Đính hôn rồi anh vẫn bỏ rơi khi biết tôi có thai
Gia đình tôi còn phát hiện anh đi chơi với người con gái khác, lúc đó anh nhắn tin chửi tôi, chửi gia đình tôi làm anh xấu mặt.
Ảnh minh họa
Tôi và anh yêu nhau 5 năm, đính hôn được 2 tháng thì tôi phát hiện mình mang thai. Cha mẹ muốn chúng tôi kết hôn luôn rồi sinh bé nhưng nhà bạn trai không đồng ý vì không muốn đón dâu về nhà khi có thai, sợ không may mắn, thỏa thuận sau khi sinh xong sẽ tổ chức cưới. Rồi anh và mẹ từ đó không còn quan tâm hay thương tôi như trước. Anh từ từ lạnh nhạt, gia đình anh cũng vậy. Đến ngày sinh, anh chở tôi cùng mẹ tôi lên bệnh viện rồi bỏ về với lý do phải đi làm. Mặc cho tôi chống chọi với lo sợ, chỉ có mẹ bên cạnh. Từ 5 giờ sáng đến 17h anh không hề gọi điện hay nhắn tin hỏi thăm mẹ con tôi. Tôi hụt hẫng, lo sợ và âm thầm khóc vì không muốn mẹ lo lắng, buồn lòng.
Trong những khoảnh khắc nằm chờ và đưa vào phòng sinh, động lực to lớn đã giúp tôi vượt qua là mong mỏi gặp con dù ba nó không một chút quan tâm. Rồi bé con cũng ra đời bình an, khỏe mạnh, còn tôi yếu ớt khi huyết áp cứ tăng không giảm, bác sĩ phải theo dõi liên tục. Lúc ấy trong đầu tôi chỉ muốn nhìn thấy anh, muốn một lần được anh vào thăm nhưng hy vọng đó tắt hẳn. Cho đến 24 tiếng sau sinh tôi mới được ra phòng ngoài, nhưng biết anh vẫn không đến. Sự đau đớn, hờn tủi, sự thất vọng với người mình đã yêu thương, hy vọng, luôn nghĩ sẽ là điểm tựa cho cuộc đời mình, nhưng chỉ trong một thời gian đã thay đổi đến không ngờ.
Video đang HOT
3 ngày sau anh mới vào viện thăm tôi, ngồi bên cạnh giường mà chúng tôi như hai người xa lạ, câu hỏi thăm thoáng qua, không chút gì tình cảm. Anh cũng ngồi được một tiếng rồi ra về, để lại trong tôi bao nỗi ê chề, chua chát. Xuất viện, anh không đón, tắt điện thoại, để mặc mẹ con tôi về, ôm con mà lòng tôi đau xé, mắt cay xè nhưng không dám khóc. Rồi từ đó, chúng tôi càng trở nên xa lạ, anh qua thăm tôi và con không được bao nhiêu.
5 tháng trôi qua, tôi mệt mỏi và trở nên nóng tính, hay nhắn tin cằn nhằn anh, đến khi đó anh nói không còn yêu tôi, muốn tôi giao con cho anh nuôi, muốn chia tay. Anh nói những lời lẽ cay độc, bóp nát trái tim tôi, anh thừa biết rằng không có người mẹ nào sinh con ra rồi giao cho người khác. Anh đánh vào tâm lý của tôi, ép giao con để rồi bỏ tôi, nhưng điều anh mong muốn không đạt được, tôi thà không có anh chứ con là tôi nuôi. Như thế đúng theo ý anh, nghe được ý của tôi anh vui mừng và bỏ hai mẹ con ngay lập tức.
Gia đình tôi còn phát hiện anh đi chơi với người con gái khác, lúc đó anh nhắn tin chửi tôi, chửi gia đình tôi làm anh xấu mặt, nói tôi không biết chuyện, chuyện anh đi với người con gái đó là bình thường, không to tát gì. Từ đó, chúng tôi và gia đình hai bên không qua lại, bên nhà anh cũng bỏ mặc mẹ con tôi. Mặc dù chúng tôi đã đính hôn nhưng xung quanh ai cũng bàn tán khiến mẹ đau buồn sinh bệnh. Tôi tự hỏi đã làm gì sai mà phải trả giá như thế? Một bước tôi đi sai khiến cuộc đời mình và con khổ như thế sao? Tôi vẫn còn yêu anh nhiều lắm.
Theo VNE
Có chấp nhận lấy người đã bỏ rơi mình lúc khó khăn
Lúc mẹ con tôi khó khăn nhất, anh đã bỏ rơi để đi lấy người khác, rồi bây giờ lại quay lại xin tôi tha thứ...
Ảnh minh họa
Tôi gần 30, cách đây 5 năm, tôi có gặp gỡ và yêu một người, chúng tôi hẹn hò với nhau hơn 1 năm, anh ta cũng đã đưa tôi về nhà chơi, hứa hẹn với tôi đủ điều và hứa hẹn sẽ làm đám cưới. Tin lời anh, tôi đưa anh về ra mắt gia đình, bố mẹ tôi rất có thiện cảm với anh. Anh cũng nói với tôi bố mẹ anh rất quý tôi và giục làm đám cưới, tin lời anh nên chúng tôi đã nhiều lần quan hệ với nhau.
Khi tôi mang thai, anh vui mừng ra mặt, và nói sẽ nhanh chóng làm đám cưới, nhưng một thời gian sau đó, khi cái thai của tôi đã được hơn 2 tháng tuổi, tôi thấy anh dần xa lánh và tìm mọi lý do để tránh mặt tôi. Tôi cố tình đến gặp thì anh nói không còn yêu tôi nữa và muốn chia tay. Sau đó, anh đưa cho tôi 5 triệu và nói đi giải quyết cái thai. Quá đau khổ, nhục nhã, tôi đã tìm đến bác sĩ nhưng họ khuyên tôi nên giữ lại cái thai, vì lúc đó, đã được 17 tuần, nếu cố tình phá có thể sẽ ảnh hưởng đến sinh sản sau này, chẳng còn cách nào khác, tôi lại phải giữ lại cái thai.
Tôi lại tìm gặp bố của đứa trẻ nhưng anh vẫn cương quyết từ chối với lý do không còn yêu tôi. Anh còn giới thiệu cho tôi bạn gái mới và nói hai người sắp kết hôn. Tôi gặp bạn gái của anh, nói cho họ biết về mối quan hệ của tôi và anh và về cái thai trong bụng tôi nhưng cô gái ấy không quan tâm và nói tôi đừng làm phiền đến cuộc sống của họ. Con tôi đẻ ra thì là của tôi, không có trách nhiệm gì với anh ta. Tôi về quê gặp bố mẹ anh ta nói rõ mọi chuyện nhưng họ vẫn không chấp nhận mà còn trách tôi ăn nằm với ai có thai rồi đổ vạ cho con họ.
Không còn cách nào khác, tôi đành chấp nhận tủi nhục, sinh con và nuôi con một mình. Sắp đến ngày sinh, không ai giúp đỡ, tôi đã phải nói thật với mẹ đẻ để mẹ ra chăm sóc mẹ con tôi. Mẹ tôi đã khóc cạn nước mắt khi biết tôi không chồng mà chửa, mẹ giận tôi, nhưng lại cũng thương tôi, nên đã chăm sóc mẹ con tôi rất chu đáo. Thời gian trôi đi, sau bao nhiêu vất vả, giờ con tôi cũng đã được 4 tuổi, bé đã biết đủ thứ và rất yêu thương mẹ. Cuộc sống của hai mẹ con tôi tuy vẫn vất vả nhưng đã đỡ hơn nhiều so với cách đây hồi 3-4 năm. Tôi cũng đã quen với công việc và cảm giác của một người mẹ đơn thân, không còn sợ những ánh mắt dò hỏi của mọi người, cũng chẳng phải ngại ngần giấu giếm với ai đó rằng tôi là mẹ đơn thân.
Tôi nghĩ mình cứ sống như vậy và nuôi con ngoan khỏe theo cách riêng của mình mà chẳng cần đến ai. Con tôi cũng chẳng cần có bố, vậy mà người đàn ông ấy lại xuất hiện, anh nói anh đã sai khi bỏ rơi tôi cách đây hơn 4 năm trước để yêu cô gái kia. Hai người lấy nhau có một đứa con nhưng giờ thì đã chia tay, cô gái đó ôm theo con về nhà ngoại sống và cấm không cho anh gặp con. Anh nói muốn quay lại với mẹ con tôi, làm lại từ đầu và xin tôi chấp nhận làm đám cưới để con của chúng tôi có một gia đình hạnh phúc như bao nhiêu đứa trẻ khác.
Sau từng ấy năm và bao nhiêu chuyện đã xảy ra, tôi không còn cảm thấy có chút tình cảm gì với con người ấy nữa. Tôi muốn nói lời cương quyết không bao giờ chấp nhận tha thứ cho anh và không bao giờ để con tôi gọi anh là cha, nhưng mẹ tôi lại muốn tôi tha thứ cho anh để làm đám cưới. Mẹ nói muốn tôi lấy chồng và muốn con tôi có bố, để mẹ đỡ phải lo lắng cho tôi. Mẹ cầu xin tôi đừng làm trái ý mẹ, nhưng bản thân tôi thì lại không muốn chút nào, tôi chẳng biết mình phải làm gì bây giờ, có nên tha thứ cho con người bội bạc ấy và sống với anh?.
Theo Đất Việt
Trả giá đắt cho việc ly hôn vợ chạy theo bồ Tim còn đau hơn khi các con mến cha dượng hơn tôi, ai hỏi chúng rằng tôi và con có quan hệ, các con chỉ nói là người quen của mẹ. ảnh minh họa Tôi đã lạnh nhạt bỏ rơi vợ theo bồ sau một năm phạm luật hôn nhân, quyết định bỏ vợ khi tình nhân dính bầu. Lúc ly hôn vợ...