Định mệnh ta yêu nhau
Định mệnh ta yêu nhau. Hãy sống như ngày mai ta không còn nữa, hãy yêu khi còn có thể, dù mai này ta có là của nhau hay không thì hôm nay ta vẫn cứ yêu nhau em nhé!
Anh và em là hai người xa lạ ở hai phương trời không hề gần gũi, chúng ta đã gặp nhau vào một ngày mà em gọi đó là “ngày định mệnh”. Ngày mà mọi thứ còn rất mới mẻ tinh khôi với bầu trời không trong xanh nhẹ nhàng đầy sức sống. Anh xuất hiện bên em giống như một sự sắp đặt của số phận, như chính là định mệnh của cuộc đời.
Em là một cô gái cá tính và ương bướng. Nhưng từ khi gặp anh, em đã thay đổi. Dường như có một động lực to lớn thôi thúc để em chịu khó để ý đến mọi người xung quanh hơn. Em cũng tập kiềm chế những lần ương bướng như trẻ con của mình. Mọi thứ diễn ra tự bao giờ đến em cũng chẳng nhận ra điều ấy.
Khoảng thời gian bên anh, những giây phút hạnh phúc anh dành cho em, và cả những bất ngờ thật – đáng – ghét anh dành cho em, có lẽ không bao giờ em quên được – mối tình đầu của em ạ!
Ai cũng nói rằng, tình yêu đầu đời rất trong sáng và khó quên. Lúc trước, em luôn phủ nhận nó, bởi vì em chưa yêu. Em chỉ hồn nhiên nghĩ rằng: Đã yêu thì tình nào cũng như tình nào, đều là tình cảm rung động quyến luyến giữa hai người khác giới dành cho nhau thôi. Lúc đó, em đã sai! Cho đến bây giờ, chúng ta không còn là của nhau nữa nhưng mọi thứ trong em vẫn luôn tồn tại. Em vẫn thấy như anh chưa từng rời xa em vậy.
Anh là một người đàn ông tốt, anh có sự nghiệp, lại sinh ra trong một gia đình gia giáo. Anh là người cho em cảm nhận được thế nào là tình yêu đích thực. Anh yêu em say đắm, nồng nhiệt, yêu như chưa bao giờ được yêu. Một tình yêu mãnh liệt như vậy sao lại không làm em hạnh phúc cơ chứ?
Dù khoảng cách hai ta lúc ấy xa nhau đến cả mấy trăm cây số nhưng chưa bao giờ em nghe anh than phiền một câu mỗi lúc đường xa vất vả đến thăm em. Em học xa nhà, xa nơi anh làm việc, xa luôn cả anh nữa. Em khác anh, em yêu anh bằng một tình yêu hồn nhiên, ngây thơ lắm. Em chỉ biết rằng, những việc anh làm, những lời anh nói, những tin nhắn của anh, những bài hát của anh… tất cả là động lực duy nhất và mạnh mẽ nhất cho em vượt qua tất cả.
Anh luôn nói với em rằng: Hãy sống như ngày mai ta không còn nữa, hãy yêu khi còn có thể, dù mai này ta có là của nhau hay không thì hôm nay ta vẫn cứ yêu nhau em nhé!
Những ngày tháng hạnh phúc ấy, những khoảng thời gian bên anh ấy trong cuộc đời em giống như những đường chạm trổ điêu khắc lên tấm gỗ mà các nhà nghệ thuật điêu khắc vẫn làm. Nó in sâu, in đậm, từng đường nét sắc sảo.
Những còn đường chúng ta từng đi qua, những góc phố chúng ta từng đi tới, và cả chiếc ghế đá quen thuộc trong công viên mỗi lần anh đến thăm em… Giờ nó vẫn vậy, con đường không dài thêm cũng chẳng ngắn đi, góc phố không rộng thêm và cũng chẳng chật hẹp, và ghế đá mình hay ngồi đó nữa, nó cũng chẳng hề thay đổi. Vậy mà chúng ta đã thay đổi rồi anh nhỉ?
Tình yêu chúng ta đã thay đổi. Em đã từng yêu anh, từng sống vì anh, từng nghĩ rằng sau này em sẽ ở bên anh mãi mãi. Để rồi giờ đây hai đứa hai phương trời cách biệt. Em cố quên anh để bắt đầu một cuộc sống khác hoàn toàn mới mẻ. Em luôn nghĩ rằng ngoài kia đại dương xanh còn nhiều cá lắm. Và rồi, em đã rời xa anh, trả lại anh trước ngày định mệnh ấy.
Video đang HOT
Giờ đây, ở nơi này, em đã thành công. Tình yêu vây quanh em không ít, em cũng nghĩ rằng mình không cần phải nhớ về anh về tình yêu đó. Nó chỉ là một kỷ niệm!
Thật ra, kỷ niệm nào cũng có hoài niệm. Chúng ta không bao giờ được phép lãng quên những kỷ niệm. Hoặc là chúng ta tự lừa dối mình rằng chúng ta đã quên nó. Càng cố tình quên thì lại càng nhớ. Em cũng đã từng muốn quên, nhưng không làm được. Và em sẽ vẫn giữ trọn tình cảm đó của anh. Em chưa bao giờ phủ nhận nó, bởi vì em đã rất hạnh phúc!
Hôm nay, em về lại nơi ấy, đặt chân lên con đường anh đã từng nắm tay em thật chặt nói với nhau bao lợi hứa hẹn. Em lang thang một mình và nhớ tới anh.
“Nếu bây giờ được chọn lựa một lần nữa
Thì chắc có lẽ vẫn yêu anh như ngày xưa
Nếu bây giờ được chọn lựa điều em ước mơ
Thì em tin em vẫn mơ như em từng mơ….”
Và rồi tim em đập loạn nhịp….
Theo Ngọc Băng – blogradio.vn
Là định mệnh Anh có tin hay không?
"Đau đớn nhất không phải là khi ta phải khóc đến một lít nước mắt, mà đau đớn nhất là khi ta cảm nhận tim mình đang thắt lại nhưng nước mắt không thể nào rơi".
Em từng sợ một ngày nào đó rồi mỗi buổi sáng khi thức dậy em sẽ chẳng cần phải gọi anh dậy cùng, sợ mỗi tối cứ đợi rồi đợi nhưng vẫn không thấy tin nhắn anh chúc ngủ ngon.
Em từng sợ rồi chúng ta sẽ trở về như cũ, không còn được quan tâm chăm sóc, chẳng còn được anh nhắc đi ngủ sớm.
Em từng sợ chúng ta sẽ như những người chưa từng quen biết, sợ một ngày anh bước ra khỏi cuộc sống của em nhẹ nhàng như khi anh đến ngày đầu tiên.
Vậy mà bây giờ, tất cả đã xảy ra.
Em ước phải chi đó chỉ là giấc mơ, hoặc là quá khứ - những tháng qua chỉ là mơ, để khi em thức dậy, em sẽ mỉm cười tiếc nuối vì giấc mơ quá hạnh phúc đã qua.
Hoặc là hiện tại chỉ là mơ, để khi em giật mình choàng tỉnh, mọi thứ vẫn còn vẹn nguyên như lúc đầu.
Nhưng anh biết không, một lần đổ vỡ sẽ khiến người ta tổn thương, nhiều lần đổ vỡ sẽ khiến người ta chai lì. Em đã quen dần với sự đổ vỡ, quen dần với việc những người em yêu thương, trân trọng sẽ rời bỏ em, bằng một lý do nào đó và nhất định phải là như vậy.
Và anh biết không, câu chuyện của chúng ta đẹp đến mức bất cứ ai khi biết được họ cũng đều nghĩ em đang kể lại một câu chuyện được đọc trong tiểu thuyết.
Lần đầu tiên gặp anh, em cứ nhìn anh mãi vì thật sự trong em gợi lên một cảm giác thân thuộc và gần gũi biết bao, em cố nhớ lại mọi thứ, nhưng sự thật là chúng ta chưa từng gặp nhau trước đó.
Vậy mà em cứ nghĩ suy, cứ cố gắng nhớ, vì em chắc chắn đấy không phải là lần đầu tiên. Và rồi em cũng nhớ ra. Đúng là lần đó không phải là lần đầu tiên em gặp anh. Mà là lần thứ hai.
Lần đầu tiên gặp anh là trong giấc mơ, em là cô dâu, anh là chú rể. Chúng ta nhìn nhau đầy hạnh phúc. Em cứ nghĩ do em mơ mộng nhiều nên mới mơ một giấc mơ kì lạ như vậy. Em cũng từng muốn được gặp người chú rể trong giấc mơ đó, tại sao một người xa lạ lại xuất hiện trong giấc mơ của em?
Vậy mà em đã gặp thật. Nói một cách chính xác thì anh chính là người trong mơ bước ra hiện thực.
Từng ánh mắt ta vô tình lướt qua nhau, từng nụ cười phớt lờ trên gương mặt, mọi thứ đều thật kì diệu.
Rồi khi anh đến và muốn làm bạn với em, kể từ đó, em tin rằng anh chính là định mệnh mà người ta hay nói đến.
Có những quan tâm yêu thương đong đầy đến mức em cứ ngỡ mình đã yêu nhau từ trong giấc mơ ấy. Đối với em, anh thật là đặc biệt. Em đã yêu thương anh từ ánh mắt đầu tiên như thế.
Và giờ đây, mọi thứ vẫn vẹn nguyên, chỉ có anh là thay đổi. Em không trách, cũng chẳng hờn giận anh. Vì em chẳng có lý do nào để giận anh cả.
Những điều đã qua, em không cố quên đi, mà em sẽ giữ, giữ nó như một món quà mà em sẽ luôn trân trọng.
Từng tin nhắn từ anh, có lúc em muốn xóa đi, nhưng em lại không làm được.
Bởi em sợ, khi xóa đi rồi em sẽ chẳng còn cơ hội được đọc lại nó lần nào nữa.
Trong em đang cào cấu, đấu tranh nhau, nhưng khi gặp anh, em vẫn phải cố giữ mọi thứ êm đềm như chưa từng xảy ra chuyện gì cả.
Nhưng anh ơi! Em tin rồi em sẽ nhanh chóng vui trở lại. Em tuy yếu đuối, dễ tổn thương, nhưng luôn mạnh mẽ khi thật sự cần. Và giờ đây, em cần sự mạnh mẽ đó.
Tạm biệt nhé - người em yêu thương!
Theo Guu
Sự vô tình sẽ khiến chúng ta là định mệnh của nhau suốt đời "Tôi tin ai rời xa ai cũng đều có thể sống tốt, tình yêu không nặng nề như chúng ta vẫn tưởng tượng..." Tôi ở đây muốn kể cho các bạn nghe một câu chuyện: Có một cái vòng tròn, nó là cái vòng tròn bị sứt, là cái vòng tròn không hoàn hảo nên nó cứ đi tìm một thứ gì đó...