Định mệnh cay nghiệt của kẻ bỏ chồng lấy anh rể
Năm nay, cô đã ngoài 40 tuổi. Lúc còn trẻ, cô lấy chồng, một người say xỉn không biết làm ăn, suốt ngày đánh đập cô.
Khi đó chị gái của cô mắc bệnh hiểm nghèo, các cháu còn quá nhỏ, anh rể đi công tác suốt, thương chị nên cô thường xuyên tới giúp chị và lo cho các cháu. Vì thế mà cô và anh rể gặp gỡ nhau nhiều, dần dần giữa hai người nảy sinh tình cảm, chị cô biết chuyện này khi hấp hối, kịp nói với cô rằng hãy thương các cháu.
Cô đã suy nghĩ rất nhiều. Thương các cháu, nhớ lời chị, cô quyết định bỏ chồng và đến ở với anh rể. Lúc đó ở quê mọi người họ hàng không ai chấp nhận, dân làng dị nghị. Cô và anh rể phải bán nhà và chuyển tới chỗ khác sinh sống. Từ đó cô vừa làm mẹ vừa làm dì của các cháu.
Chồng cô vẫn hay đi công tác xa, không mấy khi ở nhà. Cô đầu tắt mặt tối vừa làm việc vừa chăm sóc bốn đứa con. Bảy năm sau, cô có một cửa hàng bán gạo nho nhỏ, các cháu cũng đã lớn. Cô sinh một đứa con gái với anh rể (chồng cô bây giờ). Cứ thế cô lo cho từng đứa một vào đại học, chạy vạy xin việc cho chúng. Trong lúc cô lo cho năm đứa con, chồng cô lại cặp bồ, cô biết nhưng không hề nói với ai, cũng không trách móc gì chồng, chỉ nghĩ chồng cô sẽ nhìn vào những gì cô làm mà không mắc sai lầm nữa.
Nhưng chồng cô vẫn bỏ mặc gia đình mà họ đã cất công xây dựng trên mọi điều tiếng dèm pha của xã hội. Đã hai lần lấy chồng, cô vẫn chưa nếm trải hạnh phúc, chưa một lần chồng cô đưa cô đi chơi, chưa một lần mua gì tặng cô. Hai vợ chồng gần nhau cứ như hai khúc gỗ, cô hỏi gì chồng cô trả lời, sáng hôm sau anh lại xách cặp đi làm.
Cứ thế 21 năm trôi qua, các cháu của cô đã lớn, bắt đầu xây dựng gia đình. Điều cô đau lòng nhất là những đứa con này lại ghét dì, không cho dì tham gia bàn bạc chuyện cưới xin của chúng. Cô không hiểu vì sao chúng lại làm thế, cô không có công sinh đẻ nhưng cũng có công chăm sóc chúng.
Trong một lần tranh luận chúng đã đẩy cô xuống mương nước sau nhà. Tủi nhục, cô kể cho chồng nghe, tưởng chồng cô sẽ dạy dỗ các con nhưng chồng cô lại hùa với chúng. Lúc này, tình nhân của chồng cô chính là người bạn gái hàng xóm mà cô hay tâm sự. Chồng cô công khai gọi điện, nhắn tin với tình nhân cho cô nghe thấy. Tệ bạc hơn anh ta còn đi nói với mọi người rằng cô buôn bán lấy tiền cho tình nhân. Anh ta cay nghiệt nghĩ đứa con gái mà họ đã có chung không phải con anh ta.
Quá chán chường và thất vọng cô không biết phải làm gì cả, chỉ biết than thở rằng âu cũng là cái số.
Video đang HOT
Theo Phunuonline
Tôi bừng tỉnh và học lại cách yêu thương vợ sau chuyến công tác định mệnh ấy
Sau chuyến công tác đó tôi đã thực sự bừng tỉnh. Tôi chợt nhận ra mình đang sai lầm quá nhiều. Giờ này tôi mới thực sự thấm thía cái gì cần và đủ cho một gia đình hạnh phúc...
Tôi là một người chồng khá ít nói, tôi tự nhận tôi khó tính, khó gần và cũng có phần hơi nhạt nhẽo. Tôi đã kết hôn cách đây 5 năm, vợ tôi là một giáo viên giỏi, tính tình hiền lành nhẹ nhàng và khá đảm đang.
Tôi đến với cô ấy xuất phát từ tình yêu, nhưng do bản tính tôi như thế nên tôi ít khi thể hiện tình cảm. Có lẽ vì thế mà vợ tôi thiệt thòi hơn nhiều người phụ nữ có chồng tâm lý khác. Tôi không nhớ bao lâu rồi mình chưa nói thương vợ, nhớ vợ hay yêu vợ, những ngôn từ đại loại như vậy. Thứ tôi làm cho cô ấy chỉ là kiếm tiền nuôi gia đình và không tơ tưởng đến ai khác. Điều đó tôi nghĩ cần thiết cho một cuộc hôn nhân, nhưng có lẽ là chưa đủ cho một cuộc hôn nhân hạnh phúc.
Và rồi tôi vỡ lẽ ra nhưng điều về gia đình, về sự yêu thương trong 1 lần đi công tác. Đợt đó tôi báo cho vợ mình sẽ đi công tác vào tuần tới, vậy nên cô ấy đã chuẩn bị cho tôi rất nhiều thứ, từ tất đến quần lót đến thuốc cảm... Vợ tôi luôn là người chu đáo như vậy. Trước khi đi cô ấy luôn dặn dò tôi đủ điều như dặn dò một đứa trẻ. Cô ấy bảo tôi nhớ gọi điện về thường xuyên, tôi ậm ừ gật gù và xách va li đi.
Tới nơi tôi thông báo về cho vợ rồi lao vào công việc. Và rồi 1 hôm tôi gặp lại một người bạn cũ từ thời đại học ở thành phố biển Đà nẵng, cậu ấy đưa vợ đi du lịch. Bạn bè lâu năm gặp nên chúng tôi rất vui mừng và ngồi nhâm nhi nói chuyện với nhau. Cũng chính cuộc nói chuyện hôm đó đã khiến tôi sáng dạ ra rất nhiều điều:
- Cậu đi công tác à?
- Ừ còn cậu?
- Mình đưa vợ đi du lịch, cô ấy bảo muốn ngắm biển nên bọn mình vào đây.
- Cậu chiều vợ ghê nhỉ.
- Tôi không chiều vợ thì biết chiều ai bây giờ, con cái chiều kiểu con cái, vợ chiều kiểu vợ. Thế vợ cậu vẫn đi dạy hả, sao không đưa cô ấy vào đây tranh thủ du lịch luôn.
- Vợ tớ còn bận công việc và con cái nên đi không tiện.
- Vậy à! Thôi để mùa hè cả gia đình vào đây cũng được.
- Còn vợ cậu, cô ấy giờ công tác ở đâu.
- Vợ tớ ở nhà.
Câu nói của anh bạn khiến tôi khá ngạc nhiên, anh ấy tiếp lời.
- Vợ tớ ngày trước làm kế toán trưởng cho 1 doanh nghiệp lớn lương rất cao thậm chí cao hơn cả lương tớ, nhưng kể từ ngày sinh thằng Bi. Cô ấy hi sinh mọi thứ để chăm chồng chăm con, hơn nữa mẹ tớ cũng già yếu nên cô ấy qua bên bà là chủ yếu. Tớ cũng không hề nghĩ cô ấy lại có thể từ bỏ được những thứ đó vì gia đình vậy nên tớ càng trân trọng và yêu vợ hơn.
- Thế giờ cậu có dự tính gì chưa?
- Tớ muốn dành thời gian lúc cô ấy chưa quay lại vòng xoáy công việc thì sẽ tranh thủ đưa vợ đi hết những nơi cô ấy muốn. Tiền bạc biết bao nhiêu là đủ đúng không? Thứ quan trọng là người mình thân yêu được vui vẻ hạnh phúc, với tớ vậy là đủ...
Chúng tôi trò chuyện 1 lúc thì vợ cậu bạn xuất hiện, cô ấy nhiều hơn vợ tôi hai tuổi nhưng có vẻ trẻ trung hơn. Nhìn cách họ nói chuyện, nhìn nhau tình cảm tôi thực sự thấy ngưỡng mộ. Chia tay cặp vợ chồng bạn cũ ra về, tôi lại bắt gặp cảnh 1 người đàn ông nhiều hơn tôi cả chục tuổi mua hai chiếc kem rồi chạy ra đưa cho vợ ông ấy 1 cái. Cả hai ăn rồi cười đùa vui vẻ, nhìn họ tôi đoán là dân đánh cá trong vùng, chẳng hiểu sao nhìn những cảnh đó tôi lại thấy lòng chùng xuống.
Tôi cũng có gia đình, có vợ con, hơn nữa vợ lại xinh đẹp ngoan ngoãn. Nhưng tôi chưa biết cách khiến cô ấy vui, hạnh phúc. Tôi vô tâm đến mức có khi đi công tác mấy hôm mới gọi điện về nhà một lần chỉ để hỏi tình hình ở nhà. Lâu lắm rồi tôi cũng chưa tặng vợ món quà gì hay đưa cô ấy đi du lịch bất cứ đâu. Phần lớn thời gian tôi dành cho công việc, nghĩ lại những lời cậu bạn nói. Tôi thực sự ngưỡng mộ suy nghĩ thoáng của cậu ấy.
Lần đó tôi về nhà sớm hơn dự định, về thấy vợ đang lụi cụi nấu ăn trong bếp. Thấy tôi về cô ấy vui mừng chạy ra đón, tôi ôm lấy vợ khiến cô ấy ngạc nhiên:
- Ông xã, có chuyện gì thế, công việc không suôn sẻ hả anh.
- Mọi thứ đều tốt đẹp, anh ôm bà xã anh không được à?
- Hì, được chứ.
Nhìn vợ hạnh phúc khi nhận được món quà của chồng, tôi cũng vui lây. Tôi tự hứa với bản thân từ nay phải thay đổi, phải yêu thương vợ nhiều hơn. Vì suy cho cùng vợ chỉ có một và tiền dù có kiếm nhiều bao nhiêu cũng chẳng mua nổi thứ gọi là... hạnh phúc.
Theo Một Thế Giới
Mẹ chồng lụi hụi lo ông Công ông Táo, con dâu chỉ lo nhậu nhẹt Buổi trưa cúng ông Công ông Táo, một mình tôi chật vật, định nhờ con dâu thì nó bảo bận vì còn phải đi ăn cỗ. Con trai tôi năm nay mới 22 tuổi. Kể ra thì ngại, nó lấy vợ năm 20 tuổi vì làm con gái người ta có bầu. Con dâu tôi hơn con trai 1 tuổi. Nó quê ở...