Điều anh có biết
Anh! Có lẽ em chưa bao giờ nhận ra rằng mình lại yêu anh nhiều đến vậy, để rồi khi anh đã không còn bên cạnh thì em lại hằng đêm nằm chong mắt nhớ về anh, nhớ về những kỷ niệm ngọt ngào anh đã dành cho em.
Anh đâu biết đã bao lần em ngồi ngắm lại tấm ảnh gia đình anh, nghe lại những ca khúc mà anh từng yêu thích và tự hỏi vì sao. Nhưng rồi em nhận ra rằng đó là vì em yêu anh nên trót yêu luôn cả những gì thuộc về anh, yêu cả cái thành phố nhỏ bé được ôm gọn bởi suơng mù ấy mất rồi. Anh đâu biết em đã phải khó khăn, khổ sở thế nào để dỗ mình vào giấc ngủ hàng đêm với nỗi nhớ đau đáu, quặn thắt? Ngay cả trong những giấc mơ xen lẫn tiếng nấc nghẹn ngào, thổn thức ấy vẫn có bóng dáng anh chập chờn. Dù biết rằng quyết định đó sẽ mang lại hạnh phúc cho anh mà sao em vẫn thấy đau lắm. Em luôn phải dặn lòng không được gọi cho anh, có những tin nhắn soạn ra rồi lại lưu vào mục tin nháp, đau khổ ấy em chỉ giữ cho riêng mình thôi. Anh đâu biết rằng đã bao lần em lục lại những tin nhắn đầy yêu thương của anh mặc cho nước mắt lặng lẽ rơi.
“Sao khi xưa người đã ước mơ muôn đời ta mãi đẹp đôi nhưng hôm nay người đi cho hạnh phúc tan vỡ rồi…” Và liệu anh có biết rằng em không đủ tự tin để giữ anh bên mình, không tự tin khi đi bên anh, không tự tin để anh phải khổ vì em? Cho đến lúc này điều duy nhất em có thể tự tin nói với anh là “em tin suốt cuộc đời này sẽ không ai có thể yêu anh nhiều hơn tình yêu em đã dành cho anh đâu”. Ngoài trời mưa vẫn rơi. Lặng lẽ. Bất chợt có vài cơn gió lạnh ùa vào. Hình như mùa đông sắp sang. Em vẫn ao ước được một lần cùng đi bên anh trong tuyết Sa Pa nhưng yêu là phải biết học cách chấp nhận đau khổ để người mình yêu được hạnh phúc phải không anh? Rồi đây em sẽ cố học cách để quên anh dẫu biết rằng điều đó là quá khó.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Lời cuối cho cuộc tình
Voi à. Em đang viết cho anh những dòng cuối cùng. Viết xong, em sẽ hết hi vọng, hết chờ đợi, hết nhớ mong. Anh xuất hiện bất ngờ và ra đi cũng đường đột không kém.
Em hụt hẫng và chới với bao nhiêu. Em không muốn tin đây là sự thật, vì em đã rất tin anh. Tin anh như tin chính mình. Ngày anh đột ngột hỏi em có yêu anh không, em đã do dự, trước đó em đã tạo cho mình một sự cứng rắn và dẹp bỏ được những vẩn vơ, nhưng rồi trước sự hối thúc của anh, em vẫn nói câu yêu anh. Thú thật, lúc đó em hoài nghi và thấy có lỗi với anh nhiều lắm. Ngày lại ngày, em chìm ngập trong những tin nhắn yêu thương, những cuộc gọi về đêm thổn thức, dâng tràn nỗi nhớ. Đến lượt em thấy mình thật khó mà sống thiếu anh. Anh nồng nàn, lãng mạn và mạnh mẽ, giống như mẫu người em mơ ước. Em yêu anh. Em nhớ anh khôn nguôi.
Mình đã đắp xây bao giấc mộng, sẽ thuyết phục thế nào cho bố mẹ đồng ý để em theo anh, cưới nhau xong sẽ sống ở đâu, mình sẽ mua đất, khi làm nhà anh sẽ cho em tự quyết định kiểu dáng, anh chỉ góp ý thôi, mỗi năm anh sẽ cùng em về thăm mẹ mấy lần,... Anh hay giận dỗi vì em không chịu nhắn tin cho anh trước, hay em không nói lời yêu thương. Anh hay so sánh rằng anh yêu em nhiều hơn em yêu anh. Em hạnh phúc thật sự vì cảm nhận được rằng mình đang yêu và được anh yêu rất nhiều! Cảm giác hân hoan đó chỉ kéo dài được 27 ngày ngắn ngủi, chưa kịp kỷ niệm tròn 1 tháng mình chính thức trở thành người yêu của nhau. Ngày thứ 28, 29, bặt tin anh. Em đã hi vọng rằng đến 14 giờ 34 phút ngày 3 tháng 12 anh sẽ dành cho em một bất ngờ, nhưng không có. Em gọi điện, anh không nghe máy. Liền sau đó là những chuỗi ngày dài không một dòng tin nhắn dù em đã nhắn cho anh rất nhiều, yêu thương, nhắn nhủ, lo lắng, giận hờn, nghi ngờ, trách móc. Đủ cả. Em muốn gọi cho anh lắm nhưng lòng kiêu hãnh đã níu giữ em lại. Em thắc mắc, em dằn vặt, em lo lắng, em băn khoăn. Em gầy đi thì phải. Tội nghiệp con bé là em đây, vốn đã không được mập mạp gì, giờ lại càng đáng thương. Phải thôi, em phải sống với 2 con người, cười nói tưng bừng với bạn bè, đồng nghiệp và ưu tư nặng trĩu mỗi khi một mình. Có quá sức chịu đựng của nó không anh? Tại sao em dùng các số máy khác gọi cho anh thì anh nhấc máy, nhưng số em gọi vào thì chỉ là những loạt chuông đổ dài vô vọng? Em từng sợ rằng anh gặp điều không may hay gia đình có chuyện. Nhưng không, mới hôm qua đây thôi, em còn nghe giọng anh khá vui vẻ ở bên kia đầu dây khi gọi lại vào số mà em vừa dùng để nháy vào máy anh. Em nhận ra thế là hết. Phải chấm dứt thôi. Em không biết mình đã được anh rủ tham gia một trò chơi tình cảm. Em vô tình đã tự nguyện trở thành một trò đùa thú vị của anh. Chắc sau những bận rộn của công việc thì anh lại hả hê, cười khoái chí khi nghĩ đến con bé ngốc nghếch là em (Ôi, giọng cười ấy từng là nỗi nhớ trong em!).
Trớ trêu thay. So với đám bạn, em luôn là con bé già dặn trong suy nghĩ, quân sư tình yêu hay mọi ứng xử trong cuộc sống luôn là thế mạnh của em. Em tự tin về con mắt nhìn người của mình lắm. Vậy mà, em lại tự cho phép mình vướng vào mớ bòng bong này. Có lẽ tại anh thể hiện là một người đàn ông tuyệt vời quá. Có lẽ tại em tìm thấy ở anh những sâu sắc, lãng mạn và nhạy cảm giống mình. Có lẽ con tim em thật sự biết mù quáng khi yêu (Em từng rất nghi ngờ điều này và đã nhiều lần khẳng định sẽ luôn để tiếng nói của lý trí quyết định trong tình yêu). Em nhầm! Nhầm về tất cả. Về tình yêu, về bản thân mình và về anh. Em đã dặn mình đừng nên hi vọng bởi giữa anh và em có quá nhiều thứ phải vượt qua mới mong đến được với nhau. Chao ôi, con tim em yếu mềm nhưng em nào có biết, con người đầy dối gian mà em nào có hay. Cứ vô tư yêu, vô tư thêu dệt về một thứ hạnh phúc ngọt ngào và mãi mai, thật là một ước mơ quá xa xỉ phải không anh? Em muốn gào thét lên, muốn nhìn thẳng vào mắt anh, muốn đặt ra cho anh bao câu hỏi. Dù sẽ nhận được những lời phũ phàng cũng dễ chấp nhận hơn tình trạng chơi vơi không lối thoát này. Anh! Chẳng lẽ anh là một con người như vậy sao? Chẳng lẽ anh nỡ đối xử với em như vậy sao? Phải chăng là sự trừng phạt của cuộc đời bởi em đã ngoảnh mặt lại với biết bao người yêu em tha thiết để giành tình yêu duy nhất cho anh. Chắc chắn em sẽ nhận được những nụ cười thương hại hoặc chế diễu nếu như em dại dột kể cho bất cứ ai về tình yêu của em với anh. Bao nhiêu người đàn ông hiện hữu bên em hàng ngày lại phải chịu thua một anh chàng vô hình trên mạng, chỉ là hình ảnh qua webcam, chỉ là giọng nói qua điện thoại, chỉ là những tin nhắn vô hồn. Vậy mà em tin. Vậy mà em yêu. Vậy mà làm em đau khổ.
Tình online! Em đã đọc quá nhiều cảnh báo về kiểu tình yêu này ở khắp nơi, em đủ tỉnh táo để khuyên răn người khác, nhưng em lại thừa lãng mạn, thừa tự tin và thừa dại dột, bướng bỉnh để khăng khăng rằng tình yêu của chúng mình là tình yêu đích thực, khác xa so với những trò nhảm nhí được nêu ra kia. Bây giờ, em phải trả giá cho sự cả tin của mình. Mỗi ngày, em lại lấy can đảm để xoá dần những tin nhắn của anh trong máy. Tạm biệt nhé những mộng mơ không đáng có ở tuổi 24, hãy mở lòng và chịu khó dừng lại để không lướt qua một trái tim chân thành và xứng đáng để em yêu thương, gắn bó. Hãy cố gắng vượt qua và quên đi chuyện buồn không đáng có này để tiếp tục lạc quan, yêu đời và vẫn giữ niềm tin vào thứ tình cảm thiêng liêng mà sẽ có người dành trọn cho em, không rời bỏ em dù bất cứ một đổi thay nào của cuộc đời. Và con tim sẽ vui trở lại...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Điều anh chưa kịp nói Em luôn có cảm giác anh đã thuộc về ai đó, thuộc về nơi nào đó. Em biết anh giấu em nhiều điều. Nhưng có một điều anh không thể che giấu. Đó là anh cũng yêu em. Em thích hoa hồng bạch. Mỗi cuối tuần anh đều mang chúng đến cho em. Em thích được đạp xe rong ruổi trên những con...