dâu về, Công cứ nắm chặt tay vợ mà an ủi đừng tự tin vì gia thế. Anh yêu cô và không cần Hiền mang theo bất cứ thứ vật chất nào về nhà anh hết.
Thấy vợ chồng Công tình cảm như thế, ai cũng tấm tắc rằng họ đẹp đôi và sau này ắt sẽ hạnh phúc viên mãn (ảnh minh họa)
Về đến nhà trai, Công đưa vợ đi chúc rượu mọi người. Công không phải là người biết uống rượu nên mới uống tầm 7, 8 chén rượu anh đã phê và mặt đỏ ửng lên nói lảm nhảm. Say rượu là thế nhưng lúc nào Công cũng nắm chặt tay vợ không buông. Thấy vợ chồng Công tình cảm như thế, ai cũng tấm tắc rằng họ đẹp đôi và sau này ắt sẽ hạnh phúc viên mãn.
Tiệc cưới linh đình, vui vẻ mãi chiều tối mới kết thúc. Xong xuôi, Hiền vội đưa chồng lên phòng nghỉ ngơi anh say quá rồi. Cũng may chồng say rượu không ói không thì ghê chết. Chưa kịp thay váy cưới mẹ chồng đã gọi lớn Hiền xuống dọn dẹp các kiểu rồi.
Mệt rã rời chân tay sau ngày cưới khá vất vả và mệt nhọc, khuya muộn Hiền tắt điện đi ngủ mà chồng vẫn chưa tỉnh rượu. Anh ngủ không biết trời đất và quên luôn cả tân hôn với vợ.
Gần sáng lúc gà gáy, Hiền dậy đi xuống dưới nhà đi vệ sinh nhưng vừa đi lên tầng 2 ngang qua phòng anh nuôi của chồng, bỗng dưng có 1 bàn tay thô ráp bịt miệng Hiền lại và lôi cô vào trong ép sát Hiền xuống giường không cho cô chống cự gì. Biết mình bị anh nuôi bắt cóc vào phòng, Hiền cố rẫy rụa để thoát ra nhưng anh ta đã nhét khăn vào miệng Hiền và lột quần áo của em dâu ra làm chuyện khinh bỉ.
Hiền ứa nước mắt cay đắng và nhục nhã (ảnh minh họa)
- Thằng Công nó say rượu không tân hôn được thì để anh giúp em. Gái quê chắc vẫn còn trinh và thú vị lắm đây. Em nằm yên đấy, đừng có la lên chỉ thiệt thân thôi.
Cớ ú ớ phản kháng mà không được, tên anh nuôi đểu cáng ấy cứ thế mà cưỡng hiếp Hiền bằng được đến khi hả hê thì mới thôi. Nằm bất động trên giường của hắn ta, Hiền ứa nước mắt cay đắng và nhục nhã. Đêm tân hôn của cô ở ngôi nhà giàu có lại kinh hoàng và khủng khiếp đến thế ư? Hắn ta đã hãm hiếp cô và giờ lại đe cô không được nói chuyện này với ai, vì mẹ chồng Hiền rất ghê. Chuyện này để lộ ra ngoài ắt hẳn Hiền sẽ bị đuổi đi ngay lập tức chứ không bao giờ có chuyện cảm thông và thấu hiểu.
Đau đớn vì chuyện vừa xảy ra, Hiền gạt nước mắt mặc đồ chạy về phòng của mình. Thấy chồng vẫn ngủ ngon không biết gì, Hiền lại òa khóc nức nở. Cô không ngờ đêm tân hôn của mình lại nghiệt ngã và đầy uất hận thế này. Hiền nên tố cáo ông anh nuôi của chồng hay cứ im lặng và vờ như chưa có chuyện gì xảy ra đây? Nhưng cô mất trinh rồi, liệu đêm mai khi Công đòi gần gũi Hiền cô biết giải thích với anh như thế nào?
Trong phút giây đau đớn ấy, Hiền chợt nghĩ tới việc chạy trốn để thoát khỏi nơi địa ngục trần gian này. Cô không còn xứng đáng với tình yêu của chồng, không còn mặt mũi nào đối diện với anh nữa. Có lẽ cô nên đi, chỉ có cách đó Hiền mới trốn tránh được hiện thực tàn nhẫn này.
Theo Một Thế Giới
Choáng khi biết thân phận của anh người yêu chạy xe ôm tôi khinh như giẻ rách... "Cái đấy xưa rồi, anh tốt nhưng anh nghèo thì cũng chỉ vậy thôi, không ai coi trọng anh cả. Tôi chịu đựng anh 5 năm qua cũng mệt mỏi lắm rồi. Ơn cứu mạng của anh có lẽ tôi cũng trả đủ bằng việc mua cho anh đồ đạc, bao cho anh ăn khi anh hết tiền rồi. Giờ xem như chúng...