Điều buồn nhất là anh biết, nhưng lại giả vờ như không biết em yêu anh…
Có bao giờ bạn trải qua cảm giác, yêu một người nhưng không dám bày tỏ bởi biết rõ ràng phía trước chỉ là một câu từ chối?
Có bao giờ bạn chịu đựng tình cảnh, dốc hết lòng mình nói với người ấy mình rất trân trọng người ấy, nhưng đổi lại chỉ là một sự im lặng, im lặng đến nặng nề? Có bao giờ vào giờ phút chia xa, bạn biết mình nên chấm dứt mối tình đơn phương mệt mỏi, chỉ khao khát được một lần siết chặt cái ôm tạm biệt xem như kết thúc, nhưng cuối cùng cũng chỉ biết lặng lẽ quay đi rồi thôi?…
Trên đời này, có lẽ tình yêu đau khổ nhất là tình đơn phương. Là thứ tình yêu mà chỉ một mình bạn hiểu nó đang gặm nhấm bạn đến thế nào, chỉ một mình bạn vật lộn bởi người kia căn bản không cảm nhận được, là thứ tình yêu mà lúc nào bạn cũng huyễn hoặc mình rằng “Có lẽ bởi vì người ấy không biết”, nhưng lại không chịu chấp nhận rằng người ấy biết hết, chỉ là nhất định cố tình làm ngơ. Và điều buồn nhất là, những lúc bạn muốn khóc cũng chỉ dám thầm lặng, bởi chẳng có tư cách đòi hỏi một sự an ủi. Điều buồn nhất là, vì bạn hiểu rõ tự mình làm khổ mình, nên tuyệt vọng cũng chỉ biết trách bản thân thất bại, chứ không thể đổ lỗi cho ai.
Yêu đơn phương là khi bạn ép uổng mình đứng yên chờ đợi, đóng lại mọi cánh cửa dẫn đến hạnh phúc khác, đứng nguyên ở đó đợi chờ một người như vậy, hoặc có lẽ đang đợi một cơ hội thích hợp. Một cơ hội để từ bỏ, hoặc để được hạnh phúc.
Nhưng bạn không biết rằng, mọi thứ tốt đẹp nhất bạn cố gắng thành toàn cũng hóa thành vô nghĩa nếu trong lòng người ấy vốn không hề có bạn. Đâu phải người ấy làm bạn đau vì không biết bạn sẽ đau, mà là người ấy không quan tâm. Bạn tưởng chỉ cần yêu hết lòng thì sẽ được đáp trả ư? Vậy phải để cuộc đời cho bạn đau một lần, người ấy làm tổn thương bạn sâu sắc một lần, để bạn hiểu không phải thứ gì bạn muốn thì bạn cũng đạt được.
Cuộc đời là vậy, điều bạn muốn chính là điều bạn khó có được nhất, và vì khó có được nhất nên mới trở thành điều bạn muốn nhất. Tình yêu đơn phương cũng đơn giản như vậy thôi, vì không có được nên bạn cứ mãi đau đáu về người ấy, vì không thể hiểu vì sao không phải là mình được ở cạnh người ấy nên bạn không muốn chấp nhận trong lòng mình hóa ra vẫn còn rất nhiều chấp niệm.
Video đang HOT
Nếu bạn yêu đơn phương, điều bạn thường nghe được nhất đó chính là lời khuyên hãy từ bỏ. Thế giới cứ đánh giá bạn thấp quá, cho rằng bạn không hiểu được làm vậy là chuốc lấy tổn thương. Vấn đề là bạn hiểu rất rõ sẽ đau, nhưng vẫn không thể dừng được. Vấn đề là, nỗi khổ chung của tất cả những mối tình đơn phương là biết không nên nhưng vẫn cam tâm chịu khổ.
Tình yêu đơn phương thì buồn thật, nhưng không phải nỗi buồn nào cũng nên bị khước từ. Bạn nên buồn để hiểu, có lẽ một ngày nào đó bạn sẽ phần nào hiểu được tại sao người ấy không nói ra tình cảm của mình, hoặc tại sao người ấy lại chọn cách vờ như không hiểu tình cảm của bạn. Bởi có lẽ vẫn còn những tình cảm, chỉ sợ nói ra rồi thì cả hai lại chẳng biết phải tiếp tục đối diện với nhau ra sao.
Yêu đơn phương mà, nên chỉ toàn nỗi đau thôi.
Theo Saostar
Yêu một người vô tâm cũng buồn như yêu đơn phương...
Người ta thường ví một mối quan hệ như một cán cân, nếu muốn được duy trì thì phải luôn giữ được thế cân bằng, còn thứ được đặt trên bàn cân là tình cảm.
Vậy nên, chỉ cần một bên đặt tâm tình của mình nhiều hơn một chút, thế cân bằng ngay lập tức bị phá vỡ, một kẻ bỗng được đẩy lên cao, một kẻ bị trượt dài xuống dưới.
Người ta thường ví một mối quan hệ như một cán cân, nếu muốn được duy trì thì phải luôn giữ được thế cân bằng, còn thứ được đặt trên bàn cân là tình cảm. Vậy nên, chỉ cần một bên đặt tâm tình của mình nhiều hơn một chút, thế cân bằng ngay lập tức bị phá vỡ, một kẻ bỗng được đẩy lên cao, một kẻ bị trượt dài xuống dưới.
Tôi từng đọc ở đâu đó câu chuyện thế này:
"Một cô gái đến gặp một nhà sư và nói:
- Con muốn chấm dứt với người ấy, con muốn quên đi tất cả, con muốn buông bỏ mọi thứ... nhưng thầy ơi sao con không thể làm được.
Nhà sư đưa cho cô gái một ly nước, rồi lặng lẽ đổ nước nóng vào, cho tới khi nước trong ly đầy, tràn ra làm bỏng tay cô gái. Cô gái vội buông ngay chiếc ly. Nhà sư dừng lại, nhìn cô gái, trả lời:
- Biết đau rồi tự khắc con sẽ buông tay."
Đến đây lại nghĩ tới những mối tình duyên dang dở trong đời người, nghĩ tới những kẻ si mê trong tình yêu và cả những mâu thuẫn giằng xé họ mang nặng hết thảy tâm can mình.
Người ta thường ví một mối quan hệ như một cán cân, nếu muốn được duy trì thì phải luôn giữ được thế cân bằng, còn thứ được đặt trên bàn cân là tình cảm. Vậy nên, chỉ cần một bên đặt tâm tình của mình nhiều hơn một chút, thế cân bằng ngay lập tức bị phá vỡ, một kẻ bỗng được đẩy lên cao, một kẻ bị trượt dài xuống dưới.
Nghịch lý ở chỗ kẻ trên cao hiểu ra vị trí của mình nên nhàn rỗi tận hưởng, người phía dưới lo lắng lại cố gắng đặt nhiều tâm tư hơn, ngờ đâu càng thêm vào, càng thấy mình xuống thấp, càng bận lòng càng thấy kết quả bi thương. Bất kể ai trong chúng ta nếu là người ngoài cuộc nhìn vào, chắc hẳn sẽ nhìn ra được mọi thứ đã sai ở đâu và nên làm thế nào mới đúng.
Đáng ra kẻ ở trên cao mới là người cần đặt nhiều tình cảm hơn vào phía cân của mình để san sẻ gánh nặng với đối phương, cùng tìm về thế cân bằng nên có. Thế nhưng, hoặc là họ vốn vô tâm, hoặc là họ được yêu thương quá nhiều nên thành ra tự phụ mà quên bận lòng. Kết cục chỉ còn một người ở lại, cố gắng níu kéo cuộc tình đã chết yểu tự bao giờ.
Em tôi đã thích một người đến si mê, đến mức em mạnh dạn bước vào thế giới của người ta, hét lên để cả thế giới ấy biết rằng em thích nó và muốn trở thành một phần của nó. Người ta càng né tránh, em càng kiên trì, càng cố chấp hơn. Em nói rằng sẽ hối tiếc biết bao nếu để người đi mất. Đến một ngày, người ta thấy tội em mà gật đầu nói rằng hãy thử xem sao.
Khi đó, em vỡ òa trong hạnh phúc vì có được người. Để rồi những ngày tháng về sau, tôi thấy em mòn mỏi chờ đợi những quan tâm từ người, thấy em khóc trong bao tủi hờn khi nghĩ tới người và nhói lòng thấy em chẳng còn là chính em nữa.... Chỉ muốn bước tới mà nói với em, rằng em có nghĩ đây chính là tình yêu? Em có nhận ra hay không mối quan hệ này ngay từ đầu đến cuối vẫn chỉ là mình em bước vào, người kia căn bản vẫn luôn đứng ngoài vạch biên. Em trách người vô tâm nhưng em biết không, thật ra trong câu chuyện này trước, sau vẫn chỉ có mình em và cuộc tình đơn phương của mình!
Và rồi sau cùng thì, tất cả ai trong chúng ta khi rơi vào tình cảnh ấy cũng đến lúc hiểu ra rằng chúng ta là người bắt đầu thì cũng chính chúng ta là kẻ phải kết thúc. Có những người dứt khoát buông bỏ, có những người lại như cô gái kia tuyệt vọng khẩn cầu tìm lối thoát, nhưng dẫu là ai chăng nữa thì lý do buông tay chỉ một: họ yêu thật tâm và vì thế họ đã biết đau.
Bạn thân mến, chỉ biết nói rằng tôi thật lấy làm tiếc và cảm thông khi bạn phải trải qua những khoảng thời gian như vậy, nhưng bạn biết đấy, người vô tâm được ví như ngọn gió trời, chạy theo cơn gió quả thực rất mệt, vậy nhưng nếu cơn gió đã phải lòng bạn, tự khắc sẽ đưa bạn đi theo. Không phải chúng ta yêu những người vô tâm, chỉ là, thật buồn vì đó đã không là tình yêu!
Lily
Những bí mật nào để biết bạn đã yêu thật lòng? Yêu một người thì chỉ cần nhìn thấy người ta hạnh phúc là đủ. Dù trong hạnh phúc đó, bạn có phải là nhân vật chính hay không, cũng không hề quan trọng. Chỉ cần biết người ta đang sống vui vẻ, được yêu thương, vậy là đủ. Hơn một lần tôi thử ngồi lại định nghĩa tình yêu. Cũng hơn một lần...