Dọa bắt con ở với “dì ghẻ”, mẹ hành hạ tinh thần mà không hay biết
Luôn dọa sẽ chết để con phải ở với “dì ghẻ” và tiêm nhiễm vào đầu óc non nớt của con gái những chuyện không hay, Ngọc không hề biết rằng mình đang trực tiếp hành hạ con về tinh thần. Đây là bài học quý giá với nhiều gia đình khi vợ chồng thường xuyên mâu thuẫn.
Kể từ khi mang thai cô con gái đầu lòng, Ngọc đã nghỉ làm ở nhà. Sinh con rồi muốn ở nhà chăm con cho cứng cáp, Ngọc lần lữa mãi không đi làm. Để trang trải cho cuộc sống của cả gia đình, anh Trung-chồng của Ngọc, chuyển từ bộ phận kỹ thuật sang làm kinh doanh. Cuộc sống của hai vợ chồng cũng tạm ổn, căn nhà luôn rộn rã tiếng cười của cô con gái nhỏ.
Những đứa trẻ phải hứng chịu trận chiến cúa cha mẹ (Ảnh minh họa)
Đến lúc bé Mai 4 tuổi, Ngọc mới cho con đi nhà trẻ. Ngọc cũng bắt đầu nộp đơn xin việc. Thế nhưng, gần một năm trời, không được công ty nào nhận Ngọc vào làm. Một phần Ngọc đã nghỉ làm quá lâu nên nhiều công ty lo cô không theo kịp công việc. Phần khác là vào lúc kinh tế suy giảm, người có việc còn bị thất nghiệp huống hồ người đi xin việc mới.
Công việc của Trung cũng gặp khó khăn không kém. Trung bắt đầu thường xuyên đi gặp đối tác đến tận khuya mới về, thậm chí còn phải đi công tác xa. “Bây giờ công ty nào cũng gặp khó khăn, không bươn chải thì chẳng ký được hợp đồng”, Trung giải thích với Ngọc. Biết là vậy nhưng Ngọc nhiều lúc không khỏi thấy chống chếnh. Nỗi thất vọng không tìm được việc làm khiến Ngọc rất buồn bực và chán nản. Thế nhưng Ngọc chẳng thể chia sẻ cùng ai khi Trung đi tối ngày, đến lúc về đến nhà thì người đã nồng nặc mùi rượu, chỉ lăn ra ngủ. Ôm nỗi buồn phiền trong lòng, Ngọc chẳng biết tỏ cùng ai, chỉ biết ôm con mà khóc. “Mẹ buồn quá con ạ, bố chỉ biết đến mình thôi, chẳng quan tâm gì đến suy nghĩ hay cảm xúc của mẹ. Bố đi tối ngày, mẹ lấy chồng mà cứ như không ấy. Sau này, con lấy ai cũng đừng chọn người như bố con nhé”, Ngọc than thở với bé Mai.
Sau một lần Trung nhậu say về nhà, Ngọc phát hiện trên quần áo của Trung có mùi nước hoa phụ nữ. Nỗi u uất trong lòng Ngọc có dịp bùng lên, Ngọc gào khóc trách cứ. “Chẳng có nước hoa phụ nữ nào cả, đừng có vớ vẩn”, Trung lè nhè đáp. Đang say nên Trung loạng choạng đi vào phòng ngủ, bỏ Ngọc ngồi ở phòng ngoài với 2 hàng nước mắt tuôn rơi. Cô con gái nhỏ đang ngủ choàng dậy, chạy ra. Ngọc như có người để trút nỗi lòng, càng khóc to hơn. “Mẹ buồn quá con ạ, mẹ chỉ muốn nhảy xuống dưới đất mà chết thôi”, Ngọc nói. Bé Mai nghe mẹ nói, hốt hoảng khóc nức lên: “Mẹ ơi, mẹ đừng chết, mẹ đừng chết. Con sợ lắm, mẹ ơi”.
Sáng hôm sau khi Ngọc tỉnh dậy trong tâm trạng nặng nề, mệt mỏi thì Trung đã đi làm. Buổi chiều chưa thấy Trung về, Ngọc gọi điện liên tiếp. Ban đầu, Trung còn nghe máy và giải thích đi công việc. Sau đó, thấy Ngọc nhất quyết gọi bắt chồng phải về, Trung tắt luôn máy.
Lúc ấy, Ngọc như con thú bị cuồng trong lồng, đi lại tức tối. Nhưng biết là chẳng thể làm được gì, Ngọc lại ôm cô con gái khóc than. “Bố chắc chắn là đi với gái rồi con ạ. Bố chê mẹ già rồi, xấu rồi nên đi với cô khác trẻ đẹp hơn, giỏi giang hơn. Đàn ông vốn dĩ là thế, 100 thằng thì cả 100 thằng đểu. Khi yêu, khi vợ còn trẻ đẹp thì còn quan tâm, đến khi chán thì vứt đi như túi rác”, Ngọc ấm ức nói với cô con gái bé bỏng. “Mà con đàn bà ấy là ai, mẹ phải tìm ra mới được. Cho dù thế nào cũng phải hai năm rõ mười. Mẹ sẽ xé xác nó ra, chắc chắn nó đi quyến rũ bố, làm cho bố mờ mắt như thế. Con hồ ly tinh ấy, đúng rồi, phải tìm ra nó”, mắt Ngọc long lên, răng nghiến lại.
Nói là làm, Ngọc vội vàng quơ chiếc áo khoác mặc cho bé Mai. Hai mẹ con dắt nhau xuống tầng lấy xe ra đường. Vì Ngọc chẳng biết Trung ở đâu nên hai mẹ con cứ thế lang thang hết quán bia này đến quán rượu nọ trên đường. “Con căng mắt nhìn xem có ai giống bố không. Nhất là xem có ngồi cạnh con nào không. Lần này mẹ phải bắt quả tang mới được. Nếu túm được con mặt dày đó, thì hai mẹ con mình cùng xông vào đập cho nó một trận nhé”, Ngọc dặn con.
Video đang HOT
Đến khi các quán hàng đều đóng cửa, sương rơi ướt tóc mà không tìm thấy Trung, Ngọc mới chịu chở con về nhà. Trên đường đi, Ngọc lẩm bẩm: “Khốn nạn thật, chắc chúng nó rúc vào nhà nghỉ nào rồi. Mai mẹ sẽ theo dõi ngay từ sáng, quyết tìm ra đôi gian phu dâm phụ này. Mẹ không thể hiền mãi được, con nhỉ”. Bé Mai vừa buồn ngủ, vừa lạnh run rẩy đáp: “Vâng ạ”.
Hai mẹ con vào nhà thì thấy Trung cũng vừa về tới nơi. Ngọc xông ra làm um lên. “Anh coi tôi là cái gì mà không nghe điện thoại tôi gọi. Anh còn đi đến tận giờ này mới về. Tôi bị anh coi thường đến thế là cùng. Tôi càng nín nhịn thì anh càng quá đáng”. Trung bực bội đẩy Ngọc vào trong nhà, quát: “Tôi đi công việc của tôi, đã nói rồi cô không nghe giờ lại còn thế à. Tôi phải vất vả đi sớm về muộn kiếm tiền đổ vào mồm cô, thế mà cô lại còn không biết điều. Đi thì thôi cứ về đến nhà là như bước vào địa ngục”. “Anh tưởng anh nuôi tôi thì coi tôi như con chó trong nhà đấy à. Thấy chủ về thì phải ngoe nguẩy đuôi mà đón chắc. Tôi là vợ anh, vợ anh hiểu chưa. Còn anh, anh xem lại cái mặt anh đi. Trông có lộ rõ là thằng Sở Khanh đểu giả không”, Ngọc vừa nói vừa sấn đến. Trung nổi nóng vung tay cho Ngọc một cái bạt tai. Hai vợ chồng cứ thế giằng co nhau đến khi Trung đẩy Ngọc ngã dúi dụi. “Tôi cũng chán lắm rồi. Ly hôn đi”, Trung buông thõng một câu rồi bỏ vào phòng khóa cửa.
Ảnh minh họa
Bé Mai thấy bố mẹ xô xát nãy giờ đứng nép ở góc phòng. Chờ bố đi vào, bé mới sợ sệt lại gần mẹ. Ngọc nhìn con, trách cứ: “ Sao con thấy bố đánh mẹ mà không xông vào đánh lại bố, bảo vệ mẹ. Mẹ thương yêu con như thế mà con bỏ mặc mẹ cho bố đánh à. Sao con giống bố con thế. Hay con muốn bố đánh chết mẹ thì con mới vừa lòng”. Bé Mai òa lên khóc, lắc đầu.
Ngọc vẫn chưa thôi, cay cú nói: “Con còn khóc cái gì nữa. Con nghe thấy gì chưa. Bố đòi bỏ mẹ con mình rồi đấy. Mà rồi sau này bố mẹ ly hôn thì con sống với ai. Con ở với mẹ thì còn được ăn cá, con ở với bố thì nhặt lá mà ăn. Rồi bố lấy người mới, dì ghẻ chẳng thương con đâu. Họ sẽ hành hạ con như trong chuyện Tấm Cám ấy, rồi con sẽ biết thế nào là đời khổ”. “Không, con ở với mẹ cơ, con không ở với dì ghẻ đâu. Mẹ ơi, con ở với mẹ, mẹ cho con ở với mẹ”, bé Mai nghẹn ngào nói. Hai mẹ con cứ thế ôm lấy nhau thức đến gần sáng rồi mới đưa nhau vào đi ngủ.
“Hôm qua anh say nên đã cư xử không đúng mực với em. Em cho anh xin lỗi nhé. Mùi nước hoa mà em ngửi thấy có thể là mùi nước xịt phòng hoặc của người đến hát karaoke còn lưu lại trên ghế. Anh đưa khách đến thì nó ám vào người là bình thường. Em đừng ghen bóng ghen gió nữa, làm mệt mỏi lẫn nhau chả ích gì”, Trung phân trần với Ngọc và chủ động xin lỗi. Hai vợ chồng cuối cùng cũng làm lành với nhau.
Nhưng cuộc sống gia đình vốn dĩ không phải lúc nào cũng cơm lành canh ngọt. Thỉnh thoảng hai vợ chồng lại có những xung đột. Nhưng điều không hay là Ngọc luôn lấy bé Mai làm nơi để trút mọi điều ấm ức trong lòng. Ngọc không để ý thấy rằng cô con gái ngày một ít nói, buổi tối ngủ mê sảng khóc nức nở. Mãi cho đến khi bé Mai đột nhiên có triệu chứng hoảng loạn tâm thần, không ăn, không ngủ, ai hỏi gì không nói, luôn tỏ ra sợ hãi với mọi thứ xung quanh. Lúc này, hai vợ chồng Ngọc mới vội vàng đưa con đến bệnh viện.
Sau khi khám cho bé Mai, bác sĩ chẩn đoán: “Con anh chị chắc chắn đã chịu một sức ép tâm lý rất lớn. Đến tuổi này trẻ đã biết nhận thức, đã biết quan tâm lo lắng cho người khác. Nên nếu có chuyện không thuận lợi xảy ra trong gia đình, trẻ cũng sẽ bị ảnh hưởng, dẫn đến trầm cảm và rối loạn tâm thần”.
Nghe những lời bác sĩ nói, Ngọc mới hoảng hốt nhận ra sai lầm của mình. Từ trước tới giờ, Ngọc đã vô tình hành hạ con mình bằng những lời oán thán và dọa dẫm, dần dần ăn sâu vào tâm trí bé Mai khiến cô con gái trở nên bị ám ảnh. “Mẹ xin lỗi con, mẹ sai rồi”, Ngọc nghẹn ngào khẽ nói với cô con gái đang thiêm thiếp trên giường bệnh.
Theo GĐVN
Bị hành hạ tinh thần vì không "đưa nàng lên đỉnh".
Không đưa được vợ "lên đỉnh", tôi liên tục bị vợ "tra tấn tinh thần" bằng nhiều hình thức khác nhau. Cô ấy không biết rằng tôi đã vô cùng cố gắng, chẳng qua, cô ấy quá khó "lên đỉnh" mà thôi.
Chì chiết
Giao ban xong, mặt cô ấy lạnh tanh, tôi trêu một câu cô ấy không nói gì, giữ nguyên bộ mặt lạnh nhưng băng ấy. Cô ấy nằm quay mặt vào tường, quay lưng lại phía tôi, im lặng. Tôi kéo cô ấy quay lại phía mình, cô ấy giận dỗi, giật phắt cánh tay lại: "Để yên cho em ngủ". Tôi biết vợ lại "lên cơn" nên cố nài: "Thôi nào, có chuyện gì, cứ quay lại đây cái đã". Cô ấy tuôn một tràng: "Lúc nào chả có chuyện. Anh chỉ biết bản thân anh thôi, cứ sướng mình đã còn ai thì mặc kệ". "Sao em lại nói thế". "Chứ còn không à. Lần nào cũng hùng hục làm theo ý mình, vợ muốn thế này thì lại làm thế kia, chẳng phải ích kỷ là gì?". "Anh làm theo ý em đấy chứ, nhưng sức anh có hạn...". "Làm theo ý em mà anh lại sung sướng thỏa mãn, còn em thì như ca ve phục vụ anh".
Tôi biết mình có lỗi khi không làm cô ấy thỏa mãn, vì những tư thế cô ấy thích, tôi lại không đủ sức để kéo dài cho đến khi cô ấy lên đình. Lúc tôi dừng lại "nghỉ" là lúc cô ấy muốn tiếp tục. Sức mấy mà chịu được. Vì bị "bỏ rơi" trước ngưỡng cửa vào "thiên đàng" nên cô ấy bực tức cũng phải. Thế nhưng cái cách mà cô ấy nói quả thật khiến cho tôi có cảm giác như mình là một thằng đàn ông ích kỷ, chỉ biết đến bản thân.
Anh bị vợ mắng và huỳnh huỵch đóng sầm cửa đi làm
Tôi buông cô ấy ra, nằm ngủ, nhưng cả đêm hôm ấy tôi nào có được ngủ ngon khi cô ấy luôn vật lộn, xoay xở và huých cả vào người tôi để tỏ rõ sự hậm hực. Sáng ra, cô ấy còn không thèm nấu cho tôi ăn, cứ thế lặng thinh huỳnh huỵch bước ra cửa đi làm.
Tình trạng hậm hực ấy cũng chóng qua, chiều về cô ấy lại bình thường trở lại. Chúng tôi vẫn phải sống và sinh hoạt, chăm sóc con cái, không thể kéo dài căng thẳng chỉ vì chuyện ấy. Cho đến lần tiếp theo...
Giận dỗi
Chì chiết không xong, cô ấy lại quay sang kiểu giận dỗi. Sau khi "giao ban" cô ấy nằm khóc thút thít, dỗ thế nào cũng không nín. Cô ấy kể về sự "cô đơn", "bơ vơ", "thiệt thòi" khi chồng không yêu mình. "Nếu yêu thương nhau thật lòng thì chí ít cũng phải làm cho nhau một lần hạnh phúc chứ? Đằng này, mỗi cái việc cố gắng một chút thôi cũng không làm vì vợ". Cô ấy làm như thể số phận của cô ấy vô cùng hẩm hiu, đen đủi khi không có cuộc sống vợ chồng "hạnh phúc". Cô ấy bảo rằng, hạnh phúc thì phải vẹn cả đôi đường, và chuyện ấy cũng phải thỏa mãn.
Trước kia, khi mới cưới, cô ấy chẳng hề nói về chuyện này, tôi làm sao có thể biết được là cô ấy không thỏa mãn? Mãi cho đến khi có con cái rồi, cô ấy lại "đặt nặng" vấn đề như vậy?
Không hỏi han vợ thì sợ bị cho là vô tâm, nhưng hỏi han thì cô ấy giận dỗi trách móc như thể chính tôi là thủ phạm làm cho cuộc sống của cô ấy trở nên lâm ly, bế tắc thế này. Làm đàn ông, không thể mang lại cho vợ hạnh phúc, ngoài việc bẽ mặt ra, tôi còn cảm thấy mình bất lực.
Cô ấy khóc lóc chán, trách móc chán rồi dậy bật điện lấy sách ra đọc, đọc chán lại bật tivi, cứ như thế lục đục cả đêm khiến tôi cũng không tài nào yên giấc được. Đúng là một màn tra tấn nhiều nước mắt.
Hạ nhục
Chì chiết, giận dỗi khóc lóc mãi cô ấy quay sang kiểu hạ nhục. Thấy tôi tỏ ý muốn "yêu", cô ấy vênh mặt lên nói: "Thôi, tốt nhất là cai luôn đi, hôn nhân không tình dục cũng tốt mà. Như vậy đỡ bực mình hơn". Tôi vẫn cố vuốt ve cô ấy rồi bảo: "Thì anh đang cố gắng để chiều em, phải có thời gian chứ". Cô ấy được thể: "Bằng ấy thời gian rồi, anh định để đến lúc vợ mãn kinh thì mới chiều được à? Mà thôi, anh bị bệnh yếu sinh lý, có cố cũng không làm gì được đâu. Tốt nhất là để em tự đi tìm cái thiếu ở bên ngoài. Bây giờ người ta đi ăn phở vì chồng bị yếu sinh lý đầy ra kia kìa".
Tôi nghẹn họng, chỉ muốn bạt tai vợ một cái, nhưng cố kiềm chế. Tôi nói: "Em nặng nề vấn đề ấy quá, nếu muốn thì em cứ đi ra ngoài giải quyết nhu cầu, anh chỉ làm được thế thôi". Cô ấy lập tức gào lên: "Anh không phải thách tôi".
Chuyện chưa kết thúc ở đó, mỗi ngày cô ấy đều tìm cách bóng gió về chuyện tôi "yếu sinh lý". Trên tivi mà vô tình chiếu đến đoạn phim hay tư vấn tâm sinh lý là cô ấy cười khẩy: "Bố mày xem đi mà học". Hoặc: "Ôi giời, đàn ông bây giờ ẻo lả như con gái, vợ đi ngoại tình thì oan ức gì nữa".
Có hôm bạn bè ở cơ quan tôi đến chơi, có trêu đùa về mấy hũ rượu thuốc bổ dương tôi ngâm để trên tủ, cô ấy buông một câu: "Gớm, có mà uống cả sông cái loại này thì cũng chẳn ăn thua gì đâu. Bày ra đấy cho hoành tráng thôi". Mọi người cười ồ. Cô ấy lại còn bồi thêm với vẻ mặt rất chi thảm hại: "Em đã khuyên nhà em đi khám, nhưng anh ấy cứ ngại. Các bác khuyên giùm em với". Tôi tím tái mặt mày, vội vã lái câu chuyện sang hướng khác.
Chưa hết, hàng ngày cô ấy dẫn chứng trên báo A có người chồng bị cắm sừng vì yếu sinh lý, chưa đi chợ đã hết tiền, báo B có cô vợ ly hôn chồng, để lại hết tài sản cho chồng, bỏ của chạy lấy người vì chông quá yếu ớt không làm được gì. Hầu như, câu chuyện "yếu sinh lý" của tôi là một đề tài mà cô ấy cảm thấy thỏa mãn nhất khi bàn tới. Tôi càng khó chịu, cô ấy lại càng tỏ ra sung sướng như thể cô ấy vừa "trả thù" được tôi vì cái tội không làm cô ấy thỏa mãn.
Giá như...
Càng ngày, cả cảm xúc lẫn tâm lý của tôi về cô ấy càng hao mòn dần. Tôi thà "nhịn" còn hơn là sau khi "xong việc" lại bị cô ấy dằn vặt, giận dỗi, tra tấn tinh thần. Cô ấy không hiểu được vấn đề là đàn ông rất cảm thấy bẽ mặt với việc bị người phụ nữ của mình chê bai mình yếu ớt trong chuyện ấy, huống hồ cô ấy chẳng có cách nào xử sự cho tốt đẹp, còn buộc cho tôi cái tội "yếu sinh lý". Cô ấy chẳng hề nghĩ đến việc tôi có thể bị bệnh gì đó liên quan đến vấn đề này, hoặc áp lực ông việc, hoặc tâm lý không thoải mái, cô ấy chỉ khăng khăng một điều, nếu không làm vợ thỏa mãn nghĩa là chồng ích kỷ hoặc "yếu sinh lý".
Tôi đã tự mình đi gặp bác sỹ và miêu tả lại những dấu hiệu của mình mỗi khi "lâm trận" một cách trung thực, bác sỹ khẳng định cả về tần xuất lẫn thời gian, tôi hoàn toàn không phải là một kẻ "bại trận". Vấn đề có thể là ở chỗ chưa biết tìm đúng điểm G của vợ để dắt cô ấy lên đỉnh. Hoặc còn một nguyên nhân nữa là do cô ấy quá nôn nóng với việc thỏa mãn, nên chỉ chờ đợi cảm giác đó mà quên mất việc chậm dãi tận hưởng, chờ đợi.
Giá như cô ấy kiên nhẫn một chút, tế nhị một chút, chỉ dẫn cho chồng cách thức "yêu" mà mình mong muốn chứ đừng dùng thái độ cáu kỉnh, đòi hỏi chồng phải làm thế này, phải làm thế kia như vậy thì có lẽ mọi chuyện đã khác. Đôi khi tôi còn cảm thấy cô ấy chẳng yêu thương gì chồng, cô ấy sống nặng về tình dục đến mức đánh mất cả tình cảm vợ chồng.
Theo GĐVN
Mệt mỏi vì vợ cũ của chồng bạo hành tinh thần, tôi phải làm sao? Khi tôi quyết định trở thành vợ hai của anh, bố mẹ, bạn bè thân thiết đã cảnh báo là cuộc đời tôi sẽ khổ. Nhưng tôi thà chịu khổ chứ không chịu đánh mất anh. Lúc đó tôi nhìn cuộc đời toàn màu hồng tươi đẹp. ảnh minh họa Tuy cuộc sống của vợ chồng tôi không khá giả gì nhưng lại...