Đồ quê mùa, cô làm tôi xấu mặt! Chia tay đi!
Anh đứng chết lặng ở sảnh khách sạn, nhìn theo Lâm Anh đi lên chiếc xe sang trọng ấy. Trong chiếc xe, anh thấy cô đang cười, một nụ cười lạnh lùng băng giá làm tê cứng trái tim anh.
ảnh minh họa
Nắng trường qua khung cửa sổ, đùa giỡn với hàng mi dài đáng yêu của Lâm Anh, gọi cô thức dậy đến lớp học. Sinh viên năm 4 khoa thiết kế nội thất nhưng Lâm Anh vẫn chưa có lấy 1 mảnh tình vắt ngang vai. Ngoại hình của cô không đến nỗi quá xấu nhưng sự thật là cũng chẳng ưa nhìn. Trong từ điển sống của cô hình như không xuất hiện 2 từ “hàng hiệu”, “ thời trang”.
Trong khi xung quanh cô, những cô gái – những cô sinh viên cùng trường thì thời trang hàng hiệu, son phấn đủ loại, riêng cô chọn cho mình phong cách chân phương giản dị nhất. Mọi người gọi Lâm Anh là “quê mùa”!
Thế rồi thần Cupid cũng để ý tới cô, gửi tới cô 1 chàng trai. Chàng tên Hà, lịch lãm và sành điệu, là trưởng phòng 1 công ty thiết kế nội thất. Họ biết nhau khi cùng vào 1 quán café và cùng gọi chung đen đá không đường. Chính ly “đen đá không đường” ấy đã khiến anh chú ý tới cô, khiến hồn anh bị hút vào đôi mắt nâu sâu thẳm ấy. Anh mến cô, muốn xin số làm quen.
Trải qua 3 tháng tìm hiểu cùng “đen đá không đường”, họ quyết định hẹn hò. Không hiểu vị thần tình ái kia có gì nhầm lẫn không khi ghép cô và anh là một. Cô chân phương, giản dị hết mức. Anh lịch lãm, phong cách, sành điệu. Với anh thì Lâm Anh chẳng có gì đáng chê trách, ngoại trừ cách ăn mặc giản dị quá mức và còn ko bao giờ đụng tới mỹ phẩm. Nhưng anh bất chấp tất cả bởi anh yêu cô, yêu sự giản dị của cô, đơn giản chỉ có thế.
Anh thích đưa cô đi chơi, nhưng mỗi khi đưa cô đi cùng đến đâu đó, bị bạn bè nói cô xấu, cô không biết ăn mặc thời trang thì anh cảm thấy xấu hổ vô cùng. Anh cố khuyên giải cô và mua tặng cô đồ hiệu, rồi mỹ phẩm. Nhưng Lâm Anh chỉ nhận chứ không dùng đến nó.
- Em không thích đồ anh mua sao?
- Em không có ý đó.
- Vậy tại sao em không dùng tới chúng?
- Chỉ là vì chúng không hợp với em thôi.
Video đang HOT
- Em có biết là mặc những bộ váy hàng hiệu này vào em sẽ xinh đẹp và quyến rũ lắm không?
- Em chỉ thích sơ mi với jeans thôi, anh hiểu mà.
Biết bao nhiêu lần như thế, anh không khỏi thấy bực bội. Sĩ diện đàn ông nổi lên, anh cảm thấy vô cùng xấu hổ và bực mình khi thấy người yêu mình bị chê là quê mùa, lạc hậu.
- Em không thể nể anh một chút mà ăn mặc thời trang hơn một chút được sao?
- Suốt thời gian qua anh vẫn không hiểu con người em sao? Anh bảo anh yêu sự giản dị của em, sao giờ lại đòi hỏi em phải thời thượng, phải sành điệu?
- Tôi thật không chịu nổi cô. Tôi thật sai lầm khi yêu cô. Cô làm tôi xấu mặt. Chia tay đi!
Anh lạnh lùng bước đi, bỏ mặc cô ở lại với đôi mắt nâu long lanh ngấn nước. Họ chia tay. Ai cũng nghĩ đó là điều tất yếu. Lâm Anh vẫn là cô, với phong cách giản dị đó đi học, chẳng để ý đến những lời nói xung quanh. Còn Hà, anh bận rộn với công việc, dù vẫn nhớ đến Lâm Anh. Có chút gì đó hơi luyến tiếc, nhưng nhanh chóng lướt qua đầu anh và biến mất. Hôm nay là tiệc mừng sinh nhật công ty, tất cả nhân viên ai cũng phải có mặt. Công ty anh đang làm việc là một công ty con của một tập đoàn lớn, nên trong buổi lễ hôm nay sẽ có Chủ tịch tập đoàn tới dự. Ai cũng tất tả lo chuẩn bị cho chu đáo.
Đứng ở sảnh khách sạn để tiếp đón khách, anh thấy một chiếc ô tô sang trọng đi tới. Xe dừng lại, không hiểu sao anh thấy hồi hộp kì lạ. Từ trên xe bước xuống một người đàn ông đã lớn tuổi và một cô gái trẻ. Mọi người đều cúi chào kính cẩn. Đó chính là Chủ tịch. Và anh đã không khỏi ngỡ ngàng khi nhìn thấy cô gái trẻ trong bộ váy dạ hội lộng lẫy, sang trọng và quý phái kia, chính là cô – Lâm Anh – người mà anh đã cảm thấy xấu hổ khi đi cùng. Nhìn thấy anh, cô mỉm cười, một nụ cười lạnh lùng đến đáng sợ. “Chắc cô ta cặp bồ với ông già đó, có thể là thư kí” – anh nghĩ vậy để đứng vững được trước nụ cười lạnh lùng của cô.
Buổi tiệc bắt đầu. Mọi người ngồi vào bàn. Ngồi cạnh anh là cậu đồng nghiệp trẻ kém anh 2 tuổi.
- Kia là cô thư kí của Chủ tịch à Huy ?
- Cô nào hả anh?
- Cô gái đi cùng Chủ tịch ấy, mặc chiếc váy màu trắng kia kìa.
Đột nhiên Huy cười, nhưng cậu không dám cười to.
- Anh thật sự không biết cô ấy là ai à?
- Là ai? – Anh hồi hộp.
- Cô ấy là con gái của Chủ tịch đấy, một tiểu thư xinh đẹp, và rất thông minh. Cô ấy ít xuất hiện lắm nên anh không biết là phải.
Đôi đũa trên tay anh rơi xuống. Anh không tin vào tai mình nữa. Cô gái mà chính anh đã nói yêu, và cũng chính anh đã nói cô làm anh mất mặt với bạn bè vì cô ăn mặc ” giản dị” quá, quê mùa quá lại là con gái của vị chủ tịch quyền lực và giàu có. Vậy thì tất cả những thứ được cho là hàng hiệu đắt tiền chẳng phải nằm trong tầm tài chính của cô hay sao? Suốt cả buổi anh chỉ suy nghĩ về cô.
Buổi tiệc kết thúc. Anh đuổi theo cô, kéo tay cô lại.
- Tại sao em…
- Chúng ta quen biết nhau chưa anh? – cô lạnh lùng đáp trả
- Anh… Anh sai rồi. Xin em…
- Muộn quá rồi, bố tôi đang đợi, xin phép anh.
Lâm Anh mỉm cười, lạnh lùng sắc nhọn.
Anh đứng chết lặng ở sảnh khách sạn, nhìn theo Lâm Anh đi lên chiếc xe sang trọng ấy. Trong chiếc xe, anh thấy cô đang cười, một nụ cười lạnh lùng băng giá làm tê cứng trái tim anh.
Cuộc sống này đều có nhân – quả cả. Nên hãy yêu hết mình, yêu thật lòng, rồi sẽ được đền đáp. Đừng vì nhiều thứ phù phiếm mà từ bỏ nhau…
Theo VNE
Bạn trai nghe lời gia đình ép tôi phá thai bằng được vì đó là con gái
Tôi không muốn trở thành kẻ giết người nhưng thực sự tôi không biết làm thế nào cả. Ngày nào bạn trai tôi và gia đình anh cũng gây sức ép buộc tôi phải vứt bỏ đi đứa con này.
Tôi thực sự hoang mang và không biết phải làm gì nữa (Ảnh minh họa)
Tôi và bạn trai quen nhau tính đến nay cũng được gần ba năm. Chúng tôi chính thức yêu nhau đến nay là được gần 1 năm. Khi yêu cả hai đều đã chín chắn và cũng không phải là yêu lần đầu nên đã xác định là sẽ tính đến chuyện lâu dài. Việc đi quá giới hạn cũng không có gì là điều xấu xa. Thế nhưng, điều không may mắn nhất là tôi đã mang thai.
Khi tôi nói cho anh biết, anh vừa mừng, vừa lo không biết phải làm thế nào nhưng anh cũng đã an ủi và động viên tôi nhiều. Anh nói sẽ thưa chuyện với bố mẹ và xin cưới tôi sớm nhất có thể. Tôi đang rất lo lắng nhưng khi nghe bạn trai nói vậy thì cũng rất vui mừng và yên tâm chờ một đám cưới tôi đã mong từ lâu.
Rồi anh cũng đưa tôi về nhà ra mắt gia đình để hai đứa được đường đường chính chính đi lại với nhau. Khó có thể diễn tả thành lời được thái độ của mẹ anh và gia đình dành cho tôi. Họ khó chịu ra mặt và nhìn tôi với ánh mắt khinh miệt như nhìn một đứa con gái hư hỏng dù tôi đang mang trong mình giọt máu của gia đình họ. Thế nhưng, tôi động viên mình vì dù sao tôi cũng đã sai lầm khi không thể giữ mình đến ngày cưới hỏi. Tôi vẫn hy vọng họ hiểu, thông cảm và yêu thương tôi hơn.
Mẹ anh nói rằng cần một thời gian chuẩn bị để làm đám cưới cho chúng tôi vì mọi chuyện xảy ra đường đột quá. Thời gian ấy, anh vẫn qua lại chăm sóc và yêu thương tôi hết mực. Anh đưa tôi đi khám thai theo định kỳ và chăm sóc sức khỏe cho tôi và đứa con trong bụng tốt nhất. Tôi đã vui và hạnh phúc rất nhiều vì điều đó. Anh nói, tôi chỉ cần yên tâm dưỡng thai cho tốt để chờ đến ngày hai đứa kết hôn thôi còn tất cả mọi chuyện không cần phải lo lắng gì cả.
Thế rồi khi cái thai được hơn 3 tháng, anh lại đưa tôi đi khám. Lần tôi khá bất ngờ vì có mẹ chồng tương lai đi cùng. Bà nói rằng muốn xem xem tình hình cháu nội của bà như thế nào cho yên tâm. Nhưng khi vào phòng khám, bà chỉ chăm chăm hỏi bác sĩ rằng đứa bé là trai hay gái chứ không hỏi đến sức khỏe của tôi hay của đứa bé. Bác sĩ miễn cưỡng trả lời họ rằng đó là bé gái thì bà thở dài, ném cho tôi ánh mắt chán chường rồi rời khỏi phòng khám. Tôi thật không hiểu bà có ý gì mà lại hành động như vậy ngay tại phòng khám thai nhưng sau tôi cũng không nghĩ ngợi gì nhiều nữa.
Vài ngày sau đó, anh đến chỗ tôi và nói tôi nên đi phá thai. Tôi không hiểu chuyện gì, tại sao mọi chuyện đang diễn ra bình thường lại ép tôi đi phá thai như vậy. Anh nói rằng, anh là con trai duy nhất trong nhà nên gia đình chỉ đồng ý để anh cưới tôi nếu cái thai là con trai, nhưng hôm nọ mẹ anh đã xác nhận đó là con gái thì không có lý do gì để cưới nữa cả. Tôi bàng hoàng khi nghe chính miệng anh nói ra những lời như vậy. Anh còn nói anh thương tôi nhưng lại không còn cách nào khác, anh không thể cãi lời bố mẹ nên chỉ còn cách là tôi phá thai và chúng tôi chia tay nhau.
Tôi đau đớn và khóc như mưa khi nghe anh nói như vậy. Tôi thật không thể nghĩ rằng gia đình anh và anh lại có thể nhẫn tâm vứt đi đứa cháu của họ chỉ vì nó là con gái như vậy. Tôi đã tìm gặp mẹ anh để nói chuyện, nhưng mẹ anh cũng kiên quyết nói rằng sẽ không bao giờ chấp nhận tôi và đứa bé. Bà nói sẽ đưa tôi đi phá thai để tôi có cơ hội làm lại cuộc đời chứ không để tôi và con trai bà đến với nhau.
Sau ngày hôm ấy, anh biến mất. Anh không đến thăm, chăm sóc tôi nữa mà thay vào đó là chỉ liên lạc bằng điện thoại. Và nội dung chỉ là bảo tôi sắp xếp thời gian đi phá thai. Tôi nói rằng, mình không thể làm điều thất đức như vậy được. Dù sao đứa bé cũng là con người, không thể tàn nhẫn giết nó được. Thế nhưng, liên tục những ngày qua anh và gia đình tấn công tôi bằng điện thoại, tin nhắn với đủ lời nịnh nọt rồi dọa nạt để ép tôi đi phá thai. Tôi đã khóc và lo lắng rất nhiều. Tôi không biết phải làm gì bây giờ cả. Nếu quyết tâm để lại thì tôi sẽ phải sinh con, nuôi con một mình. Tôi không có đủ can đảm để làm điều đó nhưng cũng không muốn nhẫn tâm giết chết đứa con của mình khi nó đã được 4 tháng tuổi rồi.
Theo blogtamsu
Tôi thật bất hạnh khi lấy chồng ham chơi hơn ham làm Người ta thường nói đàn ông là trụ cột gia đình, nhưng trong hoàn cảnh của em thì em mới là người đảm đương vai trò đó. Ảnh minh họa Em lấy chồng được ba năm nay, có một bé gái 7 tháng. Sau khi cưới vài tháng thì công ty anh phá sản và anh thất nghiệp cho đến nay. Thời gian...