Điêu đứng vì chồng mê cờ bạc
Chồng tôi vẫn không thôi chơi bời, nợ nần, còn tôi và bố mẹ chồng không biết bao nhiêu lần phải đứng ra trả nợ.
ảnh minh họa
Tôi năm nay 33 tuổi, đã li hôn được gần 2 năm, có 1 con trai 7 tuổi. Sau khi ly hôn, tôi nuôi con. Nói chung cuộc sống của tôi cũng khá vất vả vì phải nuôi con 1 mình. Nhưng tôi vẫn cố gắng để chăm sóc và bù đắp cho con được tốt nhất. Bây giờ tôi đang phải suy nghĩ và quyết định về tương lai, về cuộc sống của 2 mẹ con và về hạnh phúc của mình.
Trước đây tôi và chồng tôi yêu nhau 5 năm rồi mới kết hôn. Khi ấy ấy tôi 25, còn chồng tôi 26 tuổi. Tôi làm văn phòng ở 1 cơ quan, công việc khá ổn định. Còn chồng tôi kinh doanh tự do.
Kết hôn được 1 thời gian thì tôi có bầu. Gia đình 2 bên vô cùng sung sướng, nhất là khi biết tôi sắp sinh được con trai. Nhưng cũng kể từ đó, việc làm ăn của chồng bắt đầu xuống dốc, thua lỗ liên tục. Anh cầm món tiền vay ngân hàng còn lại đi đâu, làm gì không ai biết, rồi lại còn giao du với đám bạn xấu.
Cả gia đình 2 bên đã khuyên can chồng tôi rất nhiều. Tôi cũng tỷ tê, nhỏ to có, nặng lời cũng có, để mong chồng tôi từ bỏ đám bạn xấu và tu chí làm lại từ đầu. Thế nhưng chẳng có hiệu quả gì.
Video đang HOT
Nhiều lần bọn xã hội đen đến nhà đòi nợ, chửi bới ầm ĩ khiến bố mẹ chồng tôi và mẹ con tôi rất sợ. Bố mẹ chồng tôi là công chức nhà nước, sống hiền lành tử tế, có văn hóa, nhưng cũng chẳng có nhiều tiền. Thế nên ông bà đã phải vay mượn khắp nơi và bán đất để trả nợ cho con trai.
Tôi đi làm xa nhà, thu nhập đủ chi tiêu trong gia đình nhưng vì chồng phá như thế nên không để ra được đồng nào. Cái xe máy cũ mà bố mẹ cho tôi khi đi lấy chồng cũng vài lần bị anh mang đi cầm đồ.
Có lần bọn đòi nợ đến nhà gây sự như mọi khi, mẹ chồng bảo tôi đưa tiền để trả hộ chồng nhưng tôi không có đồng nào cả. Mẹ chồng tôi đã bảo tôi đi vay cho bà và còn nói rõ là khi nào có thì bà sẽ trả. 2 lần bà bảo tôi đứng lên vay tổng cộng gần 100 triệu đồng.
Cứ như thế, chồng tôi vẫn không thôi chơi bời, nợ nần, còn tôi và bố mẹ chồng không biết bao nhiêu lần phải đứng ra trả nợ. Tôi tính nóng, hay nói thẳng nên vợ chồng cũng căng thẳng, hay xô xát. Bố mẹ chồng chứng kiến cảnh đó và nhất mực bảo vệ tôi.
Nhưng vì tôi không thể cứ nai lưng đi làm để trả nợ cho chồng, rồi vì tự ái và một phần sự thúc giục của bố mẹ tôi khi chứng kiến con gái vất vả vì chồng, tôi đã quyết định làm đơn li dị đơn phương. Cuối cùng cuộc hôn nhân của tôi kết thúc.
Tôi chỉ có 2 tay trắng và đưa đứa con trai về ở nhờ nhà ngoại. Tuy đã li hôn nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn cho con qua lại bên nội. Ông bà nội vẫn yêu quý mẹ con tôi. Bây giờ ông bà đã có tiền, ông bà nói rằng nếu vợ chồng tôi lại về ở với nhau là tốt nhất, để con cái không phải chịu cảnh cha mẹ ly tán.
Còn nếu không thì trừ khi tôi đi bước nữa, nếu tôi vẫn ở vậy nuôi con thì ông bà sẽ cho cháu 1 căn nhà nhỏ để 2 mẹ con ở. Tôi chưa đồng ý với bất kỳ phương án nào của ông bà nội và vẫn đang suy nghĩ rất nhiều. Tôi tâm sự với một số người bạn, có người khuyên tôi đòi lại số tiền tôi đã đứng lên vay hộ ông bà trước đây để trả nợ.
Số tiền cũng không phải là nhỏ, dù sao trước đây bà cũng đã nói là khi nào có tiền thì sẽ trả. Nếu lấy lại số tiền đó thì tôi còn có chút tiền để lo cho con. Tôi đã nói chuyện với bố chồng nhưng ông bảo là không hề biết chuyện trước đây mẹ chồng nhờ tôi đứng ra vay tiền trả nợ.
Tôi không muốn làm căng quá về chuyện tiền bạc nên chẳng nói thêm gì nữa. Một số người khuyên tôi cứ lấy nhà cho con, còn sau đó tính sau. Thực ra mẹ con tôi cũng khó khăn và bất tiện khi ở nhờ nhà ngoại. Nhưng tôi cũng chưa muốn nhận nhà của ông bà nội cháu.
Tôi đã suy nghĩ về việc có nên quay lại với bố cháu không? Vì anh ấy tâm tính có thay đổi, không còn kết giao với đám bạn xấu và không còn chơi bời nữa, nhưng vẫn chưa có việc làm ổn định. Xét lại chuyện ly hôn của vợ chồng tôi trước đây thì tôi thấy mình có phần hơi vội vàng và cũng bị tác động khá nhiều từ bên ngoài. Giờ tôi đang phân vân không biết nên quyết định thế nào cho đúng?
Theo VoV
Làm trái ý của người yêu, tôi cứ bị anh đánh chửi
Tôi là người đa nhân cách và có cha mẹ không hạnh phúc. Gặp anh, tôi nghĩ mình được yêu nhưng sau 2 năm, anh coi tôi rẻ rúng, không đáng một xu.
Khi kể câu chuyện này tôi cũng không biết bắt đầu từ đâu. Tôi sống trong một gia đình đầy sự phong kiến. Gia đình tôi không được hạnh phúc như mọi người, ba mẹ đánh nhau, cãi nhau suốt. Ba tôi còn có thói vũ phu, không dừng lại chỉ ở việc đánh vợ, ba đánh luôn con cái. Ba tôi không có lý lẽ, chỉ cần ba nói gì là cả nhà phải răm rắp nghe theo. Chỉ cần một ai đó có ý kiến thì sẽ bị ba chửi hoặc thậm chí thượng cẳng chân hạ cẳng tay. Ba tôi rất mê cờ bạc, mẹ làm ra bao nhiêu tiền cũng không đủ trả nợ cho ba. Rồi một ngày kiệt sức, mất ngủ hàng tháng dài khiến mẹ trở thành một người khờ khạo. Mẹ nhập viện nằm ở khoa thần kinh. Bao nhiêu người vào viện rồi xuất viện, còn mẹ tôi vẫn vậy, không bớt tí nào.
Mẹ bệnh như thế nửa tỉnh, nửa mê mà ba tôi vẫn vào bệnh viện kêu mẹ bán đất trả nợ rồi mua xe. Mẹ dành dụm chắt chiu được vài miếng đất để dưỡng già nhưng ba tôi bán hết miếng này đến miếng khác. Ngược lại, lúc mẹ còn khỏe, mẹ ăn tiêu rất tiết kiệm, có 4 đứa con gái nhưng mẹ chẳng bao giờ nghĩ rằng sẽ cho chúng tôi gì cả. Mẹ chỉ biết có ba, bao nhiêu tiền của mẹ dành dụm điều để cho ba tiêu xài phung phí. Chị hai tôi ước ao có một cửa tiệm, tôi biết, với khả năng của mẹ có thể mở được cho chị 10 hay 20 cái cũng không là vấn đề. Chị hai bị chồng khinh rẻ. Tôi hận mẹ, hận ba. Nhưng con cái không có quyền chọn cha mẹ từ thuở khai thiên lập địa nên tôi chỉ biết buồn bã, chán nản.
Tôi mắc một chứng bệnh rất khủng khiếp - người nhiều nhân cách. Lúc đầu, tôi không kiểm soát được nhân cách của mình mặc dù tôi biết hết. Tôi thường nói chuyện với nhân cách còn lại của bản thân mình. Nó cho tôi sức mạnh, nghị lực vượt qua tất cả. Tôi thích sống âm thầm, lặng lẽ, ít tiếp xúc mọi người, tôi không có bạn. Bạn duy nhất tôi có là chính tôi. Tôi đi học xa nhà, ở phòng trọ một mình, tôi thích thế. Cũng vì đều đó, căn bệnh càng trầm trọng. Nhưng rồi do đưa đẩy, tôi thích một loại game, tôi say mê nó và cũng chính nõ đã đưa tôi đến mối tình đầu tiên. Đó là lần đầu tiên tôi cảm nhận được sự ấm áp, sự yêu thương mà tôi thiếu thốn từ lâu.
Anh ấy là người ít nói, không ngọt ngào, chẳng bao giờ khen tôi gì cả. Anh ấy luôn phanh phui những khuyết điểm của tôi ra để tôi sửa. Anh luôn để ý tôi thích gì và ghét đều gì. Cái anh ấy làm tôi cảm động là qua hành động anh làm cho tôi vui chứ lời ngọt ngào không bao giờ có. Mặc dù anh kém tôi 20 tháng tuổi nhưng tôi thấy anh chững chạc hơn tôi nhiều. Khoản thời gian đó như thiên đường trong tôi. Nhưng dần dần, tôi phát hiện anh rất ích kỷ, bắt đầu giận hờn tôi những chuyện vô lý. Khi giận là đòi chia tay. Tôi tự hỏi anh yêu kiểu gì mà một tháng đòi chia tay hơn 10 lần. Anh thật sự có yêu tôi hay không?
Cơn bệnh của tôi bắt đầu bộc phát nhân cách khác, giống như một thằng đàn ông. Tôi quyết định nhường chỗ lại cho nó, tôi núp sâu vào tận bên trong tâm trí. Anh ấy đã biết và đến bên tôi. Anh
ấy đã nói chuyện với nó. Tôi nghe rất rõ anh ấy kêu tên tôi, gọi tôi quay lại. Anh thề sẽ bên tôi suốt đời, không làm tôi buồn cho dù tôi không còn lý trí và có thể giết anh. Nước mắt ứa ra, tôi đấu tranh cho sự tồn tại của mình. Nhân cách còn lại tôn trọng quyết định của tôi. Tôi đã sống với chính mình.
Sau gần hai năm quen nhau, anh ấy lại trở nên thay đổi hoàn toàn. Anh bắt tôi phải vâng lời anh như một đứa trẻ. Anh chửi đánh tôi nếu tôi làm gì anh không thích. Anh thích nhậu, nhậu say khướt mỗi ngày. Trong mắt anh ấy, tôi không bằng một người bạn nhậu của anh. Anh ấy xem tôi rẻ rúng, không đáng một xu. Dần dần, anh ấy đánh chửi tôi trước mặt mọi người. Tôi cảm thấy xấu hổ. Tức nước vỡ bờ, hết chịu nổi rồi, tôi quyết định chia tay mặc dù tôi biết trong tim tôi vẫn còn yêu anh ấy. Căn bệnh của tôi vẫn còn âm ỉ nhưng tôi chấp nhận nếu một ngày không còn ai ở thế giới này cho tôi được niềm tin, sự yêu thương, chia sẻ, tôi có thể sống cùng hai con người trong một cơ thể.
Theo VNE
Tôi xinh đẹp mà chồng vẫn cứ 'hững hờ' Anh vốn là người khỏe mạnh, sinh lý tốt những gần đây, nằm bên tôi mà anh đờ ra như khúc gỗ. Lại sắp một năm nữa trôi qua. Nhìn lại cả quãng thời gian dài, tôi mới biết được rằng chưa bao giờ cuộc sống của tôi có nhiều biến động và buồn như năm nay. Tôi không biết phải dùng từ...