‘Đố ai nằm võng không đưa’
Có ai ngồi lên võng mà lại không đưa võng, có mẹ chồng nàng dâu nào lại không xảy ra những mâu thuẫn, đố kị.
Người ta ví cái chuyện ‘nằm võng không đưa’ giống như chuyện mẹ chồng con dâu. Có ai ngồi lên võng mà lại không đưa võng, có mẹ chồng nàng dâu nào lại không xảy ra những mâu thuẫn, đố kị. Chỉ là nó ở mức độ nào mà thôi. Nhưng điều quan trọng là phải biết điều phối mối quan hệ ấy, tiết chế những cảm xúc không đáng có để giữa hai người luôn là những cử chỉ tốt đẹp, tôn trọng nhau.
Nói về mối quan hệ này, ai cũng phải lắc đầu ngán ngẩm. Những người con dâu luôn sợ hãi sống cùng mẹ chồng, mẹ chồng thì lại chẳng mấy khi ưa con dâu. Nhưng chuyện mẹ chồng nàng dâu không phải chuyện một sớm, một chiều có thể giải quyết được. Mẹ ruột và con gái còn có những lúc bất đồng, anh chị em ruột trong nhà còn có nhiều lúc không ưng nhau, nói chi là những người không cùng huyết thống như mẹ chồng nàng dâu. Nhưng chuyện này không khó.
Cô bạn tôi kể, ngày mới về làm dâu, mẹ chồng ghét cô ấy lắm. Thật ra, cô ấy chẳng làm gì nên nỗi, chỉ bởi cái tội cô ấy đẹp và ăn mặc sang trọng. Về cái nhà ấy, cô ấy là nhân vật nổi, vì ai tới nhà chơi cũng nói bà tốt số, có cô con dâu vừa xinh đẹp lại giỏi giang. Số là, ngày ấy, cô có công việc tốt ở ngân hàng, kiếm tiền không khó. Từ khi con dâu về, mọi thứ trong nhà chồng đều do cô ấy sắm sửa, trang hoàng lộng lẫy. Sự khéo léo của cô ấy cũng khiến hàng xóm ngưỡng mộ và cảm phục. Vì thực sự đó là cái khéo léo từ tâm chứ không phải việc ưa nịnh bợt, mồm mép mà trong lòng xấu xa. Thế nên, cô ấy được lòng nhà chồng lắm, họ hàng, xóm giềng đều quý mến cô ấy.
Chẳng có mối quan hệ nào lại cứ suôn sẻ cả đời được, cũng chẳng có chuyện những người sống cùng nhau lại không bao giờ xích mích, khó chịu với nhau. (ảnh minh họa)
Video đang HOT
Nhưng mẹ chồng lại chính vì điều này mà không ưa con dâu. Bà cho rằng, từ ngày cô về bà bị lép vế. Ai tới nhà chơi cô ấy cũng đon đả, giống như việc tranh phần tiếp chuyện của bà. Đó là người già hay nghĩ vậy, chứ thật sự, cô bạn tôi chỉ muốn làm mát mặt nhà chồng, đon đả với bạn bè của mẹ để họ khỏi chê bai con dâu không biết cư xử, lễ độ. Lạ thật, mẹ chồng lại không thích cô ở những điểm ấy.
Thế nhưng, cô vẫn nhẫn nhịn, vẫn ân cần chu đáo với mẹ. Mẹ nói gì cô cũng vâng dạ, có góp ý thì cũng nhẹ nhàng. Thường ngày, mẹ thích ăn gì cô đều nhớ để lo cho mẹ những bữa cơm ngon. Thi thoảng cô đưa mẹ cùng gia đình đi nhà hàng dù mẹ không thích. Cô cũng rất tâm lý cho các cháu của anh chị đi cùng, có như thế bà sẽ rất vui. Thế nên, chuyện đó dần trở thành thói quen và mẹ cô đã hài lòng về điều đó.
Có lần, cô ngồi nói chuyện với mẹ về những suy nghĩ của mình: “Con không muốn thể hiện hay cho rằng mình giỏi giang gì cả. Con muốn làm hết sức mình, làm tròn trách nhiệm của người vợ, người con trong gia đình. Mẹ cũng như mẹ ruột của con, sống ở đâu thì phải lo vun vén ở đó. Mẹ cứ yên tâm, con thật sự không có ý gì đâu, chỉ là con muốn được mẹ coi như con cái trong nhà mà thôi”. Nghe tới đó, mẹ cô xúc động. Có vẻ, bà đã nghĩ, trước giờ không phải bà không yêu quý con dâu mà chỉ vì, bà đang ghen tị với con dâu về sự khéo léo và giỏi giang của con mà thôi. Bà sợ người ta chê con trai bà, chê con bà không biết kiếm tiền hay phải nhờ vả ở vợ. Thật ra, mẹ chồng nào cũng có tâm lý như vậy. Chỉ cần cố gắng cải thiện, cố gắng làm tròn bổn phận và sống chân thành. Rồi một ngày, mọi thứ sẽ được nhận ra.
Chẳng có mối quan hệ nào lại cứ suôn sẻ cả đời được, cũng chẳng có chuyện những người sống cùng nhau lại không bao giờ xích mích, khó chịu với nhau. Chỉ là, họ nên cân đối ở mức độ nào, biết cách điều chỉnh nó ra sao mà thôi. Mẹ chồng con dâu cũng thế, hay độ lượng, bao dung và vị tha thì ắt có một cuộc sống tốt đẹp hơn. Cũng là khiến cho người đàn ông mình yêu thương không phải muộn phiền vì đứng giữa mẹ và vợ.
Theo VNE
Chán lắm, mẹ chồng bắt tôi nghỉ làm trông con
Về nhà chồng được 2 tháng, tôi cảm thấy cuộc sống có nhiều xa lạ. Suốt thời gian ấy, mẹ không hề nói với tôi câu nào, mẹ luôn tỏ ra khó chịu mỗi lúc tôi đi làm về muộn.
Thái độ mẹ hục hặc, không bao giờ tình cảm với con dâu. Tôi có nói gì mẹ cũng mặc kệ, mẹ không bận tâm tới chuyện của tôi. Sống chung nhà chồng mà cuộc sống như chỉ có hai người, tôi và chồng. Bố mẹ chồng không nói mấy, đặc biệt là mẹ chồng.
Tôi cũng không còn cách nào khác là im lặng mà sống. Tôi chấp nhận tất cả, chỉ đi làm, về nhà nấu cơm và mời bố mẹ ăn, chăm sóc chồng. Tôi không bao giờ ngồi quá bữa nếu mẹ không yêu cầu, chỉ ăn xong là dọn dẹp và lên phòng nghỉ ngơi, làm việc. Có ngồi lại biết đâu mẹ lại khó chịu, không hài lòng.
Ngày ngày, tôi chấp nhận cuộc sống như thế dần cũng thành quen. Thời gian thấm thoát trôi đi, con gái đầu lòng của tôi cũng đã được 8 tháng. Đó là chưa kể tới lúc ở cữ, tôi một mình lo chu toàn mọi việc, nếu không có sự trợ giúp của mẹ đẻ, chắc tôi khó lòng vượt qua giai đoạn này.
Rồi một ngày, mẹ gọi tôi lại nói chuyện, mẹ yêu cầu tôi nghỉ việc để ở nhà chăm con. Mẹ không muốn chúng tôi thuê người giúp việc, vì mẹ nói, con cái được bố mẹ chăm là tuyệt vời nhất, không ai dạy con mình tốt bằng chính mình. Mẹ bảo tôi đi làm lương ít, không cần nữa, cứ để chồng tôi lo chuyện kiếm tiền, hàng tháng đưa cho tôi chi tiêu. Mẹ cũng nói chuyện này đã bàn bạc với chồng tôi và anh cũng đồng ý như vậy.
Tôi cảm thấy chán nản vô cùng, mệt mỏi, đau khổ. Tôi quyết định không nghe lời mẹ chồng. (Ảnh minh họa)
Nói thế, tức là chỉ cần mẹ tôi và chồng tôi đồng ý, mẹ không cần để ý xem tôi thế nào, tôi có thật sự đồng ý hay không. Mẹ ép tôi phải nghỉ việc sao. Tôi không muốn ở nhà ăn bám chồng, dù lương tôi không cao nhưng cũng đủ để tôi trang trải chi tiêu gia đình. Không thể một đồng đi uống nước cũng phải xin chồng, không thể tiền mua bó rau cũng phải chìa tay hỏi chồng.
Tôi không muốn cuộc sống như thế, và thật sự, có quá nhiều tấm gương về việc ăn bám chồng, gia đình tan nát vì chuyện đó. Tôi có việc, sao lại phải nghỉ ở nhà. Con cái thì người giúp việc trông, không thì mẹ ở nhà nhàn rỗi cũng có thể giúp việc trông cháu. Mẹ không những không làm thế lại còn khó chịu khi tôi đi làm. Tôi thật tình không muốn chịu sự điều khiển của mẹ chồng như vậy. Chồng tôi thì im lặng khi tôi phản kháng, lúc này tôi mới thấy chán anh vô cùng.
Tôi quyết định không làm theo lời mẹ. Tôi mặc kệ mẹ nghĩ sao thì nghĩ. Tôi đã chán quá cảnh sống chung này suốt mấy năm qua, đừng nói là chuyện bắt tôi ở nhà trông con, nhất là lại ở nhà cùng với mẹ chồng. Con tôi, tôi xót. Người khác chăm sóc tôi cũng không hài lòng nhưng vì mưu sinh, vì cuộc sống, tất cả những bà mẹ khác đều làm như tôi. Vả lại, có phải chồng tôi quá giàu có đâu, có phải chồng tôi lúc nào cũng kiếm ra cả đống tiền hàng tháng đưa cho tôi đâu, đó là chưa nói tới chuyện, tôi đi làm mà còn phải chi tiêu tiết kiệm.
Tôi cảm thấy chán nản vô cùng, mệt mỏi, đau khổ. Tôi quyết định không nghe lời mẹ chồng. Cuộc sống từ đây có lẽ đã khó lại càng khó hơn với tôi. Tôi muốn dừng lại, muốn ra đi, muốn thoát khỏi cảnh sống này quá. Tôi chán nản lắm rồi.
Chị em giúp tôi với, tôi phải làm sao trong trường hợp thế này đây?
Theo VNE
Tôi luôn tôn trọng và yêu quý mẹ chồng Đọc nhiều bài viết nói về mối quan hệ mẹ chồng, con dâu và những điều không tốt trong mối quan hệ ấy, tôi lại thấy buồn. Tại sao, trong cái thời đại có lối sống văn minh như thế này, người ta lại không học được cách đối xử với nhau cho tốt, hợp tình hợp lý lại cứ để những chuyện...