Dở khóc dở cười chuyện coi bói đầu năm
Khi gặp thầy bói, chị Phương được phán cho câu ‘xanh rờn’ rằng chị cao số. Chuyện coi bói đầu năm và việc tìm tới những thầy bói có tiếng qua lời đồn của người này người nọ để xem không phải là chuyện lạ nữa. Tuy nhiên, dù đã nhiều lần xem và cũng có kinh nghiệm trong chuyện đi coi bói, thế nhưng nhiều người vẫn gặp phải những tình huống dở khóc dở cười.
Đang có người yêu cũng… cắt tiề.n duyên
Chuyện chị Phương là một minh chứng cho những tình huống hài hước trong chuyện bói toán đầu năm. Chị đã 25 tuổ.i và hiện đang có người yêu. Thế nhưng tính tình có chút mê tín nên chị giấu người yêu chuyện đi coi bói. Con gái thường thích coi tình duyên công danh, nhất là tình duyên để xem hình hài cái gã người yêu của mình ra sao. Hoặc có người yêu rồi thì xem có lấy được nhau không, có hợp tuổ.i không và gã ấy có thật lòng yêu mình hay không.
Khi gặp thầy bói, chị Phương được phán cho câu ‘xanh rờn’ rằng chị cao số. Cuộc sống của chị nhiều thứ suôn sẻ những riêng chuyện tình duyên thì cực kì lận đận. Chị yêu nhiều nhưng cũng khó lòng kiếm được một người như ý hoặc cũng kiếm được cũng còn lâu. Thầy còn phán chị có duyên âm soi nên mới khiến chị khó tìm được người tử tế. Thế nên, chuyện phải làm là ‘cắt tiề.n duyên’ tức là duyên âm theo, duyên từ kiếp trước.
Video đang HOT
Nhiều chị em rất tin lời thầy bói (ảnh minh họa)
Thấy thầy nói đúng vài điều về gia đình chị nên chị tin lắm. Và ngay lập tức về chuyển bị một cái lễ chu đáo để sẵn sàng việc cắt tiề.n duyên trong vài ngày tới. Chị mang chuyện này về kể với người yêu và bị người yêu mắng cho một trận tét tát. Ai đời người yêu đang lù lù trước mặt, đang yêu nhau thắm thiết tự nhiên lại đi cắt tiề.n duyên. Chỉ có người nào cao số, không có người yêu và mãi không tìm được một nửa của mình mới phải đi xem lại. Thế là chị bị người yêu giận mất cả tuần, cái chuyện cắt tiề.n duyên kia cũng thế mà thôi. Nhưng chị sợ vì chị tín nên phải đến tận nhà thầy gửi lại lễ, xin thầy cho rút cắt vì cái chuyện chị chưa hiểu mà đã vội làm.
Cũng cùng hoàn cảnh với chị Phương, chị Hoài dù đã lớn tuổ.i, mới kiếm được người yêu vài tháng nhưng lại đau đầu nghĩ chuyện bỏ vì thầy nói đúng quá. Chị xưa nay khó kiếm được người hợp và đây là người đàn ông chị thấy ưng ý sau rất nhiều lần tiếp xúc. Tình cảm của hai người chưa tới mức sâu đậm quá nhưng rất hi vọng thời gian tới sẽ tiến triển và có thể kết hôn vì chị cũng không còn trẻ nữa. Chị đán.h liều đi xem bói để thầy phán xem mình lấy người này có hợp hay không.
Thầy phán không hợp vì tuổ.i hai người xung khắc. Nhất định là có yêu cũng không đến được với nhau và sau này người khổ chỉ là thân con gái. Thầy bảo, tầm nửa năm nữa nếu chia tay người này, chị sẽ tìm được một cuộc tình mới, hợp với chị hơn nhiều và đó sẽ là người chồng của chị sau này. Chị buồn lắm. Đi xem thì đi nhưng chị luôn mang trong lòng niềm hi vọng rằng thầy sẽ phán anh rất hợp với chị. Vì chị thấy tính tình anh tốt lại đang rất ăn ý với chị trong mọi việc. Vậy tại sao thầy bảo không hợp.
Về xem thêm trong cuốn sách có viết vận mệnh, chị thấy mệnh hai người không hợp nhau thật. Suy nghĩ vắt óc bao nhiêu ngày, lại nghĩ tới lời thầy nói lấy người này sẽ khổ và phần trăm đến được với nhau là quá ít nên chị đành thôi. Từ hôm ấy, chị quyết định không liên lạc, đổi số điện thoại, lao vào các mối quan hệ mới hi vọng trong vòng nửa năm có thể kiếm được người tình như ý.
Thế là chị chia tay người yêu nhẹ nhàng như vậy, anh chắc đang không hiểu chuyện gì xảy ra và cũng có thể anh biết chị không còn tình cảm với anh nữa nên cũng thôi. Đầu năm đã bỏ người yêu, chị hi vọng năm nay là một năm khởi sắc theo như lời thầy bói nói. Nhưng cứ buồn rầu mãi thế này, cứ ở nhà mãi thế này thì người yêu ở đâu ra, đó là chưa kể đến chuyện không cẩn thận lại ế chồng.
Theo Eva
Bỏ người yêu vì bạn
Tôi không thể chấp nhận được việc anh đi chơi với bạn suốt ngày và chỉ đến nhà tôi vào chủ nhật. Đó là lý do chúng tôi cãi vã, chia tay.
Anh là một người tốt, học giỏi, hiền lành. Và tôi là người yêu đầu tiên của anh. Tôi đã nghĩ mình là người hạnh phúc nhất. Bên anh, tôi được nuông chiều như một nàng công chúa. Anh nâng niu tôi, thương yêu tôi hết mực. Những lúc giận hờn, anh luôn là người chủ động làm hòa và xin lỗi tôi, mặc dù không ít lần tôi là người sai. Có khi tôi còn làm điều quá đáng với anh, lớn tiếng với anh trước mặt cô bạn cùng lớp.
Ngược lại, nếu anh giận thì tôi chỉ cần kêu tên anh rồi cười là anh bỏ qua ngay. Những lúc tôi bệnh, anh cuống lên còn hơn cả mẹ tôi, lo lắng mọi thứ. Rồi có lần, vì công việc, tôi phải đi tập huấn xa, anh vì nhớ tôi mà lặn lội từ thành phố lên đến nơi tôi tập huấn chỉ để gặp tôi 30 phút rồi về. Tôi run lên vì hạnh phúc.
Ba mẹ anh cũng rất thương tôi, nuông chiều tôi, xem tôi như con trong nhà và tôi cũng yêu quý ba mẹ anh như ba mẹ tôi. Tất cả những điều đó đã làm tôi có thái độ bất cần với anh. Giận một chút là tôi nói chia tay. Cái gì cũng có giới hạn. Gần đây, anh không còn chủ động làm hòa như trước nữa. Mỗi lần tôi sai và giận dỗi, anh đều để mặc tôi, để tôi thấy nhớ anh và phải giảng hòa. Giờ tôi mới biết tôi đã yêu anh, hiểu cảm giác lúc trước của anh.
Trong mắt mọi người xung quanh, anh là một người yêu không có điểm gì để chê cả. Nhưng chỉ tôi mới biết anh có khuyết điểm gì. Anh là người rất vì bạn. Một tuần anh có thể đi chơi với bạn 3-4 ngày. Còn với tôi, do lịch học khác nhau nên anh chỉ dành cho tôi những tin nhắn vào buổi tối và xuống nhà tôi vào chủ nhật.
Tôi không thể chấp nhận người yêu mình suốt ngày chỉ đi với bạn mà thôi. Tôi nói thì anh bảo giờ tôi học nhiều quá, sao mà đi chơi được, chẳng lẽ bắt anh suốt ngày ở nhà? Tôi im, không biết nói gì thêm cả. Có đôi lúc tôi muốn đi chơi với anh thì lại phải "đặt hàng" trước mấy ngày, đôi khi đến cả một tuần. Điều này làm tôi cảm giác khó chịu.
Vì một vài chuyện mà tôi với bạn anh có mối quan hệ không tốt. Chính vì vậy, mỗi lần anh đi với bạn là mỗi lần tôi khó chịu. Tôi biết anh rất tôn trọng tôi và không nói dối tôi bất cứ điều gì. Đi chơi với ai, anh cũng nhắn tin tôi biết nhưng tôi không thể nào chấp nhận được điều đó. Đơn giản tôi không có thiện cảm với bạn anh. Rồi từ đó, cứ một khoảng thời gian êm đềm thì tôi với anh lại cãi nhau về việc này mà không bao giờ có hướng giải quyết.
Lần này, tôi rất khó chịu và đã quyết định nói chia tay. Đây là là lần tôi xa anh lâu nhất từ trước tới giờ. Tôi thấy nhớ anh vô cùng, nhớ đến mức tôi chỉ muốn chạy đến ôm anh thật chặt, thật chặt mà thôi. Tôi đã nhắn tin cho anh và nói hết cảm xúc của mình. Nhưng thật lạnh lùng, anh nói với tôi rằng: "Mình đã hết rồi. Có lẽ thời gian qua mình đã lầm tưởng. Chắc đây không phải tình yêu đâu, chỉ là rung động thôi, giờ anh nhận ra rằng mình chưa muốn bị ràng buộc".
Tôi như đau điếng người nhưng không khóc được. Một cảm giác lạ chạy quanh người tôi. Giờ đây, tôi vừa hối hận vừa không muốn mình trở thành đứa con gái yếu đuối, lụy tình. Tôi không muốn mất anh nhưng cái "tôi" trong tôi quá lớn. Giờ tôi nên làm sao? Tôi và anh, ai là người có lỗi? Hay anh chưa từng yêu tôi?