Điều luôn luôn phải nhớ: Thân xác là của mình nhưng số phận lại rơi vào tay thiên hạ
Ở đàn bà có nhiều cái khổ nhưng lại không bằng một cái dại. Dại khi mãi sống vì chồng và miệng lưỡi của thiên hạ.
ảnh minh họa
Có thể nói cuộc đời đàn bà chẳng có thứ gì thuộc về mình ngoài thân xác. Khi còn nhỏ sống dưới sự dạy dỗ của ba mẹ. Ba mẹ dạy thế nào cũng không dám cãi, không muốn làm trái. Đến khi lớn lên, theo nguyện vọng của ba mẹ thi vào trường đại học, bởi vì chỉ có học là con đường duy nhất để thoát khổ. Bạn sợ thiên hạ gièm pha, chì chiết nên phải tỏ ra ngoan hiền, là con gái phải duyên dáng, ăn nói nhẹ nhàng, không được bỗ bã.
Đến khi lấy được tấm chồng, số phận nằm hết vào tay của người đàn ông xa lạ. Sướng khổ, đau thương hay hạnh phúc đều phụ thuộc vào người đó, nếu bản lĩnh bạn có thể thay đổi số phận, còn người yếu đuối sẽ mãi cam chịu. Suy cho cùng phụ nữ chỉ có thân xác là của mình, cuộc đời đã rơi vào tay của thiên hạ. Mặc họ dày vò, chì chiết đến mức nào cũng không dám kháng cự, bảo vệ bản thân. Vì vậy, nếu ai hỏi phụ nữ có khổ hay không, tôi sẽ nói một điều: Không khổ vì quá khổ.
Cái khổ thứ nhất, tuổi dậy thì hành kinh, mỗi tháng đều có những ngày muốn chết đi sống lại, thân xác rã rời không muốn làm gì. Cái khổ thứ hai, lấy chồng, lo cho bản thân chưa xong, lại cáng đáng luôn cuộc sống của người khác. Cái khổ thứ ba, đau bụng đẻ, trải qua cơn đau thập tử nhất sinh để làm mẹ. Cái khổ thứ tư, chồng ngoại tình, chồng vô tâm, chồng bất lực, chồng lười biếng, chồng không có thời gian dành cho mình. Rồi còn hàng tỉ tỉ cái khổ chỉ có phận đàn bà mới hiểu được.
Video đang HOT
Ở đàn bà có nhiều cái khổ nhưng lại không bằng một cái dại. Dại vì mãi sống vì chồng, xem chồng là tất cả, xem con là cả bầu trời, lấy chồng rồi chẳng còn thiết tha gì đến những mối quan hệ khác. Đa số cuộc sống của đàn bà từ khi lấy chồng đều đặt cược vào bàn tay của người chồng. Bởi vậy có câu đàn bà là hậu phương vững chắc của đàn ông, cùng đàn ông xông pha mặt trận, phần đời còn lại dành hết cho một người dưng quen thuộc. Chấp nhận sống trong đau khổ vẫn mỉm cười, vẫn cam chịu cuộc sống vì người khác, không oán trách, không kêu ca.
Có một người đàn bà đã từng nói với tôi rằng “lấy chồng rồi chỉ muốn sống cho chồng, vun vén cho gia đình nhỏ của mình, tự dưng không còn muốn duy trì những mối quan hệ khác nữa”. Hình như đó là đặc điểm chung của phụ nữ trong xã hội xưa và nay. Lấy chồng theo chồng, chồng chết theo con, cả đời công dung ngôn hạnh, đàn ông năm thê bảy thiếp, đàn bà chỉ chính chuyên một chồng. Vì vậy mà suốt đời phụ nữ vẫn than khổ, không thể thoát ra được.
Những người đàn bà ở nhà tôi cũng vậy, từ bà đến mẹ rồi chị dâu trong gia đình vẫn tận tụy hết mực vì chồng con. Khổ cũng không dám than, mệt cũng không dám nói. Cuộc sống của mình là của chồng, cuộc sống của chồng là của chồng. Bạn đi đâu, làm gì, gặp gỡ ai, đa phần đều phải được sự cho phép của chồng. Nhưng chồng làm gì, không phải là chuyện bạn có thể xen vào. Chồng có ngoại tình, bạn chỉ có thể biết khóc chứ không thể làm được chuyện gì khác. Bạn sợ đánh ghen làm chồng mất thể diện, bản thân mất luôn chồng. Chồng có vô tâm, cũng một mình cam chịu, không dám trách vì sợ tạo thêm áp lực cho anh ấy.
Suy cho cùng, phụ nữ chỉ có thân xác là của mình còn tư tưởng, cuộc sống đã hoàn toàn đặt vào tay người khác. Bạn có thể chăm sóc bản thân mình nhưng suy nghĩ và tư tưởng đều bị người khác sắp đặt, dẫn dắt. Bạn sợ chồng ngoại tình nên cố gắng vun vén gia đình. Bạn sợ thiên hạ nói mình là đàn bà hư nên chọn cho mình cuộc sống công dung ngôn hạnh, ngoan hiền. Không bao giờ cho phép bản thân sống chệch đi những luân thường đạo lý định sẵn. Thế nhưng, đàn bà cần nhớ rằng dù có chồng, độc thân hay đã một lần dang dở, bạn cũng phải sống là chính mình. Muốn gì cứ làm, đừng để bản thân phải trượt dài trên những định kiến của xã hội.
Theo Phunutoday
Khó "lên đỉnh" vì chồng vô tâm
Chuyện chăn gối vợ chồng đôi khi không phải là do anh dở hay chị dở, mà do một trong hai người chưa nỗ lực hết mình để tìm được tiếng nói chung với người kia.
Bởi thế mới có nhiều người vội vã buông tay, đi tìm thú vui bên ngoài để bù đắp. Thật đáng tiếc nếu để "chuyện khó nói" biến thành "câm lặng". Chuyện khó nói, nếu không thể nói thì nên nhờ người khác nói hộ, đó cũng là một cách làm khéo léo để đạt được kết quả tốt.
Lấy nhau đã 5 năm rồi, nhưng số lần "chạm chân tới đỉnh" của tôi chỉ đếm được có 2 lần. Chồng tôi vốn rất phong độ trong chuyện ấy, nhưng anh ta vô cùng ích kỷ. Trong suốt cả cuộc yêu, anh ta rất chịu khó sáng tạo trên cơ thể vợ, bất kể tư thế nào khiến anh ta đạt được sự hưng phấn và khoái cảm, nhưng không hề để ý đến cảm xúc của tôi.
Ban đầu vì nể chồng nên tôi cũng hùa theo và giả vờ lên đỉnh, nhưng chuyện đó cứ kéo dài mãi nên tôi không thể giả vờ được nữa, thường nằm yên cho anh ta đạo diễn. Tôi thường xuyên nghĩ cách "trốn yêu" để không bị chồng dày vò cả tiếng đồng hồ trong sự ấm ức, mệt mỏi. Cho đến khi thấy không khí gia đình có vẻ căng thẳng, tôi mới đành chiều chồng.
Có một điều rất lạ là kể từ khi lấy nhau đến giờ, anh ta chưa lần nào hỏi tôi lấy một câu, rằng em có thích không? Có thỏa mãn không? Hoặc em muốn yêu thế nào, kiểu này hay kiểu khác? Dường như anh ta tự tin vào khả năng sáng tạo của bản thân đến mức mặc định là tôi sung sướng tột đỉnh. Chính sự tin tin này khiến tôi bao lần mở miệng định nói thẳng ra lại phải ngậm lại, vì biết đâu anh ta chẳng tin tôi, lại còn tự ái nữa thì sao?
Tôi gọi điện đến một bác sỹ tâm lý để hỏi cách xử lý vấn đề này, vị bác sỹ khuyên tôi nên thẳng thắn trao đổi với anh ta. Rốt cuộc tôi vừa mới mở lời, anh ta đã cười khì khì rồi bảo: "Em đùa à, anh mà không đỉnh thì thằng nào đỉnh hơn anh?". Câu nói ấy khiến tôi cứng họng. Với tính cách của anh ta, tôi có nói thêm nữa chắc chắn anh ta cho rằng tôi đã từng nếm trải ở bên ngoài nên mới có sự so sánh.
Cách này không ổn, cách kia không xong, vị bác sỹ kia hẹn gặp để trao đổi. Cũng may, chị là một bác sỹ tâm lý có tâm. Theo kịch bản của chị, tôi mời chị về nhà tôi chơi, ăn cơm thường xuyên như một người bạn thân thiết. Cho đến khi tôi kiếm cớ đi ra ngoài có việc, để chị ở nhà trò chuyện với chồng tôi. Không biết chị làm cách gì mà ngay cái đêm hôm ấy, anh ta mở miệng hỏi tôi một câu: "Bấy lâu nay em có lên đỉnh không?". Tôi trả lời thật lòng là không. Tôi cũng khá run vì có thể tình huống sẽ xoay chuyển theo chiều hướng xấu. Nhưng anh ta gật gật đầu rồi nói: "Ừ, có lẽ thế thật, vì trông da mặt em không được hồng hào, mắt em lại thâm quầng, cộng với tính tình hơi bẳn. Chị Khánh đúng là thầy bói thật".
Tôi cố nhịn cười. Hóa ra chị ấy đã vờ "bắt bệnh" của tôi qua sắc diện để nói chuyện tế nhị đó với anh ta. Cuối cùng anh ta nói: "Từ hôm nay, em thích thế nào thì cứ bảo anh, anh mà không chiều được vợ thì trên đời này thằng nào chiều được". Nghe khí khái của anh ta, tôi cũng cảm thấy ấm lòng.
Công cuộc "cải thiện" bắt đầu từ hôm ấy....
Quỳnh Nga
Phụ nữ muốn hạnh phúc thì nhất định phải lấy được tấm chồng như thế này Câu chuyện giữ lửa hôn nhân không chỉ riêng một mình ai. Và nếu lấy được một tấm chồng có những đức tính như thế này, yên tâm là bạn sẽ luôn hạnh phúc và vui vẻ cả đời phụ nữ nhé. Ảnh minh họa Người đàn ông có trách nhiệm Những đàn ông có trách nhiệm sẽ là trụ cột tinh thần...