Điều nuối tiếc của thanh xuân
Đêm về, tôi vẫn nằm mơ thấy bạn. Bạn nắm tay tôi đi trên quảng đường trải đầy hoa hồng dài bất tận. Ánh mắt thắm thiết bạn nhìn thôi, tôi nhoẻn cười hạnh phúc, mãn nguyện để trái tim mình thả buông lơi.
Tấm hình bạn chụp, ánh mắt hạnh phúc bên nụ cười rạng rỡ cùng cô ấy. Tôi thấy trái tim mình thắt lại, đau đớn. Tôi ước và lại lẩm bẩm trong đầu những câu giá như mà tôi đã từng nói trước đây hàng nghìn lần. Ngày ấy,…
Một cô gái ngoan – ai cũng nói tôi như thế, giỏi giang và xinh xắn, chưa từng biết đi chơi tối. Những cuộc liên hoan đầy hấp dẫn cũng được cho ra bên lề bởi tôi luôn muốn bảo vệ cái danh hiệu gái ngoan của bố mẹ, là “tấm gương” mà các bậc phụ huynh thường đem ra so sánh với các bạn tôi. Tôi hãnh diện và thấy vô cùng hạnh phúc. Mặc dù tôi – một cô gái đôi mươi vẫn không tránh khỏi trong lòng cũng có chút cô đơn và lạc lõng.
Tôi là của quý hiếm trong mắt nhiều người, là mục tiêu của nhiều chàng trai, trong đó có bạn, người dường như đối lập hẳn với tôi ngoài tài năng học tập.
Bạn học giỏi giống tôi nhưng bạn lại được lòng bạn bè hơn tôi. Bạn tham gia hầu như mọi ngoài động ngoại khóa. Bạn hát hay, nhảy giỏi, bạn là thần tượng của biết bao cô gái, trong đó có tôi nhưng bạn sẽ mãi mãi không bao giờ biết được điều đó. Tôi, một con bé nhu mì, hiền lành đến mức nhút nhát và luôn sợ hãi mọi điều đã để vuột mất bạn trong tầm tay mình.
Tôi nhớ bạn, nhớ những lần vào dịp thi cuối kì, tôi miệt mài quên cả thời gian trên giảng đường. Đến lúc giật mình ngẩng đầu lên thì chỉ còn mình bạn và tôi. Ánh mắt bạn ấm áp nhìn tôi với chiếc bánh mì nóng hổi: “Ăn đi mới có sức mà học nữa chứ”. Trái tim tôi run rẩy, một luồn điện cực mạnh chạy qua tôi. Tôi không dám ngước nhìn bạn nên đã vội cuối xuống hòng giấu đi cảm xúc “xấu hổ” của mình. Khoảnh khắc bàn tay bạn chạm bàn tay tôi, ánh mắt âu yếm bạn nhìn tôi có lẽ sẽ theo tôi đến hết quãng đường còn lại.
Tôi và bạn chẳng hẹn nhưng lại luôn có dịp bên nhau. Những lần miệt mài ôn bài trên thư viện trời tối mịt bị cô quản lý nhắc nhở mới lật đật đứng dậy ra về. Những hôm tôi bị hỏng xe, trời gió lạnh, bạn đề nghị được chở tôi về, tôi bẽn lẽn nép mình sau lưng bạn, nghe tin mình rộn ràng, tôi cảm thấy rõ hơi thở của bạn cũng đang dồn dập theo tiếng trái tim tôi. Tôi cứ mong mãi, con đường về nhà mình xa thêm đừng bao giờ kết thúc. Tôi thấy mình thật bé nhỏ bên bạn.
Đêm về, tôi vẫn nằm mơ thấy bạn. Bạn nắm tay tôi đi trên quảng đường trải đầy hoa hồng dài bất tận. Ánh mắt thắm thiết bạn nhìn thôi, tôi nhoẻn cười hạnh phúc, mãn nguyện để trái tim mình thả buông lơi.
Tiếng chuông đồng hồ làm tôi giật mình. Tôi thảng thốt, một đồng bài vở vẫn còn trên bàn. Tôi phải hoàn thành, phải làm làm tròn nhiệm vụ của một cô gái ngoan, không mơ mộng đắm chìm trong tình yêu. Tôi buộc phải cắt đứt tiếng gọi của trái tim mình.
Video đang HOT
Những kì thi đi qua, tôi không còn miệt mài trên thư viện nữa. Nhưng tôi nhớ mỗi lần đi qua. Tôi luôn ngó vào chỗ ngồi quen thuộc để mong được nhìn thấy bóng dáng bạn, để rồi giọt thót mình khi bắt gặp ánh mắt bạn hướng về phía tôi. Tôi thảng thốt bỏ chạy như một tên trộm bị bắt gặp. Tô sợ hãi đến mức không dám đi qua thư viện nữa. Mặc dù ánh mắt như đốm lửa của bạn vẫn hừng hừng cháy trong trái tim tôi.
Tôi tìm đủ mọi cách để tránh mặt bạn. Tôi vật vã trong đau khổ mà không hiểu vì sao. Tôi đã chọn cách xin học bổng đi du học hòng quên bạn. Tôi đã thành công, tốt nghiệp xuất sắc, có một công việc ổn định, là niềm hãnh diện của gia đình, là thần tượng của biết bao bạn trẻ. Tôi có mọi thứ nhưng có một điều tôi mãi mãi không có được. Đó là bạn!
Tôi tìm cách liên lạc lại với bàn bè thời xưa, quyết định một lần đối mặt với trái tim mình. Tôi tìm ra Facebook của bạn. Trái tim tôi lại một lần nữa rộn ràng, Chỉ cần nhắc đến tên bạn thôi, bao nhiều kí ức lại ùa về. Tay tôi run rẩy, đầu óc tưởng tượng ra không biết bao nhiêu điều. Chắc là bạn sẽ bất ngờ và hạnh phúc lắm khi nhận được tin của tôi.
Tôi hồi hộp như lần đầu hẹn hò cùng bạn trai. Vẫn là ánh mắt ấy, nụ cười ấy nhưng bên cạnh lại là một người con gái khác không phải tôi. Tôi chết lặng, thất vọng và đau đớn. Tất cả những mơ ước, dự định tan tành theo mây khói. Trái tim tôi đau nhói, lặng lẽ block cái tên quen thuộc và tôi ấp ủ bấy lâu ra ngoài tâm trí. Tôi biết, tôi đã hoàn toàn đánh mất bạn!
Theo blogradio.vn
Chênh vênh nhiều ta sẽ lại quen thôi
Chúng ta như những con thuyền giấy lềnh bềnh trên đại dương của sự chênh vênh. Đối mặt với những con sóng đưa đẩy của cuộc đời, chúng ta có thấy mỏi mệt và chông
Chúng ta như những con thuyền giấy lềnh bềnh trên đại dương của sự chênh vênh. Đối mặt với những con sóng đưa đẩy của cuộc đời, chúng ta có thấy mỏi mệt và chông chênh hay không?
Khép lại cánh cửa của tuổi thơ non trẻ với đầy tiếng cười, bước chân ta dần hòa vào dòng người xô bồ ngoài kia để tiến đến với một tương lai mù mịt ở phía trước.
Những thất bại từ các bài kiểm tra và các kì thi sẽ khiến bạn trượt dài trên nỗi buồn cùng hoang mang, và rồi hối tiếc với những điều đáng lí chúng nên sớm được thực hiện từ trước.
Có khi nào bạn cầm trên tay những bảng điểm số ấy, dù thấp hay cao, bạn đã từng suy nghĩ rằng vì sao chúng ta phải cần những điều này đến vậy hay chưa?
Hoang mang rằng qua tất cả, bạn đã học hỏi được điều gì ngoài sự mơ hồ và mù mịt? Và rồi cuộc sống sẽ ép bạn đến khó thở với những gánh nặng đè lên vai.
Khi mà bạn mãi xoay sở với những hóa đơn kinh tế, chạy đua với thời gian vì công việc, để rồi đánh mất bản ngã trong mình, khoác lên bộ dạng của những con người xã hội ngoài kia.
Bạn không còn thời gian cho những thứ mà bạn hằng quan tâm khi xưa. Bạn lơ là đi chính bản thân mình, kiệt sức và mệt mỏi, những sự thay đổi đến chóng mặt.
Để rồi khi bạn nhìn chính mình trong gương và thầm khóc vì đã lỡ để bản thân trở thành như thế. Thật sự cảm thấy bế tắc và ngột ngạt quá.
Bạn chạy đua với thời gian, để rồi quên đi những ước mơ của chính mình. Khi ấy, thứ còn lại mà bạn quan tâm, chỉ là những mục tiêu đề ra vì xã hội cần.
Để có thể tồn tại được tại thành phố náo nhiệt này và tất cả chỉ còn những nỗi chênh vênh. Những chênh của nối sầu, bi và cả ai oán nữa.
Những cuộc họp mặt dạo phố xá cùng bạn bè dần ít đi, những dòng tin nhắn cùng cuộc gọi chỉ còn là lịch trình từ sếp lớn, từ công ty và việc học.
Rồi khi một mình lê bước chân về căn phòng trọ chung, bạn chợt phát hiện từ khi nào họ rời đi rồi, chỉ còn mỗi bạn ở lại với bốn bức tường trắng ấy. Và bạn thầm thổn thức với nỗi chênh vênh.
Thanh xuân làm sao thiếu được bóng dáng của tình yêu, nhưng qua bao cuộc đổ bể và thất bại, bạn có từng nghĩ rằng mình không thích hợp để yêu đương trong những trận nước mắt tủi hờn hay không?
Khi mà bạn thầm trách người kia đã vứt bỏ những lời hứa hẹn, để rồi chúng ta buông tay nhau. Bạn và người thương hóa thành kí ức, chỉ còn lại thân phận người dưng bước qua đời nhau mà thôi.
Có lúc nào sau những mệt mỏi và bạn chợt thấy yếu lòng, chỉ muốn nhấc máy điện thoại cho mẹ, kể lể trong những giọt nước mắt và tiếng nức nở, nhưng rồi lại lặng lẽ tắt máy đi vì bạn không muốn người thân phiền lòng và lo âu.
Bạn chỉ muốn trên những nếp nhăn thời gian của bố mẹ, chỉ còn đọng lại những niềm hạnh phúc, vì họ đã khổ cực cả một đời người vì con cái, vì chính bạn.
Chênh vênh rồi lại chênh vênh, bạn và tôi ơi, có thấy sau bao nỗi chênh vênh ấy, chúng ta đã thay đổi như thế nào chưa? Bên cạnh những nỗi buồn ấy, chính là sự mạnh mẽ và kiên cường.
Cho nên khóc rồi hãy tự mình gạt đi nước mắt, chênh vênh rồi lại tự bước tiếp với sự kiên cường. Vì chúng ta biết được rằng, cuộc đời sẽ chênh vênh với bất kì ai và nó càng khắc nghiệt với những kẻ thất bại.
Cho nên hãy cùng nhau bước đi trên đoạn đường khó khăn này, buồn chứ, hoang mang chứ, và chông chênh lắm chứ. Nhưng chênh vênh nhiều, ta sẽ lại quen thôi.
Hãy cố gắng lên bạn của tôi ơi, bởi trên môi nụ cười đang đợi chờ.
Theo guu.vn
Khi hạnh phúc đã hóa đau thuơng Có lẽ đúng là có những thứ tình cảm chỉ thích hợp cất giấu nơi tháng năm, chúng ta không thể sống mãi trong quá khứ, cũng không thể níu kéo lại những gì đã qua. ảnh minh họa Khi một cuộc tình đã tan vỡ, đã trải qua rất nhiều thương tổn thì rất khó có thể quay trở về với nhau....