Điều gì còn lại sau cùng khi tất cả qua đi?
Đã có phút giây nào em tự đối diện với lòng mình, để biết được rằng em yêu ai nhất và mong chờ gì từ những người thân yêu?
Theo em, dòng sông như thế nào gọi là dài? Tình yêu như thế nào gọi là ngắn ngủi? Giọt nước mắt như thế nào được gọi là hạnh phúc? Và nỗi đau là gì?
Em nói tôi nghe biển có bao nhiêu con sóng và đêm đêm sóng xô bờ bao nhiêu lần? Trong cuộc đời này, cái gì cao nhất? Cái gì xa nhất? Lời nào khó nói nhất? Điều gì dễ dàng từ bỏ nhất? Kỷ niệm nào cay đắng nhất? Ánh mắt nào nhìn mình da diết nhất? Ai là người mình muốn níu giữ nhất? Vòng tay nào vụng dại và nụ hôn nào không chút đam mê?
Em đã bao giờ ghi nhớ khoảnh khắc của những phút giao mùa? Đã bao giờ em suy tư khi bước về phố nhỏ? Góc phố mùa này im lìm lắm, hình như mùa đông quên không dìu bước em về. Hàng sấu già thu mình cõng thêm cái nặng nề của tháng năm. Mưa thấm từng hạt lạnh trên bờ vai em khuôn gầy bé nhỏ. Em có yêu thêm những cái rùng mình?
Điều gì còn lại sau cùng khi tất cả đã qua đi. Ảnh minh họa
Đẹp làm sao những buổi sáng như hôm nay, ta nghe thấy nhịp yêu thương đang lớn dần, cảm nhận được mùi hương hoa ly thanh khiết trong ngày thứ bảy, lòng ắp dầy những tâm tư. Bất chợt thấy nợ những tháng ngày tuổi thơ êm đềm, bình dị – đó là hành trang quý giá mà ta mang theo suốt cả cuộc đời.
Chợt lắng nghe mình còn nợ dòng sông, nợ cả con đường; nợ những trưa hè oi ả cho ta cảm nhận đầy đủ về cái ngột ngạt của mùa thi. Ta nợ mùa đông vì cho ta những cái rùng mình giá lạnh. Ta nợ mùa xuân vì những yêu thương và ấm áp ngập tràn.
Ta nợ mùa thu – mùa thu khai trường, mùa thu ta tới lớp, mùa thu ta bắt gặp ánh mắt của người ấy, mùa lưu lại những vụng dại của mối tình đầu. Nếu bất chợt quay nhìn lại phía sau, em có thấy chút mơ hồ về những giây phút đã trôi vào quá vãng, về những gương mặt người đã đi qua cuộc đời em?
Video đang HOT
Em có nghe câu chuyện của dòng sông, câu chuyện về mùa thi, câu chuyện về những con sóng trong lòng biển, câu chuyện về những ước mơ xanh…
Em có nghe câu chuyện của chính mình, câu chuyện của nụ hôn đầu tiên, sự nhung nhớ đầu tiên, cơn giận hờn vu vơ đầu tiên, câu chuyện của những năm tháng em được sinh ra và được sống – với bao nhiêu nước mắt, nụ cười, buồn vui, đau khổ.
Và em hãy trả lời tôi thêm một lần này nữa, rằng điều gì là còn lại sau cùng khi tất cả qua đi?…
Hà Linh
Theo doisongphapluat.com
Em là mùa thu của anh
Hôm nay, một ngày mùa thu vàng hoe và giòn giã, em nói lời chia tay anh bằng đôi mắt lạnh lùng và cái buông tay đầy dứt khoát. Anh biết, lần này là chia tay thực, chứ không còn là cái "chia tay dọa" như những lần trước.
Và anh cũng biết, lần này anh mất em, mất em thật rồi. Mùa thu trong anh đi mất, bỏ lại bộn bề cảm xúc ngổn ngang...
Em, có phải em đã hết yêu anh? Có phải thế không?Em, nhiều khi anh tự hỏi, anh làm gì sai mà em lại nhẫn tâm đến thế, hay phải chăng chẳng do anh đâu mà do em thay đổi. Em lỡ rung động với một người nào đó không phải anh, người nào đó trao cho em nhiều thứ rực rỡ sắc màu, lộng lẫy ánh sáng, nên vì thế mà em thu gọn những mảnh tình giản dị, mong manh anh gom góp gửi em vào xó nhà, chẳng màng ngó đến. Phải chăng anh chi là cơn gió thu thoảng qua trong cuộc đời hào nhoáng của em, là đám mây bồng bềnh thú vị nhất thời rồi bị em thờ ơ đuổi xua phút giao mùa.
Có phải vì những lần anh vô tâm ngủ gục khi đang nhắn tin chuyện trò với em mỗi tối?
Có phải vì anh không thể mua cho em những thứ phù du khiến em nở mày nở mặt với bạn bè, có phải vì anh rất hèn kém không?
Hay có phải vì anh yêu em chưa đủ nhiều, hoặc chưa đủ tốt, thể hiện tình cảm chưa đủ rõ, khiến em hiểu lầm rằng anh chán em, anh muốn rời bỏ em?
Ảnh minh họa: B.T
Không phải, không phải đâu em ơi, anh yêu em đến từng hơi thở. Không một phút giây nào anh ngừng nhớ về em, kể cả khi trong lúc ngủ.
Tại sao em nỡ buông tay khi trong lòng anh còn bộn bề những cảm xúc yêu em cháy bỏng?
Em có còn nhớ lời hẹn thề chúng ta từng trao nhau ở cầu Long Biên không, khi tàu chạy qua ồn ã và mặt sông Hồng thì ánh lên trong ánh hoàng hôn ráng muộn. Chiếc khóa xe đạp với vết bút xóa trắng phau nham nhở viết tên đôi mình trên đó, em còn nhớ chứ? Em còn nhớ chúng ta hứa gì chứ, lúc ấy người trên tàu hỏa còn chứng giám cho tình yêu mình cơ mà em...
"Anh hứa sẽ không rời xa em đến khi chết."
"Em hứa sẽ ở bên anh đến khi em ngừng thở."
Đau đớn là khi tim cả hai đều còn đập nhưng lại chẳng thể hòa chung nhịp được nữa rồi.
Chiếc chìa khóa của ổ khóa ấy, hai đứa mình đã ném đi thật xa, và nó chìm xuống thật sâu dưới đáy sông. Chiếc ổ ấy cứ bền vững bám vào thành cầu như nhân chứng cho tình yêu tha thiết của đôi mình, nhưng mình lại chẳng thể bền vững như vậy.
Thật đau lòng làm sao.
Em, em có nhớ anh không? Ngay lúc này, khi Hà Nội cựa quậy, trở mình, lăn nhẹ vào mùa thu, khi những ngọn gió nhảy nhót qua mái tóc anh, ôm trọn lấy chiếc lens máy ảnh em tặng anh, anh lại nhớ em vô ngần. Anh nhớ em đến ngạt thở, nhớ nụ cười, ánh mắt, bờ môi, nhớ tiếng em thổn thức khi giọt nước mắt nóng hổi em rơi, nhớ khi em hớn hở chạy quanh trung tâm thương mại khi được ăn chiếc kem ốc quế "dài nhất thế giới"...
Anh nhớ em nhiều, nhiều lắm. Nhưng biết làm sao, khi tình mình dang dở, ngày mai em về bên người khác, lại trao cho người ấy những yêu thương thanh khiết tựa thuở ban đầu em bước đến bên anh...
Chỉ còn anh đắm mình trong kỉ niệm, hằng ngày lấy ảnh em ra ngắm - những bức ảnh chụp mùa thu yêu dấu của anh đã nhòa đi vì nước mắt...
Nhớ và thương em vô ngần, mùa thu của anh...
Theo laodongthudo.vn
"Anh rất tốt, chỉ là em không yêu anh" Khi ta yêu một người, dù người đó có dư thừa khiếm khuyết vẫn có thể chấp nhận được, còn khi ta không yêu một ai đó, dù họ có hoàn hảo đến mấy cũng chẳng có ý nghĩa gì. Anh ngỏ lời yêu em vào một ngày trời mưa rất to. Em luôn tự hỏi, sao anh lại chọn tỏ tình vào...