Điều giản dị
Tôi không được trời ban cho nhan sắc nhưng tôi có một tâm hồn trong sáng và trái tim chân thành, nên dù là con nhà giàu, đẹp trai anh vẫn yêu và chọn tôi làm vợ – sự lựa chọn làm cho ai cũng bất ngờ.
Gia đình tôi nghèo, ba mẹ làm ruộng, về làm dâu nhà anh đã hơn một năm rồi nhưng tôi vẫn chưa nhận được tình thương của mẹ chồng. Dù tôi cố tìm cách gần gũi, chia sẻ mọi chuyện với mẹ nhưng kết quả vẫn là sự xa cách, lạnh lùng. Anh là con trai duy nhất của gia đình. Bố chồng tôi qua đời lúc mẹ còn rất trẻ. Từ đó, anh trở thành chỗ dựa tinh thần, là nguồn sống của mẹ chồng tôi. Có lẽ vì vậy nên mẹ chồng tôi cảm thấy buồn, cô đơn, rất sợ cảm giác bị “bỏ rơi” khi anh cưới tôi về làm vợ.
Những ngày đầu mới cưới, chồng tôi thường biểu lộ những cử chỉ âu yếm thân mật, mỗi lần như vậy tôi thường né tránh vì sợ mẹ chồng tôi nhìn thấy sẽ tủi thân. Những buổi tối trước khi đi ngủ, sợ mẹ cô đơn tôi thường bảo chồng qua xoa bóp tay chân cho mẹ đỡ mỏi, tâm sự cho mẹ dễ ngủ. Biết mẹ chồng đã lớn tuổi, lại hay buồn nên thỉnh thoảng tôi lại đưa mẹ đi thăm bà con, họ hàng. Biết mẹ thích ăn quà vặt, mỗi khi đi làm về tôi ghé chợ mua cho mẹ lúc trái bắp, lúc bịch chè. Ông trời có mắt, những nỗ lực của tôi dần có kết quả, khoảng cách mẹ chồng – nàng dâu ngày một ngắn lại.
Một năm sau, do làm việc chăm chỉ nên chồng tôi được thăng chức. Lúc đó con trai tôi cũng chào đời. Cứ nghĩ ông trời thương nên ban cho gia đình tôi vận may, đâu ngờ sóng gió lại bắt đầu từ đó. Anh được lên chức phó tổng giám đốc nên công việc nhiều, vắng nhà thường xuyên hơn. Tôi trở thành người quán xuyến mọi việc trong gia đình, từ chuyện đưa, đón con, chợ búa, cơm nước, chăm sóc mẹ chồng cho đến cả việc sửa điện hay ống nước. Rồi một ngày, tôi phát hiện ra chồng tôi có người phụ nữ khác bên ngoài. Chồng tôi thừa nhận và dọn ra ở hẳn với cô tình nhân. Đau đớn tưởng như cùng cực. Giữa lúc tuyệt vọng, chới với đó thì mẹ chồng đã đưa tay nâng đỡ tôi. Mẹ trở thành người an ủi, động viên, khích lệ tôi. Mẹ bảo tôi còn có mẹ, có con trai, rằng người đàn ông cũng giống như con thuyền, sau khi ngao du khắp muôn phương, khi đã mỏi gối chồn chân đều quay về lại bến đỗ của mình.
Video đang HOT
Rồi mẹ giấu tôi bí mật tìm đến thuyết phục chồng tôi và cô tình nhân nhưng kết quả không như mong đợi. Không nản lòng, mẹ nhờ người đưa mẹ tìm đến nhà bố mẹ cô gái kia nhờ họ can thiệp. Bao nhiêu cố gắng cuối cùng cũng được đền đáp. Ngày anh về lại với gia đình, mẹ đã dẫn anh đến nhà xin lỗi ba mẹ tôi. Bế con trai trong lòng mà nước mắt tôi rơi lã chã. Tôi khóc vì chồng đã quay về với gia đình, khóc vì nhận được tình yêu thương của mẹ, khóc cho niềm hạnh phúc mà mình đã chờ đợi bấy lâu.
Giờ đây khi đã là mẹ của hai đứa con, tôi mới nhận ra một điều giản đơn: nếu sống bằng tình cảm chân thành, sự chia sẻ, cảm thông thì người phụ nữ không những “chinh phục” được mẹ chồng mà còn chinh phục được trái tim của nhiều người khác.
Theo VNE
Dứt tình vì sợ mẹ chồng tương lai
Mẹ tôi không hài lòng khi tôi yêu em vì cho rằng nhà em làm nghề mổ lợn, một nghề không có phúc.
Tình yêu của chúng tôi đã được hơn hai năm. Chuyện của chúng tôi giống như những câu chuyện tình lãng mạn trong tiểu thuyết. Ngay từ lần đầu trông thấy em, tôi đã đem lòng yêu mến. Tôi thường đứng trên ban công nhìn xuống lớp em và ngắm em chơi đá cầu với chúng bạn. Tôi không dám làm quen. Khi đủ dũng cảm để viết thư tay làm quen thì có một tình huống dở khóc dở cười xảy ra. Do em mặc chiếc áo xanh đoàn viên nên tôi cứ ngỡ em là bí thư của lớp ấy. Tôi lại không quen ai trong lớp em nên không biết thông tin gì về em. Chỉ nghe qua một người bạn của tôi biết tên bí thư lớp đó. Và tôi đã gửi thư và vẽ tặng một bức tranh làm quà ngỏ lời làm quen với cô bí thư ấy. Sau đó tôi mới biết mình nhầm.
Em bắt đầu có ấn tượng về tôi trong dịp ấy. Chúng tôi quen nhau, nhắn tin cho nhau hàng ngày. Đến một ngày, tôi nói rằng tôi yêu em thì em chỉ khẽ gật đầu. Tình yêu của chúng tôi đẹp và nhẹ nhàng, đã tạo điểm tựa cho tôi đỗ vào trường đại học mà tôi mong ước. Tôi và em quyết phải đỗ vào trường mình muốn để mọi người không thể nói yêu đương không lo học. Đi học xa nhà, cứ hai tuần một lần, tôi lại về quê để thăm gia đình và gặp em.
Năm tiếp theo, em cũng thi đậu vào trường em theo đuổi. Tôi mừng vì cả hai bước đầu đều đạt được nguyện vọng. Tình yêu của chúng tôi vẫn rất đẹp cho đến một ngày, khi gia đình tôi biết chuyện. Gia đình tôi khuyên tôi nên xem xét vì cho rằng gia đình em làm nghề mổ lợn là nghề "không có phúc". Tôi không cho rằng chuyện đó ảnh hưởng nhiều lắm và vẫn muốn tiếp tục yêu em. Nhưng không hiểu sao một lần nói chuyện với em, tôi ngốc ngếch thế nào mà lại đi nói chuyện đó với em.
Em lặng im không nói gì. Sau đó òa khóc và nói muốn chia tay với tôi. Lần ấy tôi đã giải thích với em rất nhiều rằng tôi không quan trọng việc ấy. Gia đình tôi cũng không có thành kiến gì với gia đình em nhiều. Chỉ đơn giản là góp ý thôi. Em cũng xuôi nhưng dường như điều ấy đã khiến em không còn vô tư như trước nữa. Em nói em sợ gia đình tôi.
Tệ hại nhất là mẹ em biết chuyện đã kiên quyết không cho em tiếp tục tình cảm với tôi. Mẹ em nói tuổi của chúng tôi không hợp, lấy nhau chỉ khổ sau này. Vài lần nữa em nói muốn chia tay nhưng tôi biết rõ rằng em vẫn yêu tôi nhiều lắm, chỉ vì em không vượt qua được áp lực từ phía gia đình. Tôi biết em rất khổ tâm vì chuyện đó. Nhiều lúc tôi cảm thấy chuyện của tôi sao lại ngang trái như vậy.
Có nhiều cô gái để mắt tới tôi nhưng không ai làm tôi rung động nhiều như em, dù có những cô gái nhan sắc hơn em. Ở em, tôi cảm thấy được sự chăm sóc, bình yên. Tôi cũng nhận thấy em có những cảm giác như vậy. Tôi còn nhớ một lần phải nằm viện, thập tử nhất sinh. Tôi nhập viện và yếu đến mức không thể báo cho em biết. Các bác sĩ nói tôi hầu như không có cơ hội qua khỏi. Nhưng trong cơn mê, tôi đã mơ thấy em. Cùng với sự chăm lo của gia đình, bác sĩ thì tình yêu và niềm tin với em có lẽ đã cứu sống tôi. Các bác sĩ cũng nói tôi là trường hợp đầu tiên trong bảy năm trở lại đây có thể chiến thắng bệnh này. Qua người em họ, tôi mới biết rằng em đã biết chuyện tôi bị ốm và rất lo lắng. Em khóc hàng đêm vì nghĩ rằng tôi giấu không cho em biết, nghĩ rằng tôi không còn yêu em nữa.
Tôi biết rằng tôi sẽ chẳng bao giờ tìm được người con gái nào giống em. Em chính là phần còn lại trong tôi mà bấy lâu nay tôi tìm kiếm. Tôi không muốn và cũng không cần người con gái nào khác ngoài em. Tôi có thể vượt qua mọi rào cản để giữ em, nắm lấy hạnh phúc của mình. Nhưng em lại không thể mạnh mẽ như tôi. Dường như em vẫn bị đè nặng bởi những quan niệm về "hợp tuổi" và "mẹ chồng nàng dâu" (không biết em nghe ở đâu nói rằng mẹ tôi rất ghê, trong khi sự thật lại không phải như vậy).
Tôi hiểu những cảm giác ấy của em nhưng tôi không muốn mất em. Gần đây em nói em sẽ cắt đứt liên lạc với tôi và sẽ cố quên tôi. Em nói rằng như vậy sẽ tốt cho cả hai, sẽ hạnh phúc cho cả hai. Tôi không muốn điều ấy chút nào. Những lần trước, chúng tôi thử tạm xa nhau nhưng đều không quá hai hoặc ba ngày là chúng tôi không thể chịu được. Tôi không muốn em khổ tâm vì phải đứng giữa tình yêu và gia đình. Nhưng tôi cũng rất sợ mất em, mất đi người con gái duy nhất tôi yêu. Tôi thật chẳng biết mình phải làm gì bây giờ ?
Theo Bưu Điện Việt Nam