Điều ước
Nắng chiếu vào ban công, chỗ hai chị em bé Ly đang ngồi cắm cúi cùng mớ giấy màu xanh đỏ. Gió khe khẽ đung đưa những chiếc lá, tựa như vỗ về yêu thương lên hai đứa trẻ đang cố gắng làm thay đổi chuyện của người lớn.
Em Su năm nay chỉ mới năm tuổi, con bé chẳng thể kiên nhẫn như chị. Chốc chốc, nó sẽ lại hỏi:
- Chị ơi, được mấy rồi hả chị?
- Năm trăm hai lăm rồi Su à! Được một nửa rồi đó!
- Cứ gấp được một ngàn ngôi sao là mình có một điều ước hả chị?
- Ừ, chị nghe nói vậy.
Video đang HOT
Ly đã vào lớp bốn, cô bé chín tuổi mà lúc nào nom cũng già dặn hơn bạn bè cùng lứa. Ly biết tự lập từ nhỏ, lại biết chăm lo cho em nên mẹ rất yên tâm. Hai chị em luôn cố gắng ngoan ngoãn để bố mẹ lúc nào cũng hài lòng nhưng hình như chỉ như vậy là chưa đủ.
Tối qua, bố lại nhắc chuyện mẹ phải ký vào đơn ly hôn gấp để bố cưới người khác. Dì ấy đã có em bé cùng với bố. Ly nghe mà chưng hửng, chẳng hiểu nổi những chuyện đang xảy ra.
Cái hồi em Su chưa sinh, cứ cuối tuần, bố mẹ lại dẫn Ly đi công viên. Mỗi lúc như vậy, Ly nắm tay bố một bên, mẹ một bên rồi nhảy cẫng lên. Nghe tiếng cười khanh khách của Ly, bố nhìn âu yếm rồi thơm vào má của hai mẹ con. Hồi đó, thật hạnh phúc biết bao.
Từ khi mẹ sinh em Su, bố đâm ra cáu bẳn và thay đổi hẳn. Bố hay la mắng, có khi còn đánh mẹ nữa. Với chị em Ly, bố cũng hay la lối giữa chừng. Tội nhất là bé Su, con bé sợ bố khủng khiếp, chẳng bao giờ nó dám lại gần.
Tuần trước, bố về nhà rồi cãi nhau với mẹ. Mẹ khóc ngất lên ngất xuống. Em Su chạy tới sà vào lòng mẹ rồi cũng khóc ré lên.
Ly đứng nhìn trân trân vào mắt bố, có cảm giác như đây chẳng phải là bố mình. Bố ngày xưa khác lắm, lúc nào cũng nhẹ nhàng và thương yêu mẹ con Ly hết mực.
Bố đóng sầm cửa rồi xách va ly đi, để lại cho mẹ một tờ giấy trên bàn.
Lớp Ly có một bạn, bố mẹ ly dị. Hôm lên tòa, người ta đã hỏi bạn ấy muốn ở với ai. Bạn ấy òa khóc nức nở khi chẳng biết trả lời như thế nào. Ly sợ mình cũng sẽ như vậy lắm. Đã thế, có khi chị em Ly còn không được ở chung với nhau nếu một đứa theo bố, một đứa theo mẹ. Mà xem ra, bố có vẻ chẳng đoái hoài gì tới chị em Ly nữa rồi.
Ly còn quá nhỏ để suy nghĩ những chuyện thế này nên cô bé ốm liền ngay sau đó. Chị Trà là chị họ của Ly đến thăm, chị nói vu vơ rằng, nếu gấp một ngàn ngôi sao và ước thì điều ước đó sẽ thành hiện thực.
Hôm đi nhà sách mua sắm dụng cụ cho năm học mới, bé Su nằng nặc xin mẹ mua cả đống giấy màu về để gấp sao, cả cái lọ thủy tinh bé bé xinh xinh nữa. Em Su lấm tấm mồ hôi trên chiếc trán nhỏ, bàn tay bé xíu uể oải trên những tờ giấy mỏng tang nhiều màu sắc. Ly nghĩ mông lung, có khi điều ước bố mẹ quay về với nhau xong, chị em Ly sẽ gấp thêm một ngàn ngôi sao nữa để ước mẹ sẽ tươi vui, xinh đẹp như ngày xưa, bố cũng vui vẻ, hiền hậu và nhà cửa lại bình yên như lúc trước.
Theo VNE
Giá có ai đó giúp em khỏi lạc đường
Chiều Hà Nội buồn, chỉ có tiếng gió thoảng qua xen lẫn tiếng thở dài tiếc nuối. Chẳng biết ai đó đã vô tình đi ngang đời em đánh rơi nỗi nhớ thương, gieo vào lòng người con gái mười tám tuổi một niềm hy vọng.
Chuyện đã qua lâu rồi, nhưng mỗi khi nghĩ tới, em vẫn thấy nỗi đau như vết cứa trong lòng mang những ký ức ngày xưa trở lại. Tự nhủ mình là người rộng lượng, lý trí đã quy thuận nhưng con tim không biết tự bằng lòng. Ngày hôm nay, cũng một ngày trời mưa như hôm đó của năm năm về trước, em vội vàng chạy vào văn phòng cho kịp buổi họp và bất chợt gặp lại anh trong vai một vị giám đốc thành đạt - nơi công ty em đang làm việc.
Anh của hôm nay và trước kia vẫn vậy, một dáng người cao gầy và một nụ cười rất khẽ đủ làm mê hoặc trái tim của những cô gái vốn yếu ớt như em. Tự hỏi lòng mình liệu đã quên chuyện cũ chưa? Em không tìm thấy cho mình câu trả lời nhưng lại cũng không muốn tìm kiếm, bởi hình như em đã tha thứ. Có người con gái nào vĩ đại như em không anh? Có người con gái nào chấp nhận ra đi để người yêu mình đến với cô bạn thân nhất như em không? Em dám chắc với anh rằng, sẽ chẳng có ai như em đâu, và cũng sẽ chẳng có người con gái nào đủ can đảm đứng lại nhìn anh và cô bạn thân trao nhau những nụ hôn nồng thắm nhất....
Em bỏ đi không phải vì em hèn nhát, cũng không phải vì em đã bỏ qua, mà vì em hiểu rằng chỉ có ở bên cô ấy, anh mới hạnh phúc. Em chưa bao giờ oán trách anh vì điều đó, nhưng em lại hận vì anh đã nói dối em. Cảm giác lòng tự ái bị tổn thương không cho phép con bé kiêu hãnh như em đứng lại van xin một lý do để mình chấp nhận. Em ra đi dù bản thân mình không phải là người thứ ba.
Sau bao năm trời như vậy, lẽ ra em vẫn nghĩ rằng anh đang hạnh phúc với người con gái anh thật lòng yêu. Nhưng có chuyện gì xảy ra thế? Ngày hôm nay anh là một doanh nhân thành đạt, anh có mọi thứ mình muốn nhưng anh vẫn là người độc thân. Anh đến công ty trong vai một người giám đốc uy nghiêm và quyền lực để rồi đến tối trở về nhà, anh lặng lẽ úp cho mình một gói mỳ nguội ngắt trong căn nhà thiếu vằng bàn tay phụ nữ.
Lặng nhìn bàn tay cầm chiếc thìa gõ lanh canh những âm hưởng vô định trong ly cà phê đắng ngắt, anh chẳng nói gì ngoài việc nén những tiếng thở dài. Em cũng không hỏi vì em hiểu, anh vẫn như ngày xưa, chỉ khác rằng anh không dám nhìn vào mắt em. Vì anh sợ phải nói lời xin lỗi. Con tim em không tha thứ, hay đã bằng lòng khi đôi bàn tay anh nắm chặt đôi bàn tay em. Khó lắm, em muốn giằng mạnh tay ra để anh hiểu sự tức giận từ những năm tháng trước đây đến giờ vẫn như một kỷ niệm buồn. Nhưng chẳng hiểu sao em lặng yên để anh nắm đôi bàn tay đó mà không nói một lời.
Chiều nay trời lại mưa, những hạt mưa cứ rơi như trút vào lòng người thêm một gánh nặng. Hình như em đã lạc đường, muốn tìm cho mình một lối ra nhưng lại không dám bước thử vì sợ mình lại nhầm phương hướng như trước đây. Em sẽ đến với anh, chấp nhận từ bỏ tất cả để được quay về với những hồi ức tuổi mười tám hay quên anh đi để tiếp tục cuộc sống với người con trai yêu em hơn cả chính bản thân mình? Những suy nghĩ lặng lẽ như dòng nước chảy ngược mà em đang phải gồng mình để không bị cuốn theo. Trách mình sao thiếu bản lĩnh.
Người ta thường bảo, "khi yêu ai đó, đừng viết tên họ vào hình trái tim mà hãy viết vào một vòng tròn. Bởi vòng tròn không có điểm đầu và cũng không có điểm cuối. Bạn không thể biết vì sao mình yêu người đó và tốt nhất là tình yêu đó không bao giờ có điểm kết thúc...".
Có phải chăng chính vì suy nghĩ đem toàn bộ những tình cảm đầu đời của em đặt vào vòng tròn đó mà giờ đây, em không thể tìm cho mình một câu trả lời đủ làm con tim em quy thuận. Thấy dòng đời sao lắm chông gai. Hơn bao giờ hết, em mong muốn có một ngôi sao băng như thủa bé vẫn thường xuất hiện trong giấc mơ để em thực hiện được điều ước của mình. Nhở nhoi lắm, nhưng giá mà, có ai đó giúp em khỏi lạc đường!
Theo VNE
Thuyền giấy Thằng Bi lén lấy quyển vở của chị Nhàn ra sau hè rồi lẳng lặng xé đến vài đôi giấy. Đoạn, cu cậu hì hụi cúi xuống, gấp xếp một hồi thành ba chiếc thuyền bé tẹo. Nghỉ hè, mấy đứa con cậu ở thành phố về thăm, chúng đem theo lỉnh kỉnh đồ chơi, nào là chiếc xe tăng điều khiển, chỉ...