Điều ước trong ngày sinh nhật của con gái: “Ước mẹ đừng sinh em trai để con không phải…”
Tôi sững sờ khi nghe con gái nói điều ước kỳ lạ trong ngày sinh nhật của nó nhưng cũng nhờ thế mà tôi đã nhận ra sự vô tâm của một người làm mẹ.
ảnh minh họa
Năm con gái tôi 2 tuổi thì tôi sinh được đứa con trai nối dõi cho nhà chồng. Phải nói rằng sự ra đời của con trai đã khiến tôi thở phào nhẹ nhõm vì trước khi lấy Hải, mẹ anh đã nói với tôi rằng:
- Con làm gì thì làm, phải sinh cho nhà này một thằng cháu đích tôn. Nhiệm vụ này mẹ giao cho con, con cố mà làm.
- Dạ vâng.
Thế nên khi con gái tôi ra đời, tôi đã rất lo lắng và thất vọng. Cũng vì tâm lý đó nên tôi không chăm sóc kỹ cho con, phần lớn thời gian con gái tôi ở với ông bà ngoại. Đến lúc tôi có bầu và siêu âm biết con trai thì tôi gửi hẳn con gái về cho ông bà ngoại trông vì con gái tôi rất hiếu động, hay nhảy lên bụng tôi rồi đòi cưỡi ngựa.
Lúc gửi con về ngoại, con gái tôi khóc dữ lắm. Ông bà cũng thương nên bảo:
- Hay con cứ chia thời gian cho hợp lý rồi đón con bé về chứ nó đang nhỏ quá, bắt nó xa mẹ thì quá tội.
- Bố mẹ chịu khó giúp con với chứ con đuối quá, con bé nó quá hiếu động và khó bảo. Lỡ mà nó ngồi lên bụng con rồi có chuyện gì xảy ra thì khổ.
Thế nhưng khi tôi sinh con xong, con bé được về thăm em thì nó mới ngọng nghịu:
- Mẹ cho con về nhà, con không nghịch nữa đâu.
(Ảnh minh họa)
Nghe con gái nói tội nghiệp quá nên tôi đón con về. Đúng là nó không nghịch như đợt trước nữa thật. Nghe bố mẹ tôi bảo cứ khi nào nó nghịch hay khóc là ông bà lại bảo: “Cứ hư như thế thì mẹ Thảo bỏ lại đây với ông bà, không đón về nữa đâu” nên nó sợ. Tôi nghĩ, đúng là phải dùng những biện pháp mạnh chứ con gái của tôi quá nghịch.
Khi tôi sinh con trai, cả nhà chồng tôi như vỡ òa trong hạnh phúc. Mẹ chồng tôi tự nguyện lên chăm tôi cả mấy tháng trời. Con gái tôi được cho ngủ phòng riêng. Cả ngày nó ngoan nhưng rồi đến tối là nó lại mè nheo:
Video đang HOT
- Mẹ qua ngủ với con đi, con nhớ mẹ.
- Mẹ phải ngủ với em Bin chứ, con lớn rồi, ngủ ngoan đi, tí bà nội vào.
- Ứ thích. Em Bin ngủ với mẹ cả ngày rồi.
- Không được hư, mẹ lại gửi về ông bà ngoại bây giờ.
Thế là nó năm im. Tôi nghĩ, con gái tôi bướng, cứ phải dọa mới sợ. Con trai tôi trộm vía rất ngoan, ăn ngủ đều đặn. Nhưng được khoảng 6 tháng thì tôi ít sữa, đành phải cho con bú thêm sữa ngoài.
Cuối cùng con gái tôi cũng được 3 tuổi. Hôm đó đến chiều tôi mới nhớ ra nên chạy vội đi mua cái bánh và ít hoa quả để tổ chức cho con bé. Đến tối, khi cả nhà đang ngồi quây quần, tôi thắp nến rồi bảo:
- Con ước đi, thêm 1 tuổi phải ngoan và nghe lời, không được bướng nhé.
Con bé lí lắc trông có vẻ đang hạnh phúc cực độ. Nó thổi nến vù vù rồi chắp tay lại, nhắm mắt, đoạn nói:
- Ước mẹ đừng sinh em trai để con không phải uống sữa thừa nữa.
Cả nhà tôi ai cũng lặng người, tôi cũng thế. Chồng tôi nhìn tôi, tôi nhìn con gái. Mẹ chồng tôi thấy vậy bảo:
- Cháu nói gì thế? Mẹ cháu đâu bắt cháu uống sữa thừa.
- Có ạ, mẹ bảo thế cho khỏi tốn tiền. Em Bin uống không hết bà ạ. Với cả em Bin toàn giành mẹ của cháu, cháu ghét em Bin.
Nói xong, con bé nhìn tôi với gương mặt lấm lét. Những người lớn chúng tôi không nói gì để cho con bé có thể tận hưởng được tiệc sinh nhật của nó. Thì ra bấy lâu nay, nó bướng bỉnh là để phản kháng. Tôi mấy lần nhìn con bé lén đánh em nhưng không chịu tìm hiểu nguyên nhân mà chỉ lao đến đánh con gái rồi nhốt vào phòng riêng. Đến tối, khi nó đi ngủ, tôi đã vào phòng nó ôm nó rồi thì thầm:
- Mẹ xin lỗi vì đã vô tâm với con, từ nay mẹ sẽ mua sữa mới cho con, không bắt con uống sữa thừa nữa.
- Mẹ nói thật nhá. Mẹ ôm con ngủ nhá.
Tôi gật đầu, tôi không hiểu vì sao mình lại vô tâm đến mức phải đợi đến khi đứa con gái 3 tuổi của mình nói ra câu đó mới có thể nhận ra rằng, mình đã quá thiên vị con trai và dành mọi sự chăm sóc cho nó mà quên mất rằng mình vẫn còn một đứa con gái bé bỏng. Cũng may là tôi đã nhận ra điều này sớm nếu không thì chắc có lẽ, con bé sẽ bị tổn thương vĩnh viễn.
Theo blogtamsu
Chỉ vì một câu nói vô tình tôi đã bị mẹ chồng bắt ép phải ly dị
Mẹ chồng tôi là người rất khó tính hay soi mói con dâu từng li từng tí một nhưng tôi mặc kệ.
Cuộc sống của hai vợ chồng tôi cũng hạnh phúc như bao gia đình khác có hai con gái xinh xắn và một ngôi nhà khang trang sạch sẽ. Chồng thì đi làm xa chỉ mấy mẹ con tôi ở nhà, còn bố mẹ chồng tôi ở nhà bên cạnh. Bản tính tôi thẳng thắn ăn to nói lớn có người quý mến thì lại thích cái tính của tôi, có người ghét thì thấy khó chịu mỗi khi gặp tôi.
Nhưng tôi không coi ai là kẻ thù mà luôn tôn trọng và yêu quý họ. Mẹ chồng tôi là người rất khó tính hay soi mói con dâu từng li từng tí một nhưng tôi mặc kệ miễn mình không làm trái đạo lí là được. Những lúc bà cau có mặt mày chửi bới vô cớ tôi để cho bà nói hết rồi tôi góp ý sau. Lần đó chồng tôi đi xa về chưa hết mệt đã vội sang chào hỏi bố mẹ chồng, bà đánh luôn cho câu:
- Mày đi xa về vác người không sang nhà tao mà không biết ngại à?
Nghe mẹ nói vậy chồng tôi giận lắm đi thẳng về nhà chửi tôi:
- Anh bảo em mang quà sang biếu bà đi không mang, giờ mẹ chửi có ê mặt không?
- Thì em phải sắp xếp thời gian ra chợ mua chứ, tại anh không nghỉ ngơi đi vừa về đã vác mặt sang nó khổ vậy đấy.
Mẹ chồng suốt ngày tìm cách soi mói con dâu (Ảnh minh họa)
Nói rồi sợ chồng chửi tôi vội vàng ra chợ mua mấy hộp bánh về biếu mẹ chồng cho xong chuyện, ai ngờ về đến nhà nồi thịt kho của tôi cũng đen như than may chưa nổ bếp không thì còn lớn chuyện nữa. Đưa quà sang biếu ông bà đâu đã xong bà phán cho câu:
- Chúng mày muốn tao bị tiểu đường chết đâu mà đi biếu quà bánh vậy, người già chỉ thích tiền thôi con ạ.
- Mẹ không thích quà bọn con biếu thì thôi chứ tiền thì con chẳng có, lần này anh ấy về còn lấy tiền mang đi chứ làm gì có đồng xu dính túi.
Nói rồi tôi quay ngoắt trở về chẳng thèm đôi co với mẹ chồng nữa không lại lắm chuyện. Lần đó giận mẹ chồng cả tuần tôi chẳng thèm bén bảng sang. Nhưng thời gian làm cho tôi cũng quên dần chuyện không vui đã xảy ra nên nhân lúc nhà có bát canh cá khoai ngon tôi mang sang biếu bố mẹ chồng để làm hòa. Vừa bước vào nhà tôi đã ngửi thấy mùi khó chịu ở đâu đó tìm quanh quẩn phát hiện ra ở trên giường thấy chiếu ướt ướt, tôi nói một câu vô tình:
- Giường của bố mẹ còn bẩn hơn cả cái toilet nhà con, thôi bố mẹ ăn bát canh con nấu cho nó nóng để con mang chiếu ra giặt ù tí là xong.
Đang định cầm chiếu đi giặt thì bị mẹ chồng quát một cái khiến tôi giật cả mình:
- Chị mang bát canh của chị về đi đừng nghĩ là mang bát canh sang biếu rồi muốn nói gì thì nói. Ừ nhà tôi bẩn nhà tôi đâu sạch như nhà chị, chị hãy cút về đi, khinh nhà tôi bẩn từ nay đừng sang nữa.
Vừa nói bà vừa đưa tôi bát canh rồi đẩy tôi về. Biết mình đã nói quá lời nên mẹ chồng giận dỗi tôi liền ra sức xin lỗi ai ngờ bà chẳng thèm tha thứ còn hất luôn bát canh nóng vào mặt tôi mà chửi đuổi tôi về.
Rồi ngay tối hôm ấy chồng gọi điện thoại về chửi mắng tôi thậm tệ:
- Anh thật không ngờ em lại khinh thường bố mẹ em vậy, vừa chê giường nhà mẹ bẩn hơn toilet nhà mình lại hất cả bát canh nóng vào mặt mẹ nữa. Bố mẹ anh làm gì không phải với em thì em cố mà nhịn chứ đạo làm con ai lại thế. Anh thà chia tay vợ chứ quyết không để bố mẹ chịu khổ vì con dâu bất hiếu được.
Dù thanh minh thế nào đi nữa chồng tôi cũng không thèm nghe mà tắt máy ngay lập tức. Buồn chán những ngày sau đó tôi ăn không ngon ngủ không yên chẳng biết phải làm gì để chứng minh mình vô tội và rất tôn trọng bố mẹ chồng chẳng qua tại cái miệng bô bô của tôi làm khổ cái thân. Có lẽ chồng tôi không yên tâm để làm việc nên mấy ngày sau đó anh trở về nhà ngay.
Thấy con trai vừa về bố mẹ chồng đã sang ngay rồi ra sức tố cáo tội lỗi của con dâu, biết phần lớn những chuyện ông bà nói là bịa đặt vu khống nào là tôi suốt ngày sang chửi mắng bố mẹ chồng, lại còn liếc mắt đưa tình với mấy thằng con trai trẻ của khu phố,... Chồng tôi nghe xong liền kết luận một câu xanh rờn:
- Con cảm ơn bố mẹ đã nói tất cả những sự thật xấu xa về người vợ mà con từng tin tưởng thương yêu, giờ thì cuộc hôn nhân của chúng ta dừng tại đây thôi.
(Ảnh minh họa)
Nghe xong tôi choáng một phần do ăn uống mấy hôm nay không ra gì nên sức khỏe yếu một phần thất vọng về chồng dù có nói cũng chẳng thanh minh nổi nên tôi cố tình rù rù đi rồi lăn ra sàn nhà để cho mọi người sợ hãi. Mọi người vội đưa tôi vào bệnh viện cấp cứu, chỉ một lát sau dù không muốn tỉnh bác sĩ cũng ép tôi phải tỉnh không họ lại chọc vài mũi tiêm nữa thì lại đống tiền đổ lên đầu tôi thì khổ. Nằm trong phòng chăm sóc bệnh nhân tôi vừa khóc vừa nói với chồng:
- Những điều bố mẹ nói tất cả đều là bịa đặt có nói anh cũng chẳng tin nhưng trước khi chết em phải nói không sau khi chết em không siêu thoát được. Anh tin em hay tin bố mẹ anh?
- Thôi em đừng nói nữa, mà em phục hồi rồi chết làm sao được?
- Em nghe thấy bác sĩ nói với nhau là em mắc chứng bệnh nhồi máu cơ tim nên khi bị trấn động mạnh sẽ rất dễ bị tử vong, may em được cấp cứu kịp thời chứ lần sau không được may mắn như vậy nữa đâu.
Ngày xuất viện chỉ có chồng tôi đưa về, cho đến khi về nhà bố mẹ chồng mới có mặt ở nhà tôi, tưởng ông bà sẽ vui vẻ bỏ qua chuyện cũ cho tôi ai ngờ vẫn lải nhải chuyện cũ để ép chồng tôi phải ly dị:
- Con hãy nhanh làm đơn ly hôn nó đi cho khỏe, người đâu chẳng được điểm gì nay lại mắc bệnh tim nữa nuôi nó rồi khổ con ạ.
- Con thật không ngờ bố mẹ thất đức vậy, vợ con vừa về đến nhà bố mẹ không hỏi han được câu đàng hoàng lại đổ dầu vào lửa. Bố mẹ muốn vợ con uất ức đến chết rồi mới thôi à. Con sẽ không ly dị gì hết, con sẽ chăm cô ấy đến chọn đời. Bố mẹ về đi để cho vợ con được nghỉ ngơi.
Đó đúng là bài học nhớ đời cho tôi điều chỉnh tính cách bỗ bã ăn nói vô duyên của mình.
Theo GĐVN
Tuổi xuân của tôi là những ngày hờn tủi, giờ sắp đến lúc tốt đẹp thì lại nảy ra chuyện này Chính mẹ chồng tôi cũng đã nói anh ấy hãy buông tay để tôi đi lấy chồng mới, vậy mà anh ấy không chịu. Cái khiến tôi khổ nhất đó là anh ấy vay tiền nặng lãi, nợ nần khắp nơi. (Ảnh minh họa) Tôi kết hôn cách đây 10 năm khi vừa tròn 19 tuổi. Chúng tôi đến với nhau không phải...