Đó có phải con của tôi không em?
Vừa sinh con ở bệnh viện xong, em gọi ngay cho tôi hỏi đặt tên con là gì? Tôi còn đang nghĩ ngợi thì em bảo rằng đặt là Hải Bình – giống tên của tôi… Điều đó làm tôi loay hoay không biết đó có phải là con mình?
Tôi và em quen nhau từ khi học đại học. Hồi ấy em và tôi học cùng trong trường Thương Mại, người ta bảo rằng tôi được tài, em được sắc. Hai đứa cùng trải qua những kỉ niệm tuyệt vời thời sinh viên, lúc lên giảng đường, lúc ở thư viện và những lần đi picnic. Hồi đó yêu và ở gần nhau nhưng chúng tôi có một tình yêu rất trong trẻo và đẹp đẽ.
Tôi đến từ một vùng quê nghèo khó, sau này khi ra trường trụ lại ở Hà Nội nhọc nhằn mà không tích góp được gì, nghe lời người anh tôi vào Sài Gòn lập nghiệp. Tôi chia tay em trong bịn rịn và hứa có ngày đoàn tụ, để làm đám cưới và có một hạnh phúc có hậu.
Còn em vốn là gái Hà Nội, gia đình lại có điều kiện, ra trường em vào làm ở một công ty liên doanh, nổi lên nhờ nhan sắc và tư duy kinh doanh. Khi ấy em tâm sự: Em không quên tôi, chưa hết yêu tôi nhưng ở xa thì nhạt nhòa và cũng không có can đảm bỏ tất cả để theo tôi vào một nơi mới để lập nghiệp.
Rồi con gái lớn thì bị coi là “có tuổi” gia đình thúc ép, em buộc phải lấy một anh Giám đốc công ty xây dựng là chỗ quen biết của gia đình. Hồi ấy em bảo em không yêu anh ta, nhưng anh ta là một lựa chọn tốt… Thế là em nhắm mắt, đưa chân và liều làm lễ đính hôn với anh ta.
Video đang HOT
Tôi không biết đó chỉ vì em không quên được tình yêu của chúng tôi mới ám ảnh làm vậy? (Ảnh minh họa)
Tôi lúc đó có bàng hoàng, đau khổ nhưng vì tủi thân với phận mình nên tôi chấp nhận. Tôi không than phiền, trách mắc mà chỉ nhắn nhủ rằng: “Em hạnh phúc nhé, dù ở đâu anh cũng chỉ mong em hạnh phúc”. Thế nhưng bất ngờ là 1 tháng trước ngày cưới, em đặt vé máy bay vào Sài Gòn ở với tôi đúng 1 tuần. Lúc này em tự nguyện dâng hiến, chúng tôi chỉ còn những phút đó cho nhau, vì nhau.
Xong mọi chuyện thì em ra Hà Nội và cưới chồng. Thời gian sau em sinh con, ngay sau khi sinh, những cơn đau vẫn còn hành hạ em đã bấm máy gọi tôi và chia sẻ niềm hạnh phúc. Em hỏi tôi là nên đặt con tên là gì? Tôi còn đang băn khoăn, suy nghĩ thì em bảo đặt tên là Hải Bình giống tên tôi.
Tôi không biết đó chỉ vì em không quên được tình yêu của chúng tôi mới ám ảnh làm vậy? Hay là vì một lý do gì sâu sắc hơn? Hay đó là đứa con của tôi? Tôi không thể tính cụ thể ngày, nhưng thời gian em sinh rất khít với giai đoạn chúng tôi ở bên nhau. Thế nhưng tôi cũng đặt ra những giả thiết khác, chẳng hạn em sinh non vì đứa con đầu lòng thi thoảng cũng bị sinh thiếu tháng.
Theo VNE
Nỗi đau ê chề khi nhớ đến anh
Tôi muốn dâng cho anh bản thân mình, nhưng đến phút cuối cùng anh đã dừng lại và bỏ đi lịch sự đàng hoàng, để lại tôi điên loạn...
Giám Đốc của tôi là người đĩnh đạc, nghiêm nghị về phong cách. Tôi rất quí anh và đôi lần đến gia đình anh, anh lớn hơn tôi gần 20 tuổi, anh có vợ và cậu con trai đang học đại học, chị vợ thì hiền lành ít nói, nhưng rất sang trọng quý phái.
Ngày tôi vừa vào công ty, tôi vui vẻ yêu đời bao nhiêu thì nửa năm sau tôi tiều tuỵ bấy nhiêu. Người đàn ông mà tôi yêu say đắm suốt thời sinh viên đã bỏ rơi tôi cưới con ông giám đốc bệnh viện nơi anh làm bác sỹ. Khi đó tôi đã tìm tới cái chết, may mà được phát hiện kịp.
Tôi hận đời, rơi vào tình trạng không muốn sống, và anh đã bên tôi, nắm giữ tay tôi thật chặt, kéo tôi về từ tay thần chết. Những lúc như thế này chỉ có anh là người hiểu tôi nhất, và cũng là anh là người giúp tôi ra khỏi những nỗi sợ đó, anh đã cho tôi những cảm giác an toàn khi bên anh. Tôi vẫn gọi anh là người đàn ông lớn của tôi.
Từ cảm phục tới tin yêu sao khoảng cách gần đến thế. Tôi không dứt ra nổi cái cảm giác đau tới muốn chết đi khi nghĩ tới chuyện xa anh. Nếu như trước đây tôi nhờ có anh đã vượt qua được mất mát của tình đầu, thì giờ đây tôi như đầu hàng số phận.
Chưa một lần tôi dám nghỉ việc một ngày, chỉ đơn giản tôi thấy thật khó chịu khi xa anh lâu. Và chính tôi chủ động ở bên anh, trong tôi đẫm đàn bà, biết mình đau đớn mà không thoát ra nổi.
Tôi càng đắm mình trong những day dứt nhớ anh... (Ảnh minh họa)
Mấy năm qua, tôi đắm mình trong mối tình câm lặng, cũng đã cố gắng quên đi hình ảnh anh trong trái tim mình nhưng mỗi khi nỗi nhớ hiện về làm day dứt trái tim tôi. Cũng từ khi yêu anh, cảm xúc của tôi trở nên chai lỳ trước người đàn ông nào mặc dù người đó dành tình cảm cho tôi.
Sinh nhật 30 tuổi của mình, tôi quyết định ra đi, nhưng tôi sẽ trao cho anh bản thân tôi, dâng cho anh cả tình yêu của mình để ra đi. Tôi muốn dành cho người tôi yêu điều quý giá nhất.
Tôi đã gọi anh, khi ngồi một mình trong quán bar, hơi men càng ngấm tôi càng cô đơn. Anh tới, mắt tôi đã mờ lắm, nhìn anh sao thấy mông lung, rồi cứ thế rót, rót nhiều lắm. Như một người bước trên mây, tôi không biết tôi đã đi đâu, về đâu nữa.
Anh chở tôi đến một khách sạn. Tôi muốn uống say vì cô đơn trong tình yêu không có lối thoát. Anh lịch lãm như một quý ông, cởi hết quần áo tôi rồi hôn khắp cơ thể. Tôi quay cuồng vì say, vì cái ý niệm muốn được dâng hiến. Khi tôi ham muốn nhất cũng là khi anh dừng lại và bỏ đi.
Thế rồi anh bỏ đi, lịch sự và đàng hoàng. Giữ cho cái cơ thể căng tràn nhựa sống của tôi quẫy đạp, giẫy giụa và cô đơn. Anh giữ nguyên bộ quần áo từ khi vào phòng đến khi bước ra để lại cho tôi nỗi đau đớn ê chề. Phải chăng anh khinh thường một người con gái say khướt như tôi?
Ngày hôm sau tôi nghỉ việc. Đã hai tháng trôi qua, tôi càng đắm mình trong những day dứt nhớ anh. Tôi không thanh thản để xa anh được?
Theo VNE
Bạn gái "dâng hiến", dại gì không nhận Chỉ vì lối suy nghĩ: "Mỡ để miệng mèo, không ăn thì dại" nên nhiều nam giới đã gặp họa vì thế. Lối suy nghĩ là đàn ông, khi được con gái "mời gọi", tự nguyện "dâng hiến" thì cứ thoải mái đón nhận là một điều không quá xa lạ với nhiều nam giới. Tuy nhiên, cách suy nghĩ và hành động...