Định nghĩa về hôn nhân
Hôn nhân giống như chiếc đầu cột điện. Đủ thứ rối rắm lo nghĩ. Muốn làm mới tình yêu là chẳng dễ dàng…
Bước chân vào hôn nhân, sẽ có lúc bạn hồi tưởng lại một thời yêu đương say đắm nồng nhiệt rồi cảm thấy tiếc nuối khi đến được với nhau mà cuộc sống ngày càng tẻ nhạt. Sẽ có lúc thấy mình chìm vào một nỗi cô đơn, nỗi cô đơn như chiếc vỏ ốc cứ từ từ chìm vào đáy đại dương sâu thẳm. Thân thuộc quá cũng thành xa lạ… Những mơ hồ hoài nghi thi thoảng xâm lấn vào trái tim một cách bạo liệt, khiến ý nghĩ điên rồ nhất cũng bật ra, nó chiếm đoạt mọi suy nghĩ vun vén, nó nhuốm màu hả hê của thứ cảm xúc nhất thời đăng quang…
Hôn nhân vẫn là tình yêu nhưng tựa như tình yêu đang già đi, nó có thể chín chắn hơn, sâu sắc hơn nhưng cũng mệt mỏi hơn rất nhiều. Như người già chỉ có thể tự mình bước đi nặng nhọc, chẳng thể dắt theo một thứ nặng nhọc tương tự, và mọi hờn giận cũng đã đạt đến độ thinh không, những bóng hình cứ lầm lũi đi bên cạnh nhau. Lời trách móc không nói ra được cũng là bất hạnh…
Hôn nhân như dây diều. Khó khăn như cơn gió. Khôn khéo biết lựa gió, chỉnh dây thì diều bền. Mà khó lắm. Tình yêu được mặc quần áo, người ta khó thấy hết nhau, mà lại muốn khám phá nhau, muốn thành thật tận cùng với nhau. Hôn nhân thì như cuộc thoát y, ban đầu hấp dẫn vô kể, sau ê chề chán chường. Người ta sợ sự trần trụi của nhau, nhưng lại cũng chẳng muốn chấp nhận cái khéo léo cố tình. Đòi hỏi thành thật, nhưng đừng thẳng tuột, phải e ấp nửa kín nửa hở như chiếc áo ngủ mỏng tang đêm tân hôn. Mà hôn nhân đôi lúc như ca-ve, trăm nghìn lần nằm xuống, diễn đến đâu cũng làm sao có được cái vẻ e ấp như gái còn trinh tiết. Lời nói thật để hiểu nhau cũng là lời làm tổn thương nhau vô hạn…
Hôn nhân giống như chiếc đầu cột điện. Đủ thứ rối rắm, lo nghĩ. Muốn làm mới tình yêu là chẳng dễ dàng. Mà thời đại thực dụng, phụ nữ bản lĩnh chả còn tự đem dây buộc mình như trước, người ta càng dễ từ bỏ nhau hơn. Trách cũng được, ủng hộ cũng được, ai cũng phải sống cuộc sống của mình. Đàn ông chỉ để dựa, không phải để quyết định cuộc đời người phụ nữ sẽ sống như thế nào.
Video đang HOT
Hôn nhân giống như hai người xa lạ bị rơi xuống một dòng sông. Người may mắn thì gặp người biết bơi như mình, cùng động viên nhau, trợ giúp nhau bơi vào bờ. Người kém may mắn hơn thì một biết bơi một không biết bơi: khéo léo cũng giúp họ cùng được sống. Người biết bơi mà gặp kẻ không biết bơi không hiểu chuyện, cũng dễ bị nhấn chìm, chết oan. Xui xẻo thì cả hai đều không biết bơi, không chết là kỳ tích, chết cả là điều dễ hiểu.
Ai cũng đi qua tình đầu màu trắng, đi qua tình yêu say đắm màu hồng, rồi bước vào hôn nhân. Như con trẻ hết lớp 1 thì sang lớp 2… hôn nhân là muôn màu, mà càng trải nghiệm càng trưởng thành. Biết suy nghĩ, cố gắng, thì bức tranh hôn nhân tô những sắc màu rực rỡ, tươi tắn. Hôn nhân đem đến con cái, đem đến những niềm vui không giống tình yêu, đem đến những sẻ chia, những trách nhiệm và cả những hàn gắn cực kỳ sâu sắc. Ích kỷ, ấu trĩ tức là ta đã tự lựa chọn cho mình gam màu ảm đạm. Nếu không phải lựa chọn xé bỏ bức tranh ấy, thì chi bằng dốc tâm sức hoàn thiện một cách tươi tắn nhất.
Theo VNE
Gửi anh tình yêu của em!
Yêu anh, em đã được rất nhiều, đấy là những điều vô giá mà em không bao giờ có thể đổi được bằng tình hay bằng tiền. Anh đã mang đến cho cuộc sống của em thêm ý nghĩa và tươi đẹp hơn!
"Cuộc sống thật đơn giản!" - Đấy là suy nghĩ của em trước khi chưa gặp anh, đơn giản từ mọi thứ và nỗi buồn là những điều tất yếu phải có trên cuộc đời này. Có lẽ những gì em có được, những gì em đạt được trong cuộc sống quá đơn giản. Từ việc học hành, bạn bè cho đến tình yêu, em luôn là người may mắn. Dù rằng cũng có những lúc suy tư về thân phận, về những khập khễnh trong cuộc sống... nhưng những buồn phiền thoảng qua ấy không đáng để một cô gái vô tư như em phải bận lòng.
Đến khi gặp và yêu anh là khi em phải đối diện với cuộc đời, với cuộc sống thực của nó và biết được rằng, cuộc sống này thật phức tạp làm sao! Từ ngày yêu anh đến nay cũng đã hơn một năm rồi anh nhỉ? Sau một năm nhìn lại, em nhận thấy mình đã thay đổi rất nhiều, từ nhận thức trong cuộc sống cho đến suy nghĩ, tình cảm... những ngày đầu yêu anh, em thật bướng bỉnh, em muốn giận dỗi anh lúc nào tuỳ thích, muốn vui thì vui, muốn buồn thì buồn, muốn bắt lỗi anh thật nhiều để anh thấy được yêu em không đơn giản chút nào!
Vậy mà hôm nay em đã thay đổi, ngoài môi trường, hoàn cảnh tác động, anh là nhân tố quan trọng nhất làm thay đổi quan điểm sống của em. Dù không thể làm thay đổi được những gì thuộc về bản chất, nhưng anh cũng đã giúp em giảm được phần nào với bản tính bướng bình của em. Vì em biết tính cách của mình, càng phê phán em bao nhiêu thì em càng chứng tỏ tính cách của mình cho mọi người biết bấy nhiêu, em luôn bảo thủ quan điểm của mình vì em có nhiều lý do để chứng minh mình hoàn toàn đúng, chỉ có người em thực sự tin tưởng, thực sự yêu thương thật lòng mới "thuần hoá" được em...
Trải qua bao giận hờn, em nghĩ rằng anh sẽ rất mệt mỏi khi phải chiều chuộng em, vì có những lúc em đã khiến anh quá buồn phiền mà không thể nào tập trung vào công việc. Vậy mà chính anh đã làm cho em hiểu được rằng, em cần điều chỉnh mình như thế nào? Không phải để phù hợp với anh mà để làm hành trang vào đời giúp em đỡ vấp ngã hơn, dễ hoà mình hơn...
Cảm ơn Đức Mẹ đã mang anh đến bên em trong những lúc khó khăn, buồn tủi.
Có lần anh hỏi "Em yêu anh, em được gì không?", yêu anh, em đã được rất nhiều, đấy là những điều vô giá mà em không bao giờ có thể đổi được bằng tình hay bằng tiền. Anh đã mang đến cho cuộc sống của em thêm ý nghĩa và tươi đẹp hơn! Nếu thiếu vắng anh, em sẽ thiếu đi một điểm tựa, một người tri kỉ, một người anh, một người bạn... và cả một tình yêu chân thành, trọn vẹn. Bên anh, em thoải mái kể chuyện vui buồn xảy ra hàng ngày như một người bạn, em vô tư cười nói, vô tư nhõng nhẽo như một người em gái của anh. Khi buồn em muốn được cùng anh tỉ tê ở một quán café nào đó, khi mệt mỏi rã rời anh là điểm tựa vững chắc của em... Cuộc sống còn gì ý nghĩa hơn khi em có anh bên cạnh!
Cảm ơn anh, cảm ơn tình yêu anh dành cho em, cảm ơn Đức Mẹ đã mang anh đến bên em trong những lúc khó khăn, buồn tủi. Anh đến khi em đang đói một tình yêu, đói một điểm tựa... cuộc sống này để có một tình yêu chân thành, một người để tin tưởng thật khó nhưng có rồi để mất đi mới là điều đáng tiếc phải không anh? Em rất sợ, vì có những lúc chính mình cũng khó giữ được tình yêu của chúng ta, em sợ cái tính bướng bỉnh của em sẽ đánh mất đi tình yêu mà chúng mình vun xới bấy lâu nay... Mong sao, cái ngày ấy sẽ không bao giờ ghé thăm tình yêu của chúng mình.
Em tin anh yêu em rất nhiều, và không thể đặt lên bàn cân để cân tình yêu của ai lớn hơn, mỗi người có mỗi cách yêu, mỗi cách thể hiện khác nhau như anh từng nói. Nhưng chung quy lại vẫn có một điểm chung, vì thế dù anh ở xa em, em vẫn nhận ra được thời gian nào anh nghĩ đến em nhiều nhất, và thời gian nào anh tạm thời quên em đi.
Em biết trong lòng anh chưa và không bao giờ tính toán thiệt hơn hay bị phiền phức, vất vả... Anh chỉ muốn chia sẻ cùng em những lo toan, những gánh nặng mà em đang phải ôm mang. Em chỉ buồn vì mình chưa làm được gì cho anh và cảm thấy mình còn nợ anh quá nhiều tình nghĩa...
Những ngày ở bệnh viện xa anh là những ngày em nghĩ về anh thật nhiều. Em cần có những ngày như thế để nhìn lại tình yêu anh dành cho em, tình yêu em dành cho anh như thế nào. Em bỏ qua những lo lắng, những lo sợ điều không tốt sẽ xảy ra. Em thấy mình thật hạnh phúc khi yêu anh, khi có anh bên cạnh cuộc đời mình. Thời gian yêu nhau dù không nhiều nhưng cũng để lại nhiều niềm vui anh nhỉ?
Bây giờ đây khó khăn đang chờ em phía trước, nhưng sao em vẫn thấy con đường phía trước không đầy chông gai mà nó đang rộng thênh thang cởi mở đón em tiến bước bằng những bước đi mạnh mẽ hơn. Chỉ một mình em chăm sóc mẹ, biết bao nhiêu vất vả nhưng em vẫn thấy bình thường như mọi khi... tất cả vì có anh bên em, anh biết không?.
Em nói "mẹ cho em một hình hài, một cuộc sống đầy đủ. Ba cho em một nhân cách và bây giờ anh gọt giũa nhân cách ấy cho hoàn thiện hơn", đúng không anh?
Theo VNE
Khi bị vợ làm cho... mất mặt Xinh đẹp lại làm ra nhiều tiền hơn chồng, tâm tính Mai dần thay đổi. Từ dịu dàng, nết na cô trở thành người vợ chanh chua, đanh đá, cô đành hanh... Mai và Việt quen, yêu nhau khi đang là sinh viên. Tính đến bây giờ, thời gian họ kết hôn chưa lâu, hơn hai năm. Hai năm cho cuộc sống vợ...