Điều em muốn nói
Mình chia tay nhau rồi phải không anh? Thật sự rồi phải không anh. Em vẫn chưa tin đó là sự thật, dù không biết đã bao nhiêu lần em muốn nói chúng mình chia tay nhau đi, đừng ở bên nhau nữa, sẽ đau khổ nhiều lắm.
Em không biết phải làm sao khi trong cuộc đời của em không còn có anh nữa. Em không biết phải làm sao để đối diện với sự thật. Sự thật là em không còn đi trên con đường có anh ở bên. Anh giờ này đang ở đâu? Có biết là em đang nhớ anh rất nhiều không, dù biết rằng chia tay là tốt hơn cho cả anh và em nhưng khi điều đó xảy ra thì nó vẫn làm cho em.
Em muốn chúng mình chia tay nhau đi, đừng dùng dằng nữa, đừng làm cho trái tim em bị tổn thương vì sự không dứt khoát của anh nữa. Nhưng em không đủ can đảm để nói với anh những lời đó, em biết em không thể làm trái với những điều trái tim em không muốn, em quá yếu đuối phải không? Em cứ sống trong sự dằn vặt, hy vọng thật nhiều để rồi lại thất vọng. Em không làm được, em đã bỏ trốn để rồi lại quay về khi anh nói những lời nhớ thương. Vậy là em ép anh phải nói lời chia tay, em muốn anh có sự chọn lựa, em biết chắc chắn anh sẽ không chọn em. Và đúng là như vậy. Mình thôi nhau đi.
Video đang HOT
Không biết lúc đó anh nghĩ gì anh nhỉ, chắc là anh vui lắm, anh thấy nhẹ nhõm vì được giải thoát khỏi em, thoát khỏi con bé khờ khạo và ngốc nghếch, thoát khỏi những ưu tư của em, thoát khỏi những khó khăn mà anh sẽ gặp phải nếu cứ ở bên em. Chắc giờ đây anh đang thở phào nhẹ nhõm. Còn em? Anh cũng không cần biết em nghĩ điều gì nữa, chỉ cần chúng mình chia tay là anh thấy thoải mái rồi, từ nay anh lại được là anh, anh lại trở về với những gì thân thuộc của anh, anh lại trở về với gia đình anh, bạn bè anh và cả cô gái ấy nữa. Chia tay em rồi, anh có thấy lòng trống trải hơn hay không nhỉ, vì ít nhiều cũng có một thời gian có thể là không quá dài nhưng cũng không thể nói là ngắn, em cũng là một phần trong cuộc sống của anh. Anh có thấy buồn hay nhớ em không? Chắc là không đâu anh nhỉ, người ta thường nói con trai mau quên lắm. Chắc anh cũng không phải là ngoại lệ, trước đây em không bao giờ nghĩ là anh sẽ giống một ai khác, em nghĩ anh thật đặc biệt. Em nghĩ anh đáng yêu hơn tất cả những người mà em từng gặp, anh không văn hoa sáo rỗng, anh chân thành. Nhưng em đã lầm phải không anh, anh cũng giống như họ mà thôi, anh cũng công nhận là như vậy.
Anh nói đừng tin anh, nhưng em vẫn cứ tin, tin anh, tin cảm nhận của em dù sự thật có như thế nào. Thế là tại em đấy chứ, tất cả là tại em, anh đã nói rồi đừng tin anh cơ mà. Nhưng em có trách anh đâu, em chỉ trách em mà thôi vì đã tin anh vô điều kiện. Và em cũng chưa bao giờ dám trách anh vì bất cứ một điều gì cả. Em là con bé quá khờ khạo và ngốc nghếch phải không anh, em nhớ mãi những lời anh đã nói, nhưng mà có chắc trong cuộc đời này chúng ta còn có ngày gặp lại nhau không, anh không muốn có ngày đó mà, anh không muốn thì làm sao anh có thể thực hiện được lời hứa chúng ta tuy không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm nhưng nguyện sẽ c.hết cùng ngày cùng tháng cùng năm. Làm sao thế được nhỉ. Chúng ta đã đi bên nhau trên một con đường bao giờ chưa nhỉ. Con đường mà anh đi là con đường êm đềm nhất, anh muốn nó là như vậy đến ngã rẽ trước mặt đó là những con đường khác nhau. Anh đã do dự, con đường mà có em chờ anh tới là con đường lắm chông gai và nhiều cản trở, anh không muốn đi, anh không muốn. Anh nghĩ, tại sao lại không chọn con đường bằng phẳng mà đi chứ, tại sao phải đi cùng em trên con đường gập ghềnh đó, như vậy thì mệt mỏi lắm, anh không quyết định được đâu. Anh rẽ sang một con đường khác, bằng phẳng hơn, thoải mái hơn, chẳng muốn gặp lại em nữa. Thế là anh để em một mình trên con đường đó. Anh nghĩ chẳng có gì thay đổi đâu mà em phải buồn, anh bảo em từ trước khi gặp anh em cũng đã đi trên một con đường như thế còn gì, em cứ đi đi và em sẽ thấy không có gì thay đổi đâu, anh khẳng định với em như thế mà, rồi thời gian sẽ xoá nhoà tất cả, chúc em hạnh phúc nhé. Đơn giản quá anh nhỉ, ừ nhỉ, thế tại sao em cứ phức tạp hoá vấn đề nên như thế, sao em không làm giống anh nhỉ, tại sao em không vui vẻ mà đi trên con đường mà em đã chọn, con đường không có anh. Em cứ nhớ mãi một câu nói như thế này: sống trên đời này cần có một cái tình, gặp nhau và yêu nhau đó là duyên phận. Khi gặp anh, cho đến khi biết cần có anh trong cuộc đời này là em đã quyết định sẽ vượt qua tất cả để đến với anh, yêu anh thì anh lại bước sang một con đường khác. Giờ đây, khi còn lại một mình trên đường xa tít, em không biết phải làm sao.
Thực ra có một điều mà em vẫn không hiểu được sao người ta yêu nhau mà lại có thể dễ dàng chia tay nhau vì những chuyện tưởng chừng như không quá to lớn. Em không hiểu lắm, anh nói yêu em và cần có em, anh biết em cũng vậy, thế thì tại sao không cùng nhau vượt qua tất cả để cho tình yêu được trọn vẹn, tại sao lại dễ dàng nói lời chia tay nhau. Anh bảo em rồi thời gian sẽ xoá nhoà tất cả, em sẽ quên thôi. Đúng là thời gian sẽ làm cho mọi thứ thay đổi, nó sẽ phai nhạt dần nhưng mà bao lâu nữa nhỉ, mười năm, hai mươi năm nữa hay là khi em không bao giờ còn biết chuyện đời nữa. Lúc ấy anh có làm như đã hứa không anh, anh có nguyện c.hết cùng ngày cùng tháng cùng năm với em không. Làm gì có chuyện đấy, anh mà nghe được chắc sẽ cười sự ngốc nghếch của em, anh còn nhiều chuyện phải suy nghĩ lắm, còn nhiều việc phải làm lắm, anh còn gia đình anh, còn bạn bè anh, còn người anh yêu nữa. Ai lại như em, quá lãng mạn, quá cả tin để rồi lại thất vọng, lại trăn trở.
Thôi em cứ cố gắng mà quên anh, em cứ coi như chúng mình chưa bao giờ biết nhau, biết để làm gì. Ừ thì em sẽ cố quên, em sẽ quên mà, làm sao em cứ phải nhớ làm gì trong khi anh không còn nhớ tới em từ lâu lắm rồi, anh đang bận lắm, anh phải đi tìm tình yêu đích thực của đời mình đây, anh bảo em cũng thế nhé. Em biết làm sao đây, em chỉ biết thở dài,… Anh đã đi rồi, đã cố gắng đi thật nhanh, thật xa để không bao giờ em nhìn thấy anh nữa. Không có anh cuộc sống ngoài kia vẫn như vậy, xô bồ và hối hả, đâu có biết rằng có người lặng lẽ đứng hàng giờ nhìn theo… Em thấy lòng trĩu nặng, anh sẽ không bao giờ nghe được những lời em muốn nói với anh, những điều mà em chưa bao giờ nói ra cả.
Cứ mỗi lần nghe ca sỹ Lê Uyên Nhi hát ca khúc “Điều em muốn nói” là nước mắt em lại rơi, có bao giờ anh nghe, có bao giờ anh hiểu điều em muốn nói, có lẽ sẽ không bao giờ anh nghe thấy những điều này nữa, có lẽ anh cũng chẳng thể hiểu được những gì em đang nghĩ, biết bao lần em muốn nói với anh nhưng em lại ngập ngừng và không thể nói thành lời. Giờ đây dù không còn ở bên nhau nữa, em vẫn cầu chúc cho anh được hạnh phúc trên con đường mà anh đã chọn. Hãy hạnh phúc nhé anh! Em sẽ giữ mãi trong lòng em “điều em muốn nói” với anh!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Anh có hiểu lòng em?
Anh có hiểu lòng em. Em ân hận, ân hận vì đ.ánh mất anh khi tình yêu vẫn còn. Em muốn nói với anh thật nhiều nỗi lòng em nhưng không thể nào nói lên lời. Em muốn mình sẽ quên hết những nỗi ngọt ngào do anh mà có.
Muốn quên hết những ký ức đau buồn do anh mà ra. Quên đi lời anh nói rằng anh sẽ không cưới ai khác ngoài em, anh sẽ không lấy vợ nếu không phải là em. Em hiểu những điều đã có giữa em và anh giờ ngàn năm vẫn là kỷ niệm. Kỷ niệm đó buồn thương hay đẹp đẽ phụ thuộc vào con tim của mỗi người. Em đang nghĩ về anh còn nhiều hơn cả khi bên anh. Tình yêu với anh trôi đi để em chưa kịp biết nó trở lên quan trọng để em biết nâng niu. Lý lẽ đơn giản là yêu anh, gìn giữ tình yêu của anh mà em cũng không làm được. Giờ nước mắt cũng không thể nào bắc nhịp cho anh về với em nữa. Em nhắn tin cho anh khi lòng thấy buồn quay quắt, khi em cần có một bờ vai gánh giúp cho em những nỗi lòng đã trải qua. Nhắn tin cho anh mong có một chút tình yêu ngày xưa, một lời động viên, an ủi em như ngày xưa.
Em nhắn tin cho anh và biết rằng chỉ nhắn vậy thôi, đầu dây bên kia là khoẳng khắc lặng lẽ. Anh đành lòng dành cho em khoảng tĩnh lặng đó. Bài học đầu đời anh cũng muốn dành tặng cho em nhưng vì ngốc nghếch hay sao em vẫn chưa học thuộc. Giờ em dửng dưng trước tình yêu dù có những khi em thèm muốn một sự chăm sóc, yêu thương ân cần nhưng chỉ là của người em đã yêu thương. Thời gian trôi đi nhanh quá! Em cảm nhận nó đang trôi đi từng phút, từng giờ, từng ngày, từng tháng vậy mà em thì không chịu thay đổi chỉ vì yêu. Anh có thể không nỡ làm người con gái anh đang theo đuổi phải đau khổ nhưng lại đành lòng để em phải sống trong nỗi yêu nhớ anh? Em đã hỏi mình những lúc chỉ có một mình rằng em đang sống vì điều gì đây? Người ta mong có một công việc ổn định để mong có một gia đình nhỏ bé chăm sóc, mong có chồng và những đứa con. Còn em, em mong mỏi điều gì khi mà trái tim em không thể yêu thương ai khác.
T.iền tài, sự nghiệp ý nghĩa gì với em khi không còn có anh? Em nghĩ về anh, cả trong mơ vẫn thế. Sau hai năm anh đã đổi thay nhiều. Em đã không phải là người con gái như lòng anh mơ ước. Tẻ nhạt, buồn chán là con người thật của em phải không anh? Anh, sao không chia tay em ngay từ khi mới bắt đầu? Sao anh không quên em đi khi chúng ta chưa có nhiều kỷ niệm. Quan tâm đến em làm chi, nói lời thương, lời nhớ để làm gì khi chúng ta không là của nhau để lúc này đây em thuộc về anh cả rồi. Em không hận gì anh đâu vì lỗi tại em mà. Vì em hiểu giữa con người không nên có một tình cảm nào khác ngoài sự yêu thương và chia sẻ nên em không hề hận anh. Em yêu anh và tấm lòng em sẵn sàng sẻ chia.
Em thanh thản với hạnh phúc của riêng anh mặc dù anh không thể nào hiểu được. Em hy sinh vì em hiểu trong tình yêu sự hy sinh góp phần đáng kể để làm nên cái gọi là trọn vẹn. Em yêu anh là phải biết chấp nhận mất mát, đau thương. Em vẫn yêu anh nhưng em ghét anh, ghét anh. Em ghét anh nhưng sao không quên người đã mang về cho em bình yên những ngày tháng đó. Em nhớ anh, những buổi tối đi dạo, ngồi bên anh. Em cần có anh biết bao.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Lời trái tim muốn nói Nếu anh không nhận được tin nhắn của em trong một vài ngày không phải là em không nhớ anh mà em đang giận dỗi và chờ đợi một tín hiệu phát ra từ anh. Nếu em bảo rằng em rất muốn gặp anh để đưa cho anh một vài quyển sách hay gì gì đó thì sự thật không nằm ở những...