Điều muốn nói trước đêm giao thừa
Hai đứa mình đủ thông minh để hiểu rằng tổ ấm gia đình là trách nhiệm, là bổn phận. Anh. Sắp tròn một năm kể từ ngày mình gặp lại. Anh còn nhớ không? 20h30′ đêm giao thừa số điện thoại của anh hiện lên trên máy em…
- Alô.
- Em à, Em vẫn khỏe chứ? Còn nhớ anh không
- Xin lỗi… (Em băn khoăn vì chất giọng Nghệ An này em chỉ biết 2 người: Anh và một cô bạn), có phải anh Thành không?
- Ừ. Em vẫn nhớ ?…
- Vâng. Anh khỏe không ạ?
- Anh khỏe! Còn em?
- Em mới ra viện 1 tuần. Em vừa trải qua một ca phẫu thuật.
- Ôi! Anh xin lỗi anh đã không biết. Giờ em đã đỡ đau chưa? 7 năm rồi em nhỉ?
- Vâng! Em cũng dần ổn định rồi. Vâng, 7 năm rồi…
- Tí anh đến thăm em nhé, anh muốn đến chúc tết bố mẹ và thăm em.
- Có tiện không anh? Em ngại…
Video đang HOT
- Chúng ta là bạn mà. 30 phút nữa anh đến.
Vậy đó, cuộc điện thoại ngắn ngủi nhưng dứt khoát, anh vẫn như ngày xưa: tình cảm và dứt khoát…
Ít phút sau anh đến thật. Anh xách theo một giỏ quà. Anh ngồi nói chuyện với bố mẹ trên nhà 20 phút sau em mới lên. Bố mẹ nhớ anh và nói chuyện rất thân mật vì trước đây bố mẹ quý anh lắm.
Em lên phòng khách rót chén nước cho anh rồi ngồi hỏi han, xem ảnh gia đình anh qua điện thoại. Anh đã có hai thiên thần một gái một trai, vợ anh rất xinh. Trong tấm ảnh gia đình nhìn anh rất hạnh phúc. Anh hỏi em ở cùng bố mẹ à. Em khẽ đáp:
“ Vâng, Chồng em đi công tác xa, cuối tuần mới về”.
Luyên huyên một hồi anh ngỏ ý muốn vào xem căn phòng nhỏ mà vợ chồng em ở. Em dẫn anh vào. Anh ngắm căn phòng nhỏ nhưng ngăn nắp của em và khẽ hỏi:
- Em có hạnh phúc không?
- Em tạm ổn.
- Sao hôm nay chồng em không ở nhà?
- Anh ấy đang đi chúc tết sếp ạ.
- Ừ. Thôi, anh về đây.
- Vâng!
Tiễn anh về mà lòng rối bời, kỉ niệm cứ như sóng biển tràn về. Cách đây 7 năm ngỡ như không thể yêu ai khác ngoài anh nhưng tuổi trẻ bồng bột, hiếu thắng… Một chút giận hờn vô cớ đã đủ làm nên cuộc chia tay thầm lặng mà anh không hề biết lí do. Em lặng lẽ rời xa anh, lặng lẽ yêu và cưới Dũng – người chồng hiện tại, xóa tên anh trong danh bạ và cố quên kỉ niệm về anh.
Bảy năm trôi qua em đã nếm đủ “Hỉ, nộ, ái, ố” trong đời. Em có bầu cu Chổi, nuôi con trong sự bảo bọc của cha mẹ đẻ, tiền lương chỉ đủ mua sữa cho con. Chồng cứ biền biệt, đi làm có lương nhưng không bao giờ đưa tiền cho vợ. Dũng cũng chẳng bao giờ hỏi em có tiền mua sữa cho con không? Em lấy tiền ở đâu mua những vật dụng trong nhà?… Dũng cũng chả bao giờ ở nhà trông con giúp em ngày thứ 7, Chủ nhật cả vì anh còn bận đi làm hoặc đi ăn sáng, đi chơi cùng bạn bè. Em tự lo cho cuộc sống của mình và con, từ tiền chi tiêu, từ những việc nhỏ nhặt trong nhà như cái máy tính hỏng, cái đồng hồ treo tường hết pin, đến việc lớn như quyết định thi cao học, học chính trị,…
Em mệt mỏi vì những lần đang chìm đắm trong tình yêu thì giật mình thon thót vì điện thoại của chồng em hay của vợ anh (Ảnh minh họa)
Em vừa là mẹ, vừa là bố cu Chổi. Anh vẫn vậy, chẳng có lỗi gì lớn, mà chẳng có thật, chỉ duy nhất một điều là em không thể tìm ở anh một chỗ dựa cả vật chất lẫn tinh thần. Em suy sụp, thất vọng. Thời gian em theo học lớp cao học là thời gian em thường xuyên ru con ngủ rồi trằn trọc, thao thức, khóc… có nhiều đêm 2, 3h rồi mà không ngủ được. Em tìm hai đứa bạn thân để kể vui buồn. Đứa bạn thân nhất thì an ủi: “ Thôi, cái số mình vậy mày ạ, vì con mà cố gắng sống thôi, ông ấy không nghiện ngập, không bồ bịch là tốt rồi.” Đứa bạn thân nhì đanh đá hơn thì kết luận: “ Mày cứ cầu toàn quá. Tao thấy ông ấy như thế là được rồi, mày có bỏ ông ấy thì khổ con, khổ mày rồi có lấy người thứ 2 mày cũng vẫn khổ thôi”. Vậy là em không muốn nói nữa vì có ai hiểu cảm giác của người vợ tự nai lưng giữa dòng đời xuôi ngược khi rõ ràng có một tấm chồng đúng nghĩa đâu, có ai hiểu cảm giác của một phụ nữ chưa đầy 30 tuổi mà đêm nào cũng lặng lẽ ôm con, ru con ngủ rồi dậy ngồi trước màn hình máy tính, đọc, viết và khóc đâu…
Có ai hiểu cảm giác của người phụ nữ mới 4 năm làm vợ nhưng đã chán chường gối chăn, sợ hãi những giây phút phải thực hiện cái “Nghĩa vụ” là vợ như em đâu. Không còn nữa cảm giác yêu, tin tưởng, không còn nữa sự sẻ chia, không còn nữa những mặn nồng ân ái… Em chai lì, em quen, hay em trở nên thô cứng… chẳng biết nữa. Chỉ biết rằng em đã tìm cách ngủ riêng, vẫn nói dăm ba câu với nhau khi có cả con và bố mẹ em nhưng cả hai gần như li thân. Thời gian đầu Dũng cũng đòi hỏi em phải chiều chuyện chăn gối, sau vài lần thấy tình trạng như “trả nợ cho xong” thì Dũng cũng bắt đầu thôi không quan tâm tới em nữa. Vậy là hai vợ chồng như hai người khách trọ. Cuối tuần về nằm chung một chiếc giường nhưng chẳng ai quan tâm tới ai. Lạ một nỗi là hình như em lại thấy thanh thản hơn trong hoàn cảnh đó. Trớ trêu thay là em thấy bình yên hơn mỗi khi ôm con trai vào lòng và chẳng hề nghĩ tới Dũng. Cuộc sống cứ bình lặng trôi đi, đã hơn 2 năm em bằng lòng với việc chăm sóc con trai và phấn đấu trong công việc. Dường như em đã lãnh cảm với những câu chuyện tình yêu. Rồi đúng ngày giao thừa năm ngoái anh đến…
Lúc đầu em chỉ nghĩ đơn giản rằng anh đến thăm em khi hay tin em trải qua ca phẫu thuật để động viên em. Em không hề biết rằng cùng trong một Thành phố nhưng 7 năm trời chúng cha chưa một lần chạm mặt, em không thể tin nổi là anh đã ngày ngày cất công tìm kiếm hỏi han về em mà không thấy vì cả gia đình em đã chuyển nhà sang nơi ở mới, rồi anh cũng lập gia đình nhưng vẫn hàng ngày kiếm tìm thông tin về em. Mãi rồi anh cũng tìm được và tới thăm em đúng dịp em vừa ra viện. Mấy ngày tết năm ngoái anh thường xuyên nhắn tin cho em. Vẫn những tin nhắn đầy quan tâm, đầy tình cảm ngày nào: Hỏi em có ăn được không? Nhớ uống sữa cho chóng hồi phục… Em vẫn biết anh đã có gia đình. Vẫn biết anh chỉ nhắn và gọi điện cho em trong giờ hành chính, ngoài ra em và anh tuyệt đối không liên lạc. Anh thì không sao nhưng em thì thấy đau, thấy tủi, thấy hổ thẹn, thấy cay đắng khi tự dưng mình lại nghĩ về anh rất nhiều nhưng không được phép chính thức nhớ, không được phép tự do thương.
Em chưa bao giờ nghĩ mình sẽ ngoại tình nhưng hình như em đã dần vượt quá giới hạn cho phép khi em cũng hỏi thăm, quan tâm anh từng li từng tí qua những tin nhắn, qua những câu chuyện ngắn ngủi. Rồi chuyện gì đến cũng phải đến. Trong một chuyến công tác tình cờ, em và anh đến thành phố biển vào đúng những ngày hè trong trẻo, Nha Trang đầy nắng, gió, lãng mạn đã không thể ngăn nổi tình cảm của hai đứa giấu kín bấy lâu. Em và anh đã nắm tay nhau đi dọc mấy con phố biển, cùng ăn tối trong một nhà hàng nhỏ ấm cúng và cuối cùng hai đứa ngồi trong phòng của anh vào đúng 23h đêm. Ngại ngùng, nhung nhớ… sau đó hai đứa đã có một đêm trọn vẹn bên nhau, em như tìm lại được chính mình, sống với những cảm xúc chân thật của người đàn bà bao lâu nay không còn biết đến từ “Hạnh phúc”. Sau chuyến đi đó anh vẫn thường xuyên nhắn, gọi trong giờ hành chính. Vậy là em và anh chính thức ngoại tình. Dù một năm nay mình chỉ gặp nhau, bên nhau chừng 4 lần nhưng chừng đó đủ để em hiểu rằng em còn yêu anh nhiều lắm.
Hai đứa mình đủ thông minh để hiểu rằng tổ ấm gia đình là trách nhiệm, là bổn phận. Còn giữa chúng mình là tình yêu thực sự, là cần, là đủ của nhau. Nhưng giờ thì em nhận ra em yêu anh, en hạnh phúc khi bên anh nhưng càng thêm mệt mỏi, thêm lo lắng vì những lần chúng mình nghĩ ra cớ trốn gia đình để gặp nhau. Em mệt mỏi vì những lần đang chìm đắm trong tình yêu thì giật mình thon thót vì điện thoại của chồng em hay của vợ anh. Đến hôm nay thì em quyết định sẽ viết bức thư này gửi email đến anh. Chúng mình sẽ giữ mãi những kỉ niệm đẹp về nhau. Chúng mình sẽ cùng lưu giữ những tình cảm nồng nàn cho riêng hai ta. Em tin rằng anh là người đàn ông đầu tiên và duy nhất cho em những cảm xúc chân thực về tình yêu. Anh đang đi công tác ở TP Hồ Chí Minh, 3 tuần nữa anh về mới có thời gian mở hộp thư và anh sẽ đọc được lá thư này. Hãy đọc nó trước đêm giao thừa anh nhé. Em mong em sẽ mãi là một kỉ niệm đẹp trong anh. Chúng mình cùng đặt bút ký kết cho một chuyện tình lãng mạn như phim Hàn Quốc mà mình vẫn hay xem trên truyền hình anh nhé. Dù sao thì em cũng sẽ vẫn mãi yêu anh. Tình yêu ấy sẽ giấu kín trong lòng, chỉ riêng mình em biết, thế là đủ.
Chúng mình có gặp lại nhau trên đường, trong cùng chuyến công tác hay ở cùng một hội nghị nào đó thì cũng sẽ cười, sẽ chào nhau và hỏi thăm nhau như những người bạn thôi anh nhé. Anh đừng gửi email lại cho em, cũng đừng điện thoại hay nhắn tin cho em nữa vì giờ em lại tiếp tục xóa số máy của anh trong danh bạ hoặc chặn cuộc gọi từ số anh. Em sẽ trở về với công việc chăm sóc cu Chổi của em. Đến khi nào mà em không thể chịu nổi cuộc hôn nhân với Dũng thì tự em sẽ tìm lối thoát cho riêng mình và em cũng sẽ không cho anh biết nhưng chắc chắn nếu chọn giải pháp li hôn với Dũng em cũng sẽ không bao giờ tự trói mình vào thêm cuộc hôn nhân nào nữa. Em chúc anh luôn hạnh phúc bên gia đình, chúc anh thành công hơn nữa trong sự nghiệp và mãi là anh – Người đàn ông em đã, sẽ và mãi yêu. Vĩnh biệt.
Theo 24h
Sao chẳng giữ lấy em?
Buồn, mỏi mệt, em buông tay. Anh im lặng. Sao chẳng giữ lấy tay em? Đã gần hai năm rồi anh nhỉ. Nhanh thật đấy. Hai năm qua, em cùng anh đã đi qua rất nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Một năm đầu tiên, vô cảm như một trò chơi. Chúng ta gặp nhau khi cả hai đều muốn thoát khỏi nỗi đau vì một quá khứ vĩ đại. Anh tìm em, em tìm anh khi chúng ta muốn quên đi kí ức, muốn tìm lại hy vọng. Có lẽ chỉ vậy thôi, chỉ là để vơi bớt nỗi buồn. Loanh quanh, em mải mê với những người bạn mới, anh lãng du với những cuộc chơi khác. Xa... Hai tháng sau, chúng ta lại tìm nhau vào cái đêm 30 tết, khi anh và em đang hạnh phúc bên gia đình, chắc sự ấm áp trong lòng đã xóa tan đi cái lạnh của trời đông, đã giúp anh và em nghĩ về nhau.
Bắt đầu một năm mới, tạo dựng một mối quan hệ mới, lần này nghiêm túc (về phía em). Những kỉ niệm hạnh phúc dần được tạo nên cùng với sự giúp đỡ đầy nhiệt huyết của những người bạn. Anh đã thay đổi rất nhiều:
- Anh ghét đi xe máy đường dài, nhưng vì em anh đã đi, em lo anh không thoải mái nhưng thật vui vì em đã thấy anh cười, đã thấy anh thật hào hứng khi muốn lội xuống ao bắt cá. Con đường chúng ta đi dần chìm vào đêm, gió mát của mùa hè cùng với không gian thanh bình ấy khiến ta gần nhau hơn.
- Anh luôn đặt việc gia đình lên hàng đầu, dù bất cứ chuyện gì. Ấy thế mà lần đầu tiên em thấy anh dám dối mẹ đi có việc quan trọng để đi biển với em, điều này em vô cùng hạnh phúc.
- Anh ghét nhất lượn đường nhưng vẫn chiều em đưa em đi hóng gió Hồ Tây, đưa em đi dưới hàng hoa sữa. Mặc dù xong anh vẫn cười và nói "em ơi, anh già thật rồi đấy. Đau lưng và mệt quá." Nhưng anh vẫn cười mà, em cũng vui. Thỉnh thoảng tra tấn anh tí thôi mà.
Cảm ơn anh vì người đã dạy em một bài học rất lớn về tình yêu (Ảnh minh họa)
- Những ngày đầu tiên, anh có lẽ gia trưởng, ích kỉ vô cùng vì thế dù anh sai nhưng chả bao giờ biết nói lời xin lỗi. Ấy vậy mà, giờ đây có lúc em đã sai nhưng anh vẫn xin lỗi thỏ yêu của anh. Đơn giản vì anh coi trọng mối quan hệ này hơn là việc ai đúng ai sai.
- Trời ơi, em đã rất ngạc nhiên. Chưa bao giờ em nghĩ em hát ru cho ai ngủ, và được nghe người khác hát ru (không tính hồi nhỏ nha). Đã có những khoảng thời gian hạnh phúc đến lạ kì. Hàng đêm, anh sẵn sàng hát ru em, khi thì một bài hát dài, và thường xuyên là: bé ơi, ngủ đi đêm đã khuya rồi, để những giấc mơ đẹp, sẽ luôn bên em. Bé ơi ngủ đi trong tiềng ru hời, à ơi à ơi à à ơi. Chúc bé ngủ ngon. Em ngủ ngon nhé, ngủ đi mai còn đi làm thỏ yêu của anh à. Trong đêm khuya, giọng hát của anh ấm áp vô cùng. Và còn thật đáng yêu khi anh đang nằm với mẹ, nhất định em phải ạ, phải hát cho anh thì anh mới chịu trốn mẹ đi sang phòng khác để nói chuyện với em.
- Anh thật bận rộn, nhưng em vẫn thấy hạnh phúc khi anh dành mọi khoảng trống cho em. Tranh thủ nghỉ trưa, tranh thủ giữa những khoảng giờ hẹn đối tác, tranh thủ khi đang nấu cơm với mẹ... Bất kì khi nào rảnh, em đều nhận được sự quan tâm của anh.
- Anh cũng quen dần với những người bạn em, anh vô tư hơn, tự nhiên hơn, chia sẻ tâm sự với họ nhiều hơn...
Và còn rất rất nhiều kỉ niệm bên anh, ngập tràn hạnh phúc.
Cảm ơn anh vì người đã dạy em một bài học rất lớn về tình yêu. Em, một con người đầy lòng kiêu hãnh, đầy tự tôn, đã biết kiên nhẫn nhiều hơn, biết cho đi trước khi nhận lại, đã biết nói rằng yêu, đã biết đối diện thật với lòng mình, sống thật với tình cảm của mình. Em hiểu rằng tình yêu không thể xây dựng trên sự nghi ngờ. Em tin anh.
Chuyện gì đang xảy ra vào thời gian này vậy? Em không giải thích được. Có chuyện gì vậy anh? Anh giữ tất cả cho riêng mình. Anh không muốn em phải suy nghĩ. Anh làm một mình, giải quyết một mình... Anh đẩy em ra xa, em muốn giữ lấy, nhưng chỉ một mình em giữ thôi, bàn tay anh sao chẳng nắm lấy tay em. Buồn, mỏi mệt, em buông tay. Anh im lặng. Sao chẳng giữ lấy tay em?
Theo 24h
Em sẽ cố gắng Em cố gắng để anh không cảm thấy có lỗi, để anh thấy nhẹ lòng. Anh và em là hai sự trái ngược nhưng để yêu nhau là cả một chặng đường đấu tranh nội tâm. Mình tình cờ biết nhau rồi qua sự trò chuyện vài lần chúng ta đã lao vào yêu nhau. Em - một người phụ nữ đã có...