Điều ngọt ngào nhất
Ngày xưa, anh và em đã từng có rất nhiều kỷ niệm tình yêu đẹp đúng không?
“Những lúc khi anh đang buồn chỉ cần trông thấy em là trong anh như tan đi hết nỗi buồn, những lúc trên đường đời anh đi phải gặp những khó khăn anh suy nghĩ về tình yêu của đôi mình… Được yêu em, với riêng anh là hạnh phúc”
Ngày xưa, anh và em đã từng có rất nhiều kỷ niệm tình yêu đẹp đúng không? Tự nhiên chiều nay em ngồi một mình nhớ lại những kỷ niệm ấy mà khoé mắt cay cay, hình như nước mắt lại rơi. Thật sự, ngày xưa tình yêu của anh và em rất đẹp, rất đẹp. Vì tình yêu của chúng ta quá đẹp nên giờ đây khi anh đã thay đổi mà em thấy buồn đến thế. Một nỗi buồn thật lớn đến chính bản thân em cũng không biết diễn tả như thế nào nữa. Không hiểu sao chiều nay từ lúc em xem lại hai tấm ảnh của chúng ta chụp cùng nhau hồi đi Đền Hùng mà tất cả những kỷ niệm cứ lần lượt đổ về theo nhau. Nghĩ đến em vừa buồn cười, vừa hạnh phúc và vừa rơi nước mắt. Anh biết tại sao em lai rơi nước mắt không? Vì anh là người mà em yêu thưong nhất, tin tưởng nhất trong cuộc đời này vậy mà cũng có thể lừa gạt em, cũng có thể thay đổi. Vậy thì em có thể tin tưỏng vào điều gì nữa đây? Tình yêu thật sự rất đáng sợ đúng không anh?
Em đã rất muốn cầm điện thoại để gọi điện và nhắn tin cho anh. Nhưng em đã cố gắng kìm nén lại… Giá mà lúc này anh có thể cảm nhận được cảm giác này và gọi lại cho em thì tốt biết bao nhỉ? Tại sao lúc nào em cũng muốn được nói chuyện với anh đến vậy? Cho dù em có bận mấy em cũng vẫn có thời gian để quan tâm đến anh. Chắc vì em đã yêu anh quá nhiều, nhiều tới mức trở thành một căn bệnh nặng rồi mà chính bản thân em không thể nào tự điều trị cho mình được. Khi mà không tìm được anh thì em sẽ phát điên lên. Chỉ vì em sợ rằng suốt cuộc đời nay anh sẽ không bao giờ nói chuyện với em nữa. Tại sao em lại sợ mất anh đến thế?
Anh còn nhớ không? Ngày em học năm cuối đại học, anh rất hay lên trường thăm em. Ngày ấy, anh còn đang làm ở dưới Hà Nội. Mỗi một lần được gặp anh, em đều phải trải qua rất nhiều cung bậc cảm xúc từ lo lắng, bất an cho đến vui vẻ và hạnh phúc. Em nhớ có một lần anh đi ô tô lên thăm em mà em nấu cơm chờ mãi mà không thấy anh đâu cả. 9h tối rồi mà vẫn không thấy anh đâu? Trái tim em nóng như lửa đốt, em hết đi ra lại đi vào. Rồi em lên cổng chờ anh mãi, em chỉ sợ có chuyện gì đó rồi anh lại không lên với em nữa. Rồi từ xa, em thấy bóng ai đó quen quen… Trong lòng thấy vui vui, anh kia rồi. Em không để ý, nước mắt đã rơi từ lúc nào rồi. Em chỉ muốn lại đấm anh mấy quả vì đã làm em phải lo lắng. Lần nào gặp anh, em cũng phải trải qua nhiều khó khăn như vậy rồi mới gặp được anh đấy…
Video đang HOT
Số phận đã cho anh và em gặp nhau nhưng không cho anh và em ở bên nhau mãi mãi (Ảnh minh họa)
Đó là lần anh lên chơi với em mà em cảm thấy hạnh phúc nhất đấy. Cả một ngày thứ bảy em thức dậy em có cảm giác bình yên và hạnh phúc vì em yên tâm rằng trọn vẹn một ngày hôm nay anh sẽ ở bên cạnh em. Nhìn thấy anh ngủ, ôm anh trong vòng tay mà sao em cảm thấy bình yên đến thế. Có là cảm giác mà em thích nhất trong cuộc sống bộn bề khó khăn này. Anh và em cùng nhau đi chợ, cùng nhau nấu cơm. Cảm giác ấy sao mà bình yên và hạnh phúc đến thế? Em còn nhớ buổi chiều thứ bảy hôm ấy, anh đã đèo em bằng xe đạp đi chợ để mua quần áo cho anh. Trời! Sao mà trẻ con và vui đến vậy? Được chọn quần áo cho người mình yêu lần đầu tiên em cảm nhận được cảm giác hạnh phúc đến thế! Anh bảo chỉ cần là em chọn thì cái gì anh cũng thích. Sao mà hồi ấy anh chiều và yêu em đến thế? Mình cùng nhau đạp xe trên con đường trải dài hoa sữa và cây trứng cá. Thật lãng mạn đúng không anh? Hôm đó em đã rất vui và hạnh phúc. Tại sao chúng ta lại có thể có những kỷ niệm đẹp đến thế nhỉ? Chiều nay ngồi nghĩ lại thực sự em đã rơi nước mắt rất nhiều và em muốn nói cho anh biết cảm giác ấy mà sao không thể. Có lẽ nào anh đã quên?
Có những kỷ niệm đẹp sẽ theo người ta đến suốt cuộc đời đúng không anh? Anh và em còn rất nhiều, rất nhiều kỷ niệm đẹp nữa nhưng mà em không thể kể hết được. Chứ em nhớ rất rõ, em nhớ rõ từng ngày tháng em được gặp anh. Chắc trên quả đất này anh sẽ không bao giờ tìm được ai yêu anh hơn người yêu xinh xinh này đâu. Em không thể nào quên và cũng không bao giờ quên được. Sẽ không bao giờ có ai trong cuộc đời này có thể làm em hạnh phúc hơn anh cả. Anh biết hạnh phúc đối với em là gì đúng không?
Anh và em mãi mãi ở hai phía chân trời. Anh không bao giờ có thể đến với em được. Chúng ta mãi mãi không thể ở bên cạnh nhau được cho dù em có cố gắng thế nào đi nữa? Đây là điều mà em cảm thấy đau khổ nhất trong cuộc đời này mà không ai và không điều gì có thể bù đắp được cả. Số phận đã cho anh và em gặp nhau nhưng không cho anh và em ở bên nhau mãi mãi thì đành phải chấp nhận thôi đúng không anh? Em đã yêu anh quá nhiều cho đến khi em biết anh thay đổi thì mọi thứ trong em đã vụn vỡ hết chỉ còn lại tình yêu đẹp trong em thì em luôn giữ gìn. Em đã dành cho anh tất cả mọi thứ đẹp nhất trong cuộc đời em rồi, chính vì điều đó mà em tự bảo bản thân mình sẽ không bao giờ được phép tha thứ cho anh.
Theo VNE
Em từ bỏ anh nhé!
Anh đã làm em tổn thương, tổn thương cả tinh thần lẫn thể xác.
Màn đêm đã xuống, giờ này chắc anh đang chìm trong giấc ngủ với những giấc mơ thật đẹp. Có lẽ đây là lần cuối em ngồi gõ những dòng tâm sự lên đây để giải buồn, vì mỗi khi em buồn em không biết nói cho ai nghe, đúng hơn là em không muốn cho mọi người biết tâm trạng thật của em.
Anh có biết, giờ em đang nghĩ gì không? Em đang nghĩ xem dạo này anh thế nào rồi, khỏe không, anh có khác xưa không...vì tính ra thì đã gần 8 tháng rồi em chưa được gặp anh, khoảng thời gian khá dài anh nhỉ, vậy mà em cứ tưởng ngắn lắm ý. Em ngỡ rằng mới chỉ gặp anh thôi.
Em thấy em ngốc quá anh à, 18 tuổi như em lẽ ra em phải để nó là cái tuổi đẹp, là cái thời vô tư, trong sáng và có những kỉ niệm khó khó quên nhất, nhưng em lại đánh mất cái đẹp cái vô tư đó chỉ vì tình yêu, chỉ vì một phút lầm tưởng, chỉ vì một phút ngộ nhận. Em ngỡ rằng anh yêu em, em cứ cho rằng tình yêu đã đến với em nhưng không phải. Em thật trẻ con, chưa biết phân biệt thế nào là tình yêu, thế nào là tình bạn, tình anh em để rồi khi nhận ra thì đã muộn.
Em đã yêu anh, một tình yêu mà em cho nó là hạnh phúc và rồi hạnh phúc đó chỉ đến với em trong những giây phút thoáng qua. Em biết điều đó chứ nhưng có bao giờ anh chịu thẳng thắn với em đâu, cũng vì anh quá vô tư, anh quá đa tình như vậy mới khiến em mơ hồ yêu anh, để rồi hôm nay em phải chịu đau khổ như này. Anh nghĩ em trẻ con, nhỏ tuổi chưa biết cảm nhận những cảm xúc của người lớn, người trưởng thành như anh à? Và anh nghĩ cảm xúc ấy mấy chốc mà hết phải không? Nếu như vậy thì anh đã sai rồi, đã sai lầm thật rồi. Em không biết tại sao em lại yêu anh nhiều đến thế, nhiều lúc em chỉ biết cười nhạt, cười đểu rồi tự trách bản thân mình tạo sao cứ thích theo đuổi, yêu người không yêu mình.
Đã nhiều lúc em cố gắng từ bỏ để quên anh, để cho con người em được thanh thản, yên bình không phải bận tâm điều gì, nhưng khó quá anh à, chỉ được một thời gian rồi em lại quên hết những điều em đã từng hứa với bản thân và quay lại hành hạ mình. Nhưng hôm nay và cũng là lần cuối cùng em quyết tâm từ bỏ anh, em sẽ không quay lại như con người trước kia nữa, em sẽ không tự làm tổn thương em nữa, em thấy mệt mỏi lắm.
Em sẽ không tự làm tổn thương em nữa, em thấy mệt mỏi lắm (Ảnh minh họa)
Em đã khóc rất nhiều nhưng anh đâu có biết điều đó, em đã khóc trên vai người yêu thương em, quan tâm em nhưng em lại không để ý và khiến người ta đau khổ. Em đã khóc trước mặt người em trai kết nghĩa và nó đã lau khô nước mắt em, luôn miệng nói em rằng "chị hãy quên người ta đi" và em cũng đã từng khóc một mình trong cái só nhà. Em thích bóng tối hơn ánh sáng vì trong bóng tối em không thể nhìn thấy gì ngoài một màu đen và em cảm thấy như thế gian này chỉ có mình em, em sẽ không bị ai làm phiền. Còn ánh sáng thì em sẽ nhìn thấy những điều mà em căm ghét, những thứ mà em chỉ muốn trốn tránh vì nó làm em đau, làm em gục ngã đến nỗi em không đứng lên được.
Em cũng biết một điều rằng, dù yêu anh bao nhiêu, dù chờ đợi anh đến khi nào thì em cũng không thể lấy được trái tim anh đâu, em không thể chiếm đoạt được khi trái tim anh đã hướng về người khác. Và nếu có yêu nhau thì em và anh cũng không thể thuộc về nhau đâu, em biết mà.
Nếu đã như vậy thì em phải để anh tự do thôi, em không làm phiền đến tình cảm của anh nữa. Em cũng biết để quên được anh là điều không dễ với em, nhưng em sẽ cố gắng, sẽ cố gắng vượt qua. Em xin lỗi vì trong thời gian qua em đã làm phiền anh quá nhiều. Em sẽ không quay lại lần nữa, vì đây là lần cuối em quyết tâm từ bỏ...dù em còn yêu anh nhiều đến nhường nào em cũng không nói cho anh biết đâu.
Trước kia nhiều người đã hỏi em yêu ai chưa, em trả lời rằng rồi, nhưng nếu bây giờ có ai lặp lại câu hỏi đó với em thì em sẽ trả lời rằng chưa. Nhưng anh đừng bao giờ nghĩ em từ bỏ anh lần này là sẽ có lúc em lại yêu người khác nhé, không đâu, em vẫn còn một lời thề độc mà. Em chỉ yêu một người con trai khác khi em thấy anh lên xe hoa đón một người con gái khác về làm vợ, chỉ lúc đó mọi thứ mới chấm dứt, chấm dứt tất cả với em. Đối với bản thân em bây giờ thì yêu không còn là gì nữa rồi, người ta nói tình yêu là một thứ hạnh phúc, giúp người ta vượt qua mọi khó khăn, tình yêu làm người ta luôn cười, luôn yêu đời và giúp người ta vượt qua mọi khó khăn. Nhưng em, tình yêu nhạt nhẽo, vô bổ lắm, nó làm em chẳng còn cảm giác gì, gần như là người vô hồn rồi, mọi thứ xung quanh em cũng chỉ cho là những ảo ảnh hiện nên trong mắt em thôi, tất cả mọi thứ không có thật và kể cả tình yêu.
Anh đã làm em tổn thương, tổn thương cả tinh thần lẫn thể xác. Em cũng muốn giống anh, chỉ coi tình yêu là một thứ vui chơi, em muốn thử làm tổn thương người khác xem cái cảm giác đó như thế nào, nó có gì hứng thú mà anh thích làm tổn thương em thế. Có lẽ từ giờ em cũng chẳng muốn thật lòng với người đàn ông nào nữa đâu, em nghĩ làm người chỉ biết lừa dối, phản bội thì chẳng bao giờ biết cảm nhận một chút gì gọi là "ĐAU" đâu, và nó cũng chẳng hại gì đến bản thân em, đó là điều tốt nhất mà em phải làm. Lừa dối là tất cả.
Theo VNE
Cám ơn cha mẹ vì tất cả! Cám ơn cha mẹ đã sinh ra anh em con và hy sinh tất cả cho chúng con rất nhiều. Nhất là mẹ! Mẹ ơi, con thương mẹ nhiều lắm! Con biết những nỗi khổ mà suốt thời gian qua mẹ phải chịu đựng không ai có thể sánh bằng. Mẹ là một người con gái ở miền quê tận Tiền Giang nhưng...