Điều mà em không biết…
Nếu có điều gì anh còn lấn cấn, chỉ có thể là: tại sao chúng ta sinh ra không cùng cách sống, quan điểm?
Em biết không, từ cái ngày hôm ấy, cuộc sống của anh tưởng chừng như vật vờ là thế… vậy mà nó lại trở nên bình lặng và dễ chịu đến lạ lùng. Mỗi tối, anh thu mình vào căn phòng với những niềm vui nhỏ sẵn có, không thấp thỏm chờ đợi tin nhắn, không cặm cụi bấm bấm, xóa xóa, và nhất là không còn những dằn vặt, hay cảm giác bực dọc trong lòng… Anh vẫn hay nói với mọi người và em là anh luôn biết cách tự tạo ra niềm vui cho mình.
Xung quanh anh có quá nhiều sự lựa chọn những khi mà người khác tưởng như là sẽ rất buồn, là bế tắc. Anh đi đá bóng, ngồi cafe tám chuyện, hay chui rúc ở một xó xỉnh nào đó tỉ tê tâm sự với bạn bè bên cốc bia. Anh thưởng thức trận bóng đá trên tivi, nghêu ngao hát một mình trong phòng, hoặc cũng có khi ngồi bật cười với những niềm vui nhỏ anh “bắt” được khi lang thang trên mạng.
Vết thương vẫn nhói đau nhưng đó chỉ là trạng thái vết thương ở chân theo đúng nghĩa đen, chẳng có một vết thương theo nghĩa bóng nào ở trong lòng. Anh đã quá vững vàng khi đối mặt với những chuyện như thế rồi. Hối tiếc à, cũng không một chút nào, khi mà bản thân anh đã dốc hết những gì chân thành và tốt đẹp nhất. Nếu có điều gì anh còn lấn cấn, chỉ có thể là: tại sao chúng ta sinh ra không cùng cách sống, quan điểm,…? Em còn quá trẻ để nhận ra giá trị của cuộc sống, ngay cả bản thân anh cũng chưa đủ chín để làm điều đó một cách trọn vẹn. Vậy tại sao ta không tạo cơ hội cho nhau tiếp tục trải nghiệm, em nhỉ?
Em còn quá trẻ để nhận ra giá trị của cuộc sống (Ảnh minh họa)
Thực ra, anh phải cảm ơn em về quãng thời gian qua rất nhiều. Nhờ có nó mà anh bỗng dưng trầm lại một cách lạ lẫm, bỗng dưng anh có thêm được những bài học, những thói quen mà những người trước đã không làm anh thay đổi được. Còn em, chắc hẳn cũng vỡ ra được nhiều điều từ những câu chuyện “giáo điều” của anh phải không? Thế thì quá hữu ích và không dễ quên rồi, em nhỉ? Hãy luôn sống tốt, hãy luôn nhớ lời anh về chữ “Tâm” và câu chuyện “nhân – quả”, niềm vui sẽ tới và nỗi đau sẽ nhẹ đi muôn phần, hãy tin là như vậy.
Video đang HOT
Học thật tốt, ít đi chơi, và suy nghĩ chín chắn hơn nha em! Dù ko gặp nhau, nhưng anh vẫn sẽ quan tâm tới em, vẫn dõi theo bước em đi và sẵn sàng làm điều gì đó khi em cần. Còn em, không phải làm gì cho anh đâu, vì chỉ cần em sống tốt cuộc sống của mình là đã tạo niềm vui cho anh rồi!
Hãy còn nghĩ về nhau với những gì tốt đẹp nhất, em nhé!
Theo VNE
Đi xe xấu là không ai thèm chào mua hàng
Tôi nói không bao giờ sai. Hoặc cũng có thể do tôi quá nhạy cảm nên nghĩ thế chăng.
Người Sài Gòn người ta không thế, đúng là chỉ vào đó sống một thời ngắn, tôi mới cảm thấy được sự thích thú của cuộc sống nơi đây. Đó là nơi con người ta được sống thật với mình nhất, bình dị và yêu thương nhau hết lòng.
Nói về việc dịch vụ, người ta phục vụ bạn hết lòng, chỉ cần ban là khách. Không cần biết bạn có sang trọng hay không, bạn có lịch lãm hay không. Khi bạn đã bước chân vào cửa hàng, nhà ăn, thì bạn là... thượng đế.
Ấy thế mà ở Hà Nội chẳng được như vậy đâu nhé. Tôi nói không bao giờ sai. Hoặc cũng có thể do tôi quá nhạy cảm nên nghĩ thế chăng. Vậy thì xin nêu ra vài trường hợp, để chị em thử ngẫm nghĩ xem tôi nói có quá không nhé.
Hôm rồi, cô bạn tôi kể, trời mưa tầm tã, cô ấy và và bạn đang đi trên đường, mưa to như trút nước. Vì nghĩ cứ đi thì sẽ nguy hiểm lắm, nên tạt vào một cửa hàng túi, nhân tiện đang cần mua một cái túi. Nhìn thấy khách vào, mặc áo mưa lôi thôi lếch thếch, bỏ ra thì đầu tóc lại rũ rượi, có vẻ son phấn đã nhạt nhòe hết, nhân viên ngồi trong quầy liếc cái đi vào ngay. Tôi còn không hiểu thái độ đó là gì, họ làm sao hay là người ta như thế. Tôi và cô bạn cố tiến lại gần để xem túi. Có cô nhân viên cứ ngồi vắt chân lên sơn móng tay mà không hề có ý ra tư vấn.
Mua hàng hiệu là phải sang trọng lộng lẫy như thế này (ảnh minh họa)
Vì toàn là túi đắt nên khi tôi hỏi: "Túi này bao nhiêu tiền em?", cô nhân viên sỗ sàng trả lời: "5 triệu", rồi lại cúi tiếp xuống làm việc của mình. Có vẻ như cái giá 5 triệu quá sang với hai người con gái trông có vẻ lếch thếch, không sang trọng như bọn tôi.
Bọn tôi cứ ngắm nghía một lúc, xem ra xem vào, nhấc lên nhấc xuống, thật ra là tôi cũng xem cho kĩ là một phần, một phần là thử độ kiên nhẫn của nhân viên cửa hàng này. Cô nhân viên có vẻ khó chịu, xong việc, đứng lên, hai tay khoanh trước ngực, chân cứ đứng trùng một gối rồi liếc mắt liên tục theo từng động tác của chúng tôi. Tôi nhấc lên cái nào thì khi để xuống, cô ta lại cầm lên, sửa soạn, đặt vào đúng vị trí như cũ, kiểu tỏ thái độ khó chịu ra mặt rằng bọn tôi chỉ xem mà không có mua. Hay là xem phí công người ta xếp lại.
Tôi bắt đầu thấy bực vì hành động của cô này rồi, có vẻ khó chịu lắm, điên lắm. Tôi tiếp tục ngắm và hỏi, "túi này bao nhiêu", hỏi rất nhiều cho cô ta khó chịu. Xong cô ta bảo: "Toàn tiền triệu cả chị ạ, không có hàng nào dưới 2 triệu đâu, các chị cân nhắc thì em mới báo giá, chứ không cái nào cũng báo được". Tôi bực quá, chỉ cái túi vàng vàng chanh: "Bao tiền?". Cô ta bảo 5 triệu. Tôi lập tức rút trong ví ra 5 triệu, đưa thẳng mặt bảo chị lấy cái túi ấy.
Lúc này có vẻ cô nhân viên hơi ngỡ ngàng, vì thật tâm họ nghĩ, chúng tôi chỉ vào đây trú mua, chứ không hề có ý định mua bán gì. Tôi không sĩ diện, cũng không phải vì muốn chứng minh mình mà làm thế. Chỉ là, tôi thích cái túi ấy và hơn nữa, muốn cho họ thấy, đừng tỏ ra coi thường khách hàng, ngay cả khi nhìn họ không giống người có tiền. Dịch vụ ở Hà Nội nhiều khi khiến tôi phát ngán. Đây cũng không phải lần đầu tôi gặp phải chuyện tương tự như thế, mua quần áo, nhất là những cửa hàng đắt đắt, xịn xịn thì chuyên nhìn người mà bán. Thật là coi thường khách hàng quá chăng!?
Sài Gòn không quan trọng bạn mặc gì, đi xe gì, chỉ cần bạn có bao nhiêu tiền trong túi (ảnh minh họa)
Lại nói chuyện coi thường khác hàng. Anh bạn tôi làm kinh doanh, vì tuyển nhân viên bán hàng, đã dặn đi dặn lại phải tôn trọng khách, ai cũng phải niềm nở. Nhưng có vẻ anh không tin tưởng mấy cô này lắm. Và một lần, anh nhờ vợ đóng giả bà nhà quê, trông quê mùa, đi cái xe cọc cạch, đời cũ, xấu xì ra khói vào mua hàng. Ngay lập tức, thái độ của nhân viên thể hiện rõ hẳn.
Họ không niềm nở chào khách, không tư vấn nhiệt tình vì luôn nghĩ rằng, có tư vấn thì họ cũng chẳng có tiền mà mua. Thế nên, sau khi thấy thái độ của nhân viên, chị rút tiền ra mua vài thứ cho chồng, rồi về tố tội của nhân viên mà anh tuyển. Thế là ngày hôm sau, ngay lập tức nhân viên ấy bị cho thôi việc chỉ vì thái độ coi thường khác hàng.
Có người kể, nếu mà đi cái xe xấu vào cửa hàng đồ hiệu thì nhân viên ở đây mắt tròn, mắt dẹt. Vì họ nghĩ, tại sao lại có người kì quái như vậy vào đây làm gì. Mua đồ hiệu chí ít cũng phải hạng đi xe SH hay là ô tô, chứ đi mấy cái con xe 'ghẻ ghẻ' thì làm gì có tiền mà mua, vào cho biết à. Giống như người nhà quê ra thành phố thăm mấy siêu thị lớn, mấy trung tâm thương mại hoành tráng ấy, chứ làm gì có tiền trong túi.
Ở Sài Gòn, người ta chẳng bao giờ coi trọng việc bạn đi xe xấu hay xe đẹp. Bạn ăn mặc lộng lẫy như thế nào vào trong nhà hàng, khách sạn. Chỉ cần bạn là khách và quan trọng nhất là, trong túi bạn có bao nhiêu tiền. Dù là người giàu chưa chắc họ đã thích phô trương hình thức. Còn người nghèo thì có khi còn chẳng ai biết họ nghèo thật hay không. Nói chung, dịch vụ ở Hà Nội còn kém xa, thái độ của người Hà Nội cũng kém xa.
Thế nên, mới có chuyện, anh bạn tôi muốn dẫn bạn gái đi chơi, vào nhà hàng nhưng không dám mặc đồ đi làm tới. Phải về thay quần áo, chải chuốt, phải ăn diện. Và chuyện đi mua hàng thì có khi phải đẹp mới được tư vấn nhiệt tình...
Thiết nghĩ, các dịch vụ, thái độ của nhân viên phục vụ ở Hà Nội phải xem lại nhiều về vấn đề này. Thế mới xứng tầm Hà Nội...
Theo VNE
Vợ cặp bồ 6 năm mà chồng không biết Chị không quan trọng chuyện mượn hơi người này, người kia để vươn lên, vì xã hội cần như vậy. Chị quan điểm rõ ràng, ngoại tình chỉ là ngoại tình, còn chồng vẫn là chồng. Cặp bồ ngay từ khi còn yêu Ngày yêu anh, chị đã nổi tiếng là cô gái xinh đẹp, dáng vóc chuẩn lại thêm làn da trắng....