Điều còn lại sau những bản án
Phía sau những bản án được tuyên, tôi vẫn thấy le lói chút lương tri còn sót lại của nhiều tội nhân. Những cái giá họ phải trả cho tội ác không hề nhỏ khiến tôi không khỏi xót xa: giá như ai cũng giữ được lương tri cho mình!
Những đứa trẻ vô tư nô đùa chơi ở các phiên tòa xét xử bố mẹ
Tôi là một phóng viên thường thông tin về mảng pháp luật, trong đó không hiếm các vụ trọng án. Làm thế nào để những phản ánh của mình về các vụ án, những người phạm tội không sa vào giật gân, câu khách, cổ súy cho sự suy đồi đạo đức, lối sống? Lời động viên của một đàn anh đi trước đã giúp tôi tìm được hướng đi cho riêng mình.
Lần đầu tiên gặp tôi, anh đã nói: “Em đừng đi sâu khai thác các tình tiết phạm tội, hãy nhìn sâu vào những khía cạnh “con người” nhất của từng tội nhân, có như thế bài viết của mình mới có giá trị nhân văn và có tác động lớn hơn đối với xã hội”. Lời khuyên chân thành của anh đã giúp tôi không sa đà vào những cái gọi là “cướp – giết – hiếp” đầy rẫy trên những trang báo.
Và tôi hiểu rằng, dù có phạm tội ác đến đâu thì ẩn sâu trong mỗi con người, một chút lương tri vẫn còn sót lại. Và nhiệm vụ của người cầm bút là góp phần đánh thức lương tri đã và đang ngủ quên trong mỗi con người, và hơn hết là cảnh tỉnh cho người khác không sa vào con đường tội lỗi.
Vụ án hình sự đầu tiên mà tôi được tiếp cận là vụ việc đã khiến dư luận xứ Nghệ bàng hoàng suốt một thời gian dài và cũng là vụ án đã ám ảnh tôi nhiều nhất. Ám ảnh bởi lẽ đằng sau vụ án đó là số phận của 6 con người đã hoàn toàn thay đổi, tiếc rằng sự thay đổi đó chỉ có nỗi đau, nước mắt và lòng thù hận. Chỉ vì cãi nhau về một chuyện không đâu, Bùi Thị Dung (trú tại xã Nghi Kim, Tp Vinh, Nghệ An) đã cầm búa giáng liên tiếp vào đầu chồng cho đến khi nạn nhân chết tại chỗ.
Video đang HOT
Ngày ra tòa nhận sự trừng phạt của pháp luật, giọt nước mắt muộn màng đã rơi trên gương mặt của người đàn bà “máu lạnh”. Cái án chung thân là hình phạt thích đáng cho tội ác tày trời mà Bùi Thị Dung đã gây ra, nhưng đằng sau vụ án này là nỗi đau dai dẳng của 4 đứa con của Dung với người chồng xấu số. Nỗi đau mất cha chưa nguôi thì những đứa trẻ này phải đến tòa dự án phiên xử của mẹ. “Xin tòa tử hình mẹ cháu, bà ấy không đáng được sống”, đứa con gái thứ 2 của Dung nói trước tòa trong nước mắt.
Có lẽ khi thốt ra được những điều “bất hiếu” như vậy cháu bé đã bị dằn vặt nhiều lắm, nhưng nỗi đau quá lớn, liệu tâm hồn non nớt của cháu có thể lành lặn trước tội ác của người đã mang nặng đẻ đau ra mình? Dẫu biết rằng, rồi đây, cháu cũng phải nén nỗi đau xuống mà gồng mình thay cha mẹ chăm lo học hành cho đứa em út mới hơn 10 tuổi. Cuộc sống của những đứa con sẽ như thế nào trong những ngày không còn cha mẹ? Không hiểu những ngày tự đối diện với lương tâm của mình trong 4 bức tường trại giam, người mẹ độc ác ấy có nghĩ tới không. Giọt nước mắt của đứa con xin tòa xử tử hình mẹ cứ ám ảnh tôi đến tận bây giờ.
Giá như ai cũng giữ được lương tri cho mình thì có lẽ những tội ác thảm khốc đã không xảy ra (trong ảnh là tử tù Lê Ngọc Quân)
Cũng đã hơn một năm trôi qua, nhưng vụ án giết người yêu vì bị từ chối vẫn khiến tôi sốc mỗi khi nhớ lại bởi bị cáo là phạm nhân nhận án tử hình trẻ tuổi nhất mà tôi từng gặp. Và có lẽ đến thời điểm này, Lê Ngọc Quân (SN 1991, trú tại Nghĩa Dũng, Tân Kỳ, Nghệ An) đang dằn vặt mình trong phòng biệt giam đợi ngày thi hành án. Tội ác mà tên sát nhân đang là sinh viên trường y này gây ra cũng thật khủng khiếp: vào ngày 20/2/2011, chỉ vì bị người mình yêu từ chối tình cảm, tự tử bất thành, Quân dùng chính con dao đó tước đoạt mạng sống của nạn nhân.
Nhìn Quân hiền lành, trắng trẻo và nụ cười cũng hiền khô tôi không nghĩ cậu ta có thể hành động một cách dã man như thế. Tại phiên tòa xét xử, Quân vẫn giữ nụ cười bình thản và sẵn sàng đón nhận mọi hình phạt của pháp luật, bởi lẽ, như Quân nói, khi bị từ chối tình yêu, y đã không còn muốn sống. Thế nhưng, vị thẩm phán kết thúc lời tuyên án, nụ cuời chợt tắt trên khuôn mặt của Quân khi phía dưới, mẹ y ngất đi vì sốc, dù rằng bà hiểu không còn lối về nào cho đứa con tội lỗi của mình. Cái án tử hình mà Hội đồng xét xử giành cho bị cáo này là hoàn toàn xứng đáng, thế nhưng tương lai sáng ngời của 2 thầy thuốc đã vụt tắt khi nó vừa mới chớm, để lại nỗi đau quá lớn cho các đấng sinh thành.
Là phụ nữ, tôi chú ý nhiều hơn tới những đứa trẻ ở những phiên tòa hình sự. Nếu không phải là người liên quan tới vụ án, chúng sẽ không được vào tham dự phiên tòa. Nhiều đứa trẻ đứng thập thò ngoài của nhìn trộm vào trong tòa, nơi trước vành móng ngựa là mẹ, là cha của chúng. Lòng tham, sự thù hận mù quáng không những khiến họ đánh mất hạnh phúc của mình mà tước đoạt đi cuộc sống bình yên của những đứa trẻ thơ dại.
Khi bị bắt giam về tội mua bán trái phép chất ma túy, Nguyễn Thị Hằng (SN 1977, trú tại Tp Vinh, Nghệ An) đã có 2 đứa con, một đứa của người chồng trước và 1 đứa với người tình. Ngày phiên tòa được đưa ra xét xử, 2 đứa con của Hằng cũng đến. Người đàn bà cầm đầu đường dây mua bán ma túy này đã khóc như mưa khi thấy hai đứa con thơ thẩn nơi tòa án, chốc chốc lại lén nhìn vào chỗ mẹ. 17 năm sau, thi hành xong án tù của mình, Hằng mới có thể quay về làm tốt trách nhiệm của người mẹ. Trong quãng thời gian đó, 2 đứa nhỏ sẽ sống thế nào khi người tình của Hằng cũng xộ khám vì án ma túy. Không hiểu, lúc dấn thân vào con đường buôn bán cái chết trắng, Hằng có nghĩ tới hậu quả này không?
Cái cảnh tử tù Phan Huy Đạt (SN 1985, trú tại xã Diễn Nguyên, Diễn Châu, Nghệ An) khắc khoải nhìn đứa con trai 2 tuổi qua tấm kính cửa sổ của tòa án khiến tôi cũng như nhiều người dự khán không khỏi xót xa. Thằng bé chưa đủ lớn để hiểu rằng, bố nó sắp phải trả một cái giá rất đắt cho tội ác của mình. Nhìn thấy bố, thằng bé reo lên bằng cái giọng ngọng nghịu “bố Đạt, bố Đạt ơi”.
Kẻ giết người nước mắt rơm rớm nhìn con. Chỉ vì lòng tham của mình, Đạt đã giết chết bà hàng xóm để cướp đôi bông tai bằng vàng rồi vứt xác xuống sông phi tang. Hắn không chỉ tước quyền được sống của người khác mà đã tước đi quyền được sống của chính mình, và đau đớn hơn cả, Đạt thấm thía ra rằng, hắn đã tước mất quyền có bố của chính đứa con trai chưa tròn 2 tuổi.
Còn bao nhiêu đứa trẻ vô tội sẽ phải chịu cái cảnh có cha có mẹ cũng như không? Bao nhiêu đứa trẻ phải chịu cảnh mồ côi chỉ vì bố mẹ cũng không vượt qua được chính bản thân mình? Liệu những bậc sinh thành ấy có kịp nghĩ đến “khúc ruột” của mình trước khi gây tội ác hay không? Còn với riêng tôi, chỉ mong sao không còn nhìn thấy hình ảnh những đứa trẻ côi cút đáng thương chỉ vì bố mẹ chúng đã đánh mất lương tri của mình.
Tôi không muốn nhắc lại từ “giá như” thêm một lần nữa, bởi lẽ cuộc đời không có hai chữ “giá như” sẽ đẹp hơn rất nhiều. Chỉ ước sao, sau mỗi bài viết của mình, chút lương tri le lói còn sót lại của những kẻ phạm tội sẽ lóe sáng lên, để còn biết ăn năn hối cải, để biết rằng cuộc đời vẫn còn những yêu thương, những điều tốt đẹp lớn lao để sống tốt hơn, để biết rằng làm đau người khác cũng làm đau chính mình…
Theo Dân Trí
Băng tội phạm chuyên làm giấy khống để chiếm nhà
Công an Q3, TPHCM vừa gửi thông báo truy tìm hai kẻ lừa đảo đến các đơn vị nghiệp vụ. Lợi dụng hạn chế pháp luật của gia chủ, chúng lừa họ ký khống vào tờ giấy trắng, sau đó tự thêm nội dung thành "giấy nhận vàng bán nhà" rồi dùng khởi kiện đòi tài sản...
Nguyễn Văn Bình, Phạm Hoàng Long
"GIAO" VÀNG RỒI... "BIẾN"
Ngày 23-12-2010, chị Tô Thị Hồng Yến (SN 1981, thường trú xã Nhơn Đức, Nhà Bè) bất ngờ nhận được giấy mời của TAND quận 3 yêu cầu đến giải quyết việc tranh chấp hợp đồng mua bán nhà số 348/33 Cách Mạng Tháng 8, P11Q3 theo đơn khởi kiện của ông Nguyễn Văn Bình (SN 1970, ngụ ấp 3, xã Tam Phước, huyện Châu Thành, tỉnh Bến Tre). Chị Yến nghĩ tòa nhầm lẫn vì chị không hề biết ông Bình là ai và cũng chẳng có ý định bán nhà. Tới nơi, chị Yến được cán bộ tòa cho xem chứng cứ duy nhất ông Bình đưa ra là "giấy nhận vàng bán nhà" lập ngày 10-3-2010, nội dung chị Yến bán căn nhà nêu trên cho ông Bình với giá 40 lượng vàng SJC và đã nhận đủ, cam kết bàn giao tài sản trong vòng một tháng, nếu chị Yến vi phạm hợp đồng phải bồi thường gấp đôi.
Nhìn chữ ký trong "giấy nhận vàng bán nhà", chị Yến xác định của mình, còn nội dung thì hoàn toàn giả mạo vì nhà này của người cô ruột chị cho nhưng chưa sang tên chủ sở hữu do bị kẻ gian lừa lấy hết giấy tờ. Suy ngẫm lại, chị Yến nhớ ra cách đây hơn một năm chị có nhờ Phạm Hoàng Long (SN 1967, ngụ P8Q3) chuyên nhận dịch vụ làm hồ sơ nhà đất (văn phòng nằm trên đường Nguyễn Hữu Thọ, P. Tân Hưng, Q7) làm thủ tục tặng, cho nhà. Qua tiếp xúc, ông Long kêu không sang tên chủ quyền bằng hình thức tặng, cho được mà phải lập hồ sơ chuyển nhượng. Do hạn chế pháp luật nên chị Yến nghe theo. Sau khi nhận hai triệu đồng tiền phí, ông Long bảo chị giao hết bản chính các loại giấy tờ liên quan cho ông giữ để soạn hợp đồng. Sáng 10-3-2010, ông Long đưa hợp đồng chuyển nhượng nhà, ghi giá mua bán là 380 triệu đồng cho hai cô cháu chị Yến ký tên. Trước khi ra công chứng, ông Long lấy ba tờ giấy trắng khổ A4 bảo chị Yến ký, ghi đầy đủ họ tên bên phải phần giữa tờ giấy. Chị Yến thắc mắc thì Long giải thích "làm vậy để được công chứng nhanh!". Ngoài "sổ hồng", ông Long giữ luôn bản chính hợp đồng chuyển nhượng nhà, biên lai nộp thuế trước bạ... hẹn chiều cùng ngày đi đăng bộ xong sẽ giao lại, nhưng sau đó đã bỏ trốn.
Trở lại việc giải quyết đơn khởi kiện của Nguyễn Văn Bình, TAND quận 3 đã mời nhiều lần nhưng nguyên đơn, kể cả người đại diện không đến và cắt đứt liên lạc. Để vạch trần thủ đoạn ma mãnh của những kẻ bất lương, chị Yến tố cáo Long - Bình trước cơ quan điều tra Công an quận 3. Qua xác minh, được biết hai đối tượng không có mặt tại địa phương.
Trước đó sáu tháng, TAND quận 5 cũng thụ lý đơn của Nguyễn Văn Bình khởi kiện yêu cầu ông Trần Côn Hiệp (SN 1957) bàn giao căn nhà đang ở số 709 Nguyễn Trãi, P11Q5, nếu không phải bồi thường 380 lượng vàng SJC. Tương tự, chứng cứ Bình trưng ra cũng chỉ có mỗi tờ "giấy nhận vàng bán nhà" lập ngày 17-8-2009 không người làm chứng. Đến tòa làm việc đúng một lần, sau đó Bình ủy quyền cho ông Chu Văn Hưng tham gia tố tụng rồi "lặn" biệt tăm.
KHÔNG ĐỂ SÓT LỌT TỘI PHẠM
Cũng như chị Yến, làm việc với tòa, ông Hiệp xác định dòng chữ "đã đọc và đồng ý" cùng chữ ký trong "giấy nhận vàng bán nhà" là của mình, nhưng nội dung hoàn toàn bịa đặt. Cơ sở ông Hiệp quả quyết là gia đình không hề có ý định bán nhà, mặt khác giấy chủ quyền đã thế chấp ngân hàng nên không thể giao dịch. Ông Hiệp giải thích có lần mang giấy tờ nhà đến dịch vụ vay tiền ngân hàng, do hạn chế pháp luật nên ông có ghi mấy chữ "đã đọc và đồng ý" rồi ký tên vào tờ giấy trắng theo yêu cầu của nhân viên. Bằng cách nào đó, ông Bình có được tờ giấy này rồi thêm vào nội dung nhận vàng bán nhà hòng chiếm đoạt tài sản. Ông Hiệp đề nghị tòa chuyển hồ sơ sang cơ quan công an làm rõ.
Cơ quan điều tra đã ba lần gửi giấy triệu tập nhưng ông Bình không trình diện. Căn cứ tường trình của Bình trước khi ủy quyền, cơ quan điều tra xác định lời khai mâu thuẫn: Bình bảo thân thiết với ông Hiệp nên khi mua nhà không lập hợp đồng chuyển nhượng nhưng chẳng hề biết tên người thân nào của ông Hiệp, "lúc giao nhận vàng ông Hiệp có đưa bản chính chủ quyền nhà cho Bình xem", tuy nhiên ngân hàng Eximbank khẳng định từ cuối năm 2008 vẫn giữ và không hề cho ông Hiệp mượn lại bản chính chủ quyền nhà lần nào. Tại thời điểm đó, ngân hàng định giá căn nhà của ông Hiệp gần 6,5 tỷ đồng (tương đương 250 lượng vàng), trong khi Bình nói mua 190 lượng là không hợp lý. Do Bình cố tình lánh mặt nên Công an quận 5 trả hồ sơ lại cho tòa tiếp tục giải quyết.
Kết quả điều tra của cơ quan công an cung cấp trùng khớp với kết quả xác minh của tòa, Hội đồng xét xử (HĐXX) xét thấy giao dịch giữa đôi bên không phù hợp thực tế của một giao dịch mua bán nhà thông thường. Một điểm bất thường nữa là dòng chữ "đã đọc và đồng ý" mà ông Hiệp viết tại "giấy nhận vàng bán nhà" cho thấy không phù hợp với nội dung, nếu là mua bán nhà thì ông Hiệp phải ghi "đã nhận đủ tiền bán nhà là 190 lượng vàng SJC" mới hợp lý. Mặt khác, ông Bình là nguyên đơn nhưng kể từ cuối năm 2010 đến nay không chủ động liên lạc với ông Hưng, cũng không đến cơ quan chức năng hỏi về vụ án, cho thấy có nhiều biểu hiện khuất tất đối với người khởi kiện...
Căn cứ lời khai bất hợp lý, không đúng thực tế của nguyên đơn, HĐXX nhận thấy giải thích của ông Hiệp là có cơ sở, nên quyết định bác yêu cầu khởi kiện của ông Bình. Hủy "giấy nhận vàng bán nhà" đề ngày 17-8-2009 vì phản ánh một giao dịch không có thật.
Đại diện nguyên đơn kháng cáo, ngày 18-4-2012, TAND TP. Hồ Chí Minh mở phiên xét xử phúc thẩm nhưng sau đó tạm đình chỉ do ông Hưng có yêu cầu thu thập thêm chứng cứ, vì cho rằng căn nhà trên là tài sản chung của gia đình ông Hiệp. Cầm quyết định của tòa, ông Hiệp chưng hửng, lắc đầu thở dài: "Với lý do này, nếu có cũng chẳng liên quan đến vụ án vì trên giấy tờ tôi là người đứng tên chủ sở hữu tài sản. Vấn đề chính ở đây tôi muốn các cơ quan bảo vệ pháp luật cần làm rõ người ngay, kẻ gian không để sót lọt tội phạm". Bức xúc của ông Hiệp là có cơ sở, minh chứng cùng thời điểm trên, TAND quận Phú Nhuận cũng thụ lý vụ án tương tự. Thấy có dấu hiệu nghi vấn, tòa chuyển hồ sơ sang cơ quan cảnh sát điều tra làm rõ. Bị triệu tập đến làm việc hai lần, nguyên đơn là Phạm Công Quốc (SN 1972, ngụ P10Q.Gò Vấp) vội vã rút đơn khởi kiện, chấp nhận bỏ hơn 60 triệu đồng tiền án phí và... 400 lượng vàng đặt cọc mua nhà (?!).
Trước hiện tượng mua nhà bất thường của Nguyễn Văn Bình và Phạm Công Quốc, dư luận khẳng định đây là thủ đoạn chiếm đoạt tài sản của chúng, nhiều khả năng các đối tượng trên cùng băng bịp bợm nên đề nghị cơ quan điều tra vào cuộc quyết liệt hơn. Công an quận 3 có cùng nhận định này nên đã gửi thông báo truy tìm Nguyễn Văn Bình và Phạm Hoàng Long đến các đơn vị nghiệp vụ. Ai phát hiện hoặc biết thông tin về hai đối tượng trên, xin báo cho điều tra viên Cổ Ngọc Tuấn thuộc Đội điều tra Tổng hợp CAQ3 theo số điện thoại: 08.38322605.
Theo CATP
Say khướt không làm chủ được mình, nhận 15 năm tù Ngày 30/3, Tòa phúc thẩm nhân dân tối cao tại TP HCM đã bác đơn kháng cáo tuyên 18 năm tù về tội giết người đối với bị cáo Lê Minh Tấn (44 tuổi, ở Long An). Trước đó, Tấn đã có 2 tiền án và giờ đây bị cáo phạm thêm một tội nữa là giết người Trước đó, Tấn đã thụ...