Định mệnh trớ trêu khi lấy nhầm em gái làm vợ…
Những kí ức tuổi thơ trong cuộc đời tôi đầy đau khổ và việc cảm thấy mình có lỗi làm quãng thời gian còn lại đầy nỗi buồn. Những nỗi buồn thầm lặng ấy ngày ngày gặm nhấm tâm hồn một người anh trai như tôi.
Ngày bé, nhà có hai anh em, tôi và một cô em gái, em tôi xinh xắn đáng yêu, lại được cái rất ngoan ngoãn nên mỗi khi đi ra đầu ngõ chơi tôi đều dẫn em theo. Hai anh em chênh nhau không nhiều tuổi nên luôn quấn quýt bên nhau.
Hạnh phúc gia đình trong tầm tay nay bỗng chốc tan vỡ, anh em tôi loạn luân thì làm sao có thể chấp nhận. (Ảnh minh họa)
Hôm đó ngày chủ nhật, sau khi mẹ cho phép, tôi ra đầu ngõ cùng đám “chiến hữu” hẹn nhau bắn bi, cô em gái bẽn lẽn đi theo. Thế là hai anh em ra đầu ngõ, tôi mải chơi, còn em đứng cạnh đó nhìn say mê. Tôi chơi đến trưa thì thấy có một người đàn ông và một phụ nữ tới, họ hỏi thăm đường rồi nhanh như chớp họ bế thốc em tôi lên xe.
Tiếng khóc em lúc đó làm cho trái tim người anh như ngừng đập, tôi dùng hết sức “bình sinh” để chay theo, nhưng sức một cậu bé lớp 2 làm tôi dần xa em tôi. Lủi thủi đi về, tôi biết mình đã mất em gái thật rồi. Ba mẹ tôi đau đớn vô cùng khi hay tin, tìm đủ mọi cách từ đăng báo đến đồn công an. Tuổi thơ tôi trải qua trong nước mắt và nhớ em gái vô cùng.
Thoáng chốc thời gian trôi mau, tôi lớn nên người. Tôi không ngừng tìm kiếm đứa em gái tội nghiệp năm nào. Rồi một ngày nọ tôi tạm ngưng gác lại chuyện tìm em để lập gia đình, cho ba mẹ được vui lòng.Tôi yêu và cưới một đồng nghiệp ở cơ quan, em đẹp một cách dịu dàng làm tôi yêu ngay từ những ngày đầu em vào công ty. Thời gian làm tình cảm chúng tôi lớn lên, tôi ngỏ lời, em e thẹn cúi đầu. Rồi khi đưa em về ra mắt ba mẹ, phần vì mong có dâu phần vì em cư xử lễ phép nên ba mẹ tôi chấp thuận ngay. Ba mẹ em cũng thuận lòng với chàng rể. Hôn lễ được cử hành trong sự chúc phúc của mọi người.
Video đang HOT
Cuộc sống của em và tôi viên mãn và hạnh phúc, tôi may mắn vì mình cưới được em làm vợ. Ngày tháng bên vợ làm tôi thấy cuộc đời thật vẹn tròn, xua đi nỗi đau u tối thuở ấu thơ.
Rồi vợ tôi mang thai đứa con đầu lòng, đến hôm đầy tháng, tổ chức tiệc mừng vì “mẹ tròn con vuông”, ba mẹ vợ đến, tặng cháu ngoại chiếc vòng gỗ đeo cho khỏe mạnh. Tôi nhìn chiếc vòng gỗ sờn cũ không nói nên lời, kí ức tuổi thơ ùa về, đó chính là chiếc vòng mà mẹ tôi đã lên chùa xin về đeo cho em gái tôi được khỏe mạnh.
Sau khi nghe ba mẹ vợ kể rõ đầu đuôi, tôi đi từ đau khổ này đến hết niềm đau nọ. Hóa ra lâu nay tôi lấy em gái mình làm vợ mà không hề hay biết, em chỉ là con nuôi của ba mẹ, vì ngày xưa không có con nên họ đã mua em từ tay bọn buôn người và vì thấy em cứ khư khư giữ chiếc vòng nên ba mẹ nuôi không đành lòng bỏ đi.
Sự thật quá kinh hoàng làm cho tôi vừa mừng vừa tủi, mừng vì tìm được đứa em thân yêu nhưng cay đắng lại ập đến. Hạnh phúc gia đình trong tầm tay nay bỗng chốc tan vỡ, anh em tôi loạn luân thì làm sao có thể chấp nhận. Ngày tháng sắp tới tôi phải làm sao với sự thật kinh hoàng này. Mong mọi người hãy cho tôi một lời khuyên.
Theo VNE
Thương người cũ, tôi muốn nuôi con riêng của anh
Trong lòng tôi từng hận thù người đàn ông ấy, hận đến tận xương tủy, muốn làm sao để anh không bao giờ có thể sống yên ổn và hạnh phúc.
Anh phản bội tôi chạy theo người con gái khác, đó là điều tôi mãi mãi ghi khắc trong lòng, không bao giờ tha thứ cho anh.
4 năm anh có mái ấm, có gia đình, có con cái, tôi thì vẫn độc thân. Không phải vì không có ai yêu tôi chỉ là vì anh, chính anh đã gây ra nỗi đau cho tôi, khiến tôi không thể nào tiếp tục yêu ai. Tôi đã từng nghĩ, cả đời này sẽ làm vợ anh, nếu như không phải là anh, tôi quyết không lấy ai hết. Nhưng anh nào cho tôi cơ hội đó, anh có mới nới cũ, anh bỏ tôi chạy theo người đàn bà mà anh nói là yêu sau vài tháng tiếp xúc, còn tôi, mấy năm mặn nồng không là gì.
Đến tuổi lập gia đình nhưng người yêu phản bội đi lấy người con gái khác, còn gì đau đớn hơn. Ngày đó, anh nào biết tôi đau khổ thế nào vì anh đang vui. Anh có nghĩ rằng, một người như tôi lại yêu anh như thế không hay anh chỉ nghĩ đơn giản, không yêu thì chia tay. Anh lấy vợ, và 2 năm sau, anh có con.
4 năm trôi qua từ ngày chúng tôi chia tay nhau, tôi vẫn hận anh, hận anh đã khiến tôi không thể yêu ai, trái tim nguội lạnh. Tôi vẫn thường xuyên lên Facebook, tìm hiểu thông tin về cuộc sống gia đình anh một cách thầm lặng, để xem anh sống ra sao, có hạnh phúc không. Mỗi lần như thế, tôi lại khóc khi thấy anh sống vui vẻ, hạnh phúc. Nhìn con anh, tôi chảy nước mắt, vì đứa trẻ rất giống anh, nhìn rất dễ thương. Không hiểu sao, có lúc ích kỉ, tôi chỉ mong vợ anh sẽ cắm sừng anh để anh biết được, bị người khác phản bội là gì.
Bây giờ thì tôi chính là người chủ động liên lạc với anh. Có vẻ anh rất ngạc nhiên khi nhận điện thoại của tôi. (ảnh minh họa)
Và, cái ngày đó cũng đến, bỗng một ngày tôi thấy trên trang cá nhân của anh có nói về chuyện vợ chồng anh chia tay này kia, và anh là &'gà trống nuôi con'. Tôi không tin vào điều đó, tôi tìm hiểu qua bạn bè thì biết được, chuyện đó là có thật. Anh và vợ đã chia tay cách đây vài tháng, đúng là vợ anh đã &'cắm sừng' anh, lăng nhăng với người đàn ông khác. Anh bắt quả tang nhưng cô ấy còn cố tình chối cãi, khiến anh không tài nào chịu được, anh quyết định chia tay.
Bây giờ thì tôi chính là người chủ động liên lạc với anh. Có vẻ anh rất ngạc nhiên khi nhận điện thoại của tôi. Anh hỏi han tôi có khỏe không, anh nói rằng, anh không dám gặp tôi vì bây giờ, hoàn cảnh của anh thật bi đát, có lẽ là cái giá mà anh phải trả vì tất cả những gì anh đã gây ra cho tôi. Anh biết tôi chưa lấy chồng nên rất bất ngờ, giọng anh nghẹn nghẹn.
Cuối cùng tôi đã gặp được anh. Nhưng không hiểu sao, nhìn thấy khuôn mặt khắc khổ của người đàn ông ấy khi dắt theo đứa trẻ, tôi lại quên hết thù hận. Bao nhiêu điều tôi từng căm hận 4 năm qua bỗng nhiên tan biến. Cách anh nói chuyện, cách anh nói tôi nghe, tôi cảm thấy chua xót vô cùng. Anh kể về cuộc sống gia đình anh 4 năm qua, không hề hạnh phúc. Vợ anh cậy kiếm nhiều tiền hơn nên hách dịch, luôn coi chồng không ra gì, cái gì cũng sai khiến anh. Anh cảm thấy chán nản nhưng cố gắng chiều vợ vì muốn gia đình yên ấm. Chỉ là cái chuyện ngoại tình thì anh không tài nào chấp nhận được. Chị ta đã quá lộng hành, quá coi thường chồng. Anh chán nản, anh nói không muốn cuộc sống mệt mỏi như thế nữa nên hai người li dị sau khi vợ không chịu nhận lỗi. Chị ta cũng không nhận nuôi con và anh là người cha có trách nhiệm...
Cuối cùng tôi đã gặp được anh. Nhưng không hiểu sao, nhìn thấy khuôn mặt khắc khổ của người đàn ông ấy khi dắt theo đứa trẻ, tôi lại quên hết thù hận. (ảnh minh họa)
Con anh nhìn rất đáng yêu, đứa trẻ ấy chào hỏi tôi, ôm ấp tôi như người thân sau khi tôi đưa quà cho bé. Bé giống anh, nhìn thích lắm. Không hiểu sao, tôi có cảm giác rất gần gũi đứa bé đó, có phải là cái duyên?
Thời gian sau đó, tôi quên mất chuyện mình từng hận anh, vì anh mà mình ra nông nỗi này. Tôi thường xuyên gặp anh, tới nhà thăm hai bố con anh, hay đứa đứa bé đi chơi, mua quà cho bé và còn nấu cơm cho bố con anh ăn. Lâu dần, chuyện ấy thành thói quen, tôi cảm nhận được mình đã gắn bó với gia đình này và đứa trẻ. Đứa bé quấn tôi lắm, tôi về là bé khóc đòi tôi ở lại khiến tôi và anh nhìn nhau mà xúc động. Có hôm anh nhẹ nhàng: "Hay là em ở lại đây ngủ với con, mấy hôm nay con mất ngủ. Anh ngủ phòng khác". Nghe anh nói mà tôi xúc động vô cùng, lúc đó, cái tiếng &'con' cứ khiến tôi rạo rực, giống như con của chúng tôi vậy.
Tôi về mà lòng buồn vô cùng, nhớ đứa trẻ. Cả đêm ấy tôi buôn điện thoại với anh. Khi anh nhắc về những chuyện cũ, tôi đã khóc rất to, khóc như chưa bao giờ được khóc vì quá nhớ anh. Anh cũng khóc, anh nói xin lỗi tôi, anh thương tôi và muốn bù đắp cho tôi nếu như tôi không coi thường anh và cho anh cơ hội.
Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, càng gắn bó với anh và con anh, tôi càng không thể nào dứt ra được. Cuối cùng, tôi nhận lời đề nghị của anh, làm vợ anh. Tôi chấp nhận nuôi con riêng của chồng vì tôi quá yêu anh và cũng yêu thương đứa trẻ. Hi vọng sau này mẹ đứa trẻ không tìm tới nhận con và hi vọng, con cũng không coi tôi là mẹ kế khi con lớn lên. Có chút lo lắng nhưng tình yêu khiến tôi quên hết thù hận và một lần nữa, tôi chọn anh. Liệu tôi đi con đường này có đúng không?
Theo VNE
Mùng 1 làm vỡ gương, mẹ chồng chửi mắng Tôi không biết là mình đúng hay sai khi nói lại mẹ chồng, chỉ là tôi quá bức xúc. Vốn tôi thẳng tính, ít khi cãi vã ai nhưng nếu ai nói quá đáng, tôi cũng phản kháng. Có những chuyện mình không thể cứ nín nhịn, để yên cho người khác lấn lướt được. Tôi cảm thấy mệt mỏi vì cảnh sống...