‘Đổ vỏ’ cho bạn thân suốt 15 năm mà không hề hay biết
Tôi như chết đứng khi nghe cô ấy nói rằng, người mà cô ấy xin con không ai khác chính là người bạn thân của tôi. Người này cũng chính là người bạn của cô ấy và đã mai mối tôi cho cô ấy.
Kết hôn được 17 năm thì có đến 14 năm tôi phải xa nhà, rong ruổi theo những công trình khắp các miền nam bắc. Tôi đã từng phải cảm ơn vợ mình lắm bởi ở nhà cô ấy đã vừa đi làm vừa nuôi dạy các con học hành giỏi giang, ngoan ngoãn như hôm nay. Tôi đã từng cảm ơn cô ấy lắm cho đến phát hiện động trời gần đây.
Vợ chồng tôi kết hôn trong điều kiện khó khăn vô bờ. Tôi một thân một mình thuê nhà ở thành phố ( vì tôi mồ côi cha mẹ từ nhỏ, chỉ có một người chị gái lấy chồng tít trong miền Nam mà hoàn cảnh cũng chẳng dư dả gì), lương chẳng đáng bao nhiêu mà sức khỏe lại không tốt nay ốm mai đau. Cô ấy, người vợ hiện tại của tôi thì cũng là người tỉnh lẻ, gia cảnh khó khăn chẳng kém gì tôi. Vì vậy nên lấy nhau, chúng tôi hoàn toàn chỉ có hai bàn tay trắng.
Đã thế, phần do tôi thường xuyên xa nhà, phần do sức khỏe của tôi không tốt (tôi bị bệnh thận) nên lấy nhau mãi mà chúng tôi vẫn không có con. Vậy nên gần 3 năm sau khi cưới, khi nghe tin vợ mang bầu, tôi mừng muốn phát khóc. Tôi còn mừng hơn nữa khi sau này lớn lên, dưới sự chăm sóc và nuôi dạy của vợ, con trai chúng tôi không chỉ ngoan ngoãn mà còn học rất giỏi, liên tiếp giành các giải thưởng trong học tập.
Tôi tuy đi làm xa nhưng tối nào gọi điện về nghe vợ và con trai kể về những thành tích, tôi cũng thấy như được tiếp thêm động lực để kiếm tiền. Từ ngày con lớn lên và giỏi giang, tôi thấy mình như khỏe hẳn ra, làm việc thậm chí hăng hơn cả thời trẻ.
Mọi chuyện có lẽ sẽ chẳng có gì đáng than phiền nếu như gần đây công ty tôi không tổ chức khám sức khỏe tổng thể. Hôm đó, khi trả kết quả khám nam khoa, bác sĩ đã bảo rằng tôi vô sinh là vì chưa có tinh trùng. Khi nghe tôi nói tôi có con trai 15 tuổi rồi, bác sĩ thậm chí đã không tin.
Video đang HOT
Tôi như chết đứng khi nghe cô ấy nói rằng, người mà cô ấy xin con không ai khác chính là người bạn thân của tôi. Ảnh minh họa.
Tôi cũng không mấy quan tâm đến chuyện này lắm, tuy nhiên khi đi khám về tôi đã kể chuyện cho vợ nghe. Ai ngờ khi tôi đưa kết quả khám nghiệm cho vợ, cô ấy đã tái mặt và sau một hồi im lặng.
Cô ấy đã quỳ xuống chân tôi mà thú nhận rằng đứa con tôi nâng niu bấy lâu nay không phải là con tôi. Cô ấy bảo cô ấy biết được sự thực rằng tôi không có tinh trùng từ lần hai vợ chồng đi khám nghiệm hồi chưa có con. Tuy nhiên, hồi đó vì bận công tác tôi cùng vợ đi khám bệnh xong lên đường đi công tác ngay mà không đợi kết quả khám bệnh.
Cô ấy ở nhà nhận kết quả và đã đau khổ lắm khi biết tôi không thể làm bố và cô ấy mãi mãi không thể có con cùng tôi. Cô ấy bảo cô ấy biết tôi sẽ buồn lắm nếu biết tin này và hơn nữa, có biết thì cũng không làm thay đổi gì được nên cô ấy quyết định giấu kín sự việc. Và cô ấy âm thầm đi xin một đứa con.
Tôi như chết đứng khi nghe cô ấy nói rằng, người mà cô ấy xin con không ai khác chính là người bạn thân của tôi. Người này cũng chính là người bạn của cô ấy và đã mai mối tôi cho cô ấy. Người bạn này hiện giờ đã chuyển vào Nam sinh sống.
Cô ấy cầu xin tôi tha thứ cho chuyện đã giấu lén tôi đi xin con. Cô ấy bảo rằng vì yêu tôi và không muốn tôi đau khổ nên mới làm như vậy.
Nghe chuyện này tôi đã rất sốc, tôi đã hận cô ấy lắm. Tôi đã gần như không ăn không ngủ suốt cả tuần. Và thậm chí tôi phải xin nghỉ phép một tháng.
Tuy nhiên, khi cơn choáng váng qua đi, giờ đây tôi lại nghĩ đúng như cô ấy nói tôi không thể có con thì cũng nên mở đường cho cô ấy có con chứ. Nghĩ là vậy, nhưng mỗi khi nghĩ đến chuyện cô ấy đã giấu kín chuyện đi xin con suốt 15 năm qua mà tôi bỗng thấy sợ.
Sao cô ấy có thể lừa dối được lâu như vậy chứ. Giờ đây mỗi ngày nhìn thấy cô ấy và con trai, tôi bỗng dưng thấy ái ngại. Tình cảm trong tôi dù đã cố vẫn không thấy trở lại như cũ được. Hãy cho tôi lời khuyên sáng suốt nhất lúc này với.
Theo Người đưa tin
Nuôi con cả năm tôi mới biết mình chỉ đi "đổ vỏ"
Đến giờ, khi vợ tôi đã rời khỏi nhà gần 1 tháng, ngồi viết những dòng này, tôi vẫn còn cảm thấy shock và đau đớn.
Trong đầu tôi vẫn còn nhớ như in từng chuyện xảy ra ngày hôm ấy. Khi mẹ tôi trở về nhà với sự tức giận. Bà ném vào mặt tôi tờ giấy báo kết quả xét nghiệm ADN: "Anh cứ bênh nó đi, tử tế với nó đi rồi mà đi đổ vỏ cho thằng khác. Trời ơi là trời, thật là tôi nuôi ong tay áo mà". Tôi vồ lấy tờ giấy...tim tôi như ngừng đập, cảm giác như không thở nổi trong vài giây.
Qua sự mai mối của bạn bè, tôi và vợ tôi quen nhau. Ngay lần gặp đầu tiên, tôi đã bị thu hút bởi sự khéo léo, dịu dàng của cô ấy. Ba tháng sau, cô ấy chính thức trở thành bạn gái của tôi. Chúng tôi đã tính chuyện làm đám cưới nhưng vì mẹ tôi phản đối nên cứ kéo dài mãi. Đến khi cái thai được 2 tháng, đám cưới mới gấp rút được tiến hành. Người không hài lòng nhất vẫn là mẹ tôi. Bà chê con dâu dân tỉnh lẻ, nói tôi phải cẩn thận kẻo bị lừa. Mặc những lời nói ra nói vào, đối với tôi, đó là 1 niềm vui to lớn. Bởi nhiều người bạn của tôi mất bao nhiêu tiền chạy chữa mà vẫn không có con.
Rồi cũng tới ngày đứa bé chào đời trong niềm vui hân hoan của vợ chồng tôi. Mặc dù cũng có vẻ thích cháu, nhưng vì có thành kiến sẵn với vợ tôi nên mẹ tôi vẫn luôn săm soi, gặp ai cũng hỏi xem cháu giống ai. Tôi cũng không để ý nhiều chuyện đó vì nghĩ rằng mẹ tôi già nên khó tính, lại thêm việc không thích con dâu nên mới vậy, cho đến ngày mẹ tôi cầm tờ giấy báo kết quả xét nghiệm ADN đến trước mặt tôi.
Đối diện với kết quả xét nghiệm ADN, vợ tôi mới thú nhận, trước đó, khi chúng tôi mới yêu, trong 1 đợt công tác dài ngày, cô ấy gặp lại mối tình đầu. Hai người lúc trước chia tay vì sự phản đối của gia đình. Trong một phút yếu lòng, cô ấy đã ngã vào vòng tay người cũ và không ngờ rằng sẽ để lại "kết quả". Chính vợ tôi cũng luôn đinh ninh rằng đó là con của tôi.
Những lời thú nhận đó càng khiến tôi đau khổ, nhục nhã, xấu hổ. Mặc dù cô ấy đã ôm con trở về nhà mẹ đẻ gần 1 tháng nhưng tôi vẫn không dám hé răng nói với ai về sự việc này. Ngày đi làm chẳng có thời gian để nghĩ nhiều nhưng khi về nhà, nghe những lời trách móc của mẹ tôi thì tôi lại suy sụp đến mất ngủ. Có những đêm tôi phải dùng thuốc an thần để khỏi phải nghĩ ngợi.
Tôi biết chuyện này không thể giấu được mãi và cần phải đưa ra cách giải quyết. Tôi vẫn còn yêu vợ mặc dù biết rằng tình yêu của tôi là không đủ với cô ấy, còn đứa bé cũng đã gắn bó với tôi gần năm trời, dẫu gì cũng có chút tình cảm. Nhưng tôi lại bị chi phối bởi cảm giác "bị cắm sừng" kia. Nếu quay lại sống với nhau, tôi không dám chắc chúng tôi có thể sống vui vẻ, hòa thuận mà sống bên nhau như trước kia được không. Mẹ tôi thì vẫn luôn muốn làm rùm beng, "cho nó xấu hổ".
Giờ tôi không biết nên làm thế nào? Liệu có nên bỏ mặc tất cả, đến một nơi chốn xa lạ, không ai quen biết để bắt đầu cuộc sống mới không?
Theo Vietnamnet
Phát hiện bí mật tày đình của chồng nhờ camera giấu kín Nhắm mắt để cố ngủ lại, tôi lại thấy hình ảnh tôi nằm trong bệnh viện sinh con, anh ta vẫn vui vẻ cùng nhân tình mà tôi đau lắm. Giờ đây, mỗi lần nghĩ lại quãng thời gian đau đớn ấy tôi chỉ muốn chết quách đi cho xong. Tôi đã cố quên, nhưng trong mỗi giấc mơ hình ảnh anh ta-...