Điều không thể mất
Em biết là mình không nên như thế và em cũng biết rằng nếu cứ quan tâm anh thì em sẽ yêu anh mất. Em cứng rắn, em bản lĩnh và quyết không để tình cảm thu phục nhưng em không phải là cỏ cây, trái tim em không phải là đá.
Hình Minh Họa
Em là con người, em có tình cảm và trái tim em biết rung động. Em sợ lắm nếu một ngày nào đó em yêu anh. Em biết anh có gia đình, anh có vợ và hai đứa con ngoan. Đạo đức và những kiến thức cuộc đời luôn nhắc nhở em phải có khoảng cách với anh nếu không em sẽ là kẻ hèn hạ, là kẻ gây ra tội lỗi vô cùng khủng khiếp. Từ trái tim yếu đuối, mong manh của mình em luôn nghĩ nếu anh không có gì hết, không gia đình, không nhà lầu, xe hơi…không gì cả thì em sẽ yêu anh.
Em sẽ yêu anh mà lương tâm không day dứt nhưng cuộc sống là thế! Em cũng không hiểu vì sao những người có gia đình rồi lại dành tình cảm cho em. Yêu em, người sẽ được gì khi em chỉ là một người con gái hết sức bình thường nếu không muốn nói rằng rất nghiêm túc. Trong các lĩnh vực của cuộc sống đời thường em có vẻ lãng mạn nhưng riêng về chuyện tình cảm gia đình em lại rất thực tế. Có thể người sâu sắc, có thể tình cảm của người dạt dào và dễ rung động trước những người con gái bình thường như em nhưng em vẫn không thể hiểu tại sao lại là em. Dù em nói em hiểu anh nhưng thật sự thì Em không thể hiểu được tại sao anh lại chọn em mà không phải là một người khác. Có thể nào trong đôi mắt em anh nhìn thấy nỗi niềm, anh nhìn thấy sự đa cảm hay anh muốn tìm một chút mới lạ…Không, em không muốn nghĩ về anh như thế. Anh tốt lắm, anh tốt và gương mẫu như một người anh trai vậy. Hơn nữa, với em em tin là anh rất thật lòng vì chắc chắn hiểu em, anh sẽ nhận thấy em không phải là người con gái đa tình, dễ dàng chấp nhận một tình yêu mà cuộc sống, người đời khó chấp nhận. Anh cũng hiểu điều đó nên cố gắng giữ lòng mình không làm phiền em. Anh hứa không làm phiền em nhưng anh vẫn làm phiền em. Em không lấy điều đó làm phiền mà ngược lại. Mỗi lần tin nhắn của anh đến trong máy em, em đều nhắn tin tâm sự với anh dù em thừa biết nếu cứ như thế thì em sẽ không tránh khỏi sai lầm. Song, em thấy thương anh, day dứt nếu chỉ để mình anh độc thoại. Em nhắn tin trả lời anh mà cố gắng xoay chuyển vấn đề sang hướng tích cực, nói với anh hồn nhiên, nhí nhảnh như em đang tâm sự với anh của mình. Nhưng anh thì vẫn đi thẳng hướng mà em biết hướng đi ấy anh sẽ dừng lại ở một điểm để quay lại.
Riêng em, em muốn anh không đi kể cả trên con đường đó có em đang đứng một mình. Khi nỡ vấn vương vào chuyện tình yêu với người đàn ông đã có gia đình thì em nghĩ rằng không dễ dàng để tìm ra lối thoát. Sức hút kỳ lạ của tình yêu càng làm cho người ta lạc lối. Điều đó thật đáng sợ! Nó như một trận lũ quét sẽ cuốn đi tất cả, không để lại gì cho cuộc sống hiện tại. Em giữ chuyện này cho riêng em dù giờ đây dẫu có nói cười em vẫn thấy lòng mình rối bời. Em không thể tâm sự với ai vì tâm sự này không được người ta nhìn nhận với suy nghĩ tốt đẹp. Dù anh và em chưa ai bước qua giới hạn của đạo đức nhưng em thấy lòng mình mang nhiều lo lắng, trắc ẩn. Em sẽ là kẻ lẳng lơ, là kẻ trơ trẽn nếu không muốn nói là phá hoại sự êm ấm và hạnh phúc của người khác. Không, không bao giờ em là người như thế. Em sinh ra vốn không muốn có những sóng gió, em muốn cuộc đời em phẳng lặng với một gia đình nhỏ bé có chồng và những đứa con ngoan ngoãn, khỏe mạnh. Em nguyện suốt đời sống và hy sinh cho gia đình, cho chồng con. Em không muốn đánh mất giá trị và danh dự của bản thân càng không thể đánh mất đi những điều tốt đẹp đã có khi em công tác tại đây, giữa những người đồng nghiệp em yêu quý, nhất là với anh. Tình cảm và danh dự là những điều không thể mất, anh ạ!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Hoa buồn ơi, cứng rắn lên anh nhé
Anh ạ, phải can đảm lắm em mới viết cho anh những dòng chữ này đó, nếu anh cảm nhận được tình cảm chân thành của em dành cho anh đã gần 2 năm nay thì anh có nao lòng và có đến với em không?
Em không chắc lắm về tình cảm anh dành cho em nhưng theo linh cảm của một cô gái thì em nghĩ anh cũng rất quý em đúng không anh? Em biết mình không phải là một cô gái xinh đẹp lại cũng chẳng được học hành giỏi giang như anh. Tự ti về nhiều thứ đã khiến em không thể nhìn thẳng vào mắt anh, nói lên tình yêu mà em đã dành trọn vẹn cho anh, cái tình cảm mà em chôn chặt trong tận đáy lòng thời gian qua để bây giờ nó bùng phát dữ dội, em thực sự xin lỗi anh nếu có 1 lúc nào đó em không thể kìm chế tình cảm của mình và làm gì đó để anh buồn lòng nha. Anh biết không, em đang đau những bước chân đau của anh và thực sự muốn cùng anh sản sẻ để vơi đi phần nào, em đau lắm mỗi khi nhìn thấy anh khó nhọc đứng lên, em muốn làm một điều gì đó, nói vài câu gì đó nhưng không hiểu sao em không thể, xin lỗi anh, đáng nhẽ em phải chủ động hơn nhưng có những thứ em không thể nói được dù thâm tâm muốn nói với anh ngàn lời yêu thương Em không phải là con bé vô tâm và lạnh nhạt như anh vẫn thấy ở cái bề ngoài cứng rắn hàng ngày đâu anh ạ. Thực sự em đã cảm nhận được sự thánh thiện và chân tình của anh lâu lắm rồi í chứ nhưng có những thứ biết mà không nói thì càng đáng được trân trọng, em yêu anh cũng vì những lẽ đó, ở bên anh, tiếp xúc với anh em thấy mình trở nên thánh thiện hơn, vị tha hơn.
Cám ơn anh, cám ơn số phận đã cho em được gặp anh và thực sự ngưỡng mộ anh. Em hiểu và thực sự đồng cảm với nỗi đau nội tâm đang dày xé trong anh, đừng im lặng hoài như vậy anh nhé, em biết bên trong cái vỏ ốc rụt rè đó là cả một khoảng trời rất rộng, tại sao mình không thoát ra và cùng bay bổng hả anh. Viết cho anh những lời yêu thương, những tình cảm chôn chặt em thấy lòng thật nhẹ, em hiểu giá như anh không phải là sếp em, giá như ta cả đừng quá mặc cảm và tự ti thì có lẽ bây giờ đã khác... Em đợi chờ trong mòn mỏi dù chỉ là 1 tin nhắn yêu thương nhưng sao nó hoài vọng và xa xăm quá, cuộc sống đúng là một bế gian truân, ta bước đi trong những thăng trầm và chẳng còn biết thế giới nào đang ở quanh ta, đôi khi em cũng muốn trút bỏ tất cả để kiếm tìm sự bình an... nhưng em là người đã từng động viên anh phải cứng rắn lên mà nên em cũng phải vững bước lên chứ, cả 2 ta đều phải vượt qua số phận đúng không anh? Anh biết không, lòng em đau nhói khi nhìn anh lê bước, nhìn thấy bàn chân đau sưng tấy của anh, em muốn đến bên anh, ôm lấy anh và thì thầm cùng anh rằng " Anh đừng chịu đựng nỗi đau một mình như thế nữa, hãy để cho em được sánh bước cùng anh trong những chặng đường phía trước anh nhé, em luôn tin vào sự công bằng của tạo hóa, anh hãy vững tin anh nhé" nhưng khó quá anh ơi, em không thể nói được... xin lỗi anh. Cô bé " bắc kỳ" ngang ngạnh
Theo Bưu Điện Việt Nam
Giá như em có thể ghét và quên anh Viết lá thư này và thật sự mong rằng một ngày nào đó anh sẽ đọc được và hiểu em. Chúng ta đến với nhau nhẹ nhàng quá phải không anh, nhẹ nhàng như chính con người của anh vậy. Đó là quãng thời gian mà em sẽ không thể nào quên được, những kỷ niệm, những niềm hạnh phúc ngọt ngào, em...