Điều anh chưa kịp nói
Em luôn có cảm giác anh đã thuộc về ai đó, thuộc về nơi nào đó. Em biết anh giấu em nhiều điều. Nhưng có một điều anh không thể che giấu. Đó là anh cũng yêu em.
Em thích hoa hồng bạch. Mỗi cuối tuần anh đều mang chúng đến cho em. Em thích được đạp xe rong ruổi trên những con đường lá vàng xoay lượn và giăng loang lổ trên vỉa hè, lòng phố. Thế là dù mưa, dù nắng anh đều sẵn sàng đến chở em đi. Những ngày lễ quan trọng, anh chẳng bao giờ để em phải lạc lõng giữa những nẻo đường dập dìu đôi lứa. Những tin nhắn của anh, dù không bay bổng, ngọt ngào nhưng em vẫn cảm nhận được tình cảm lạ kỳ ẩn sau câu chữ, ẩn trong từng dấu chấm than, chấm lửng anh dùng…
Tình yêu anh dành cho em không phải là ảo ảnh nhưng em chưa một lần được chạm tới. Với em, anh luôn giữ một khoảng cách nhất định. Một khoảng cách đủ để em thấy mình được yêu nhưng không đủ để em tin mình có thể gắn bó. Anh nắm lấy tay em rồi lập tức buông ra. Nhiều lần, em đã nghe thấy hơi thở của anh đang dồn dập trên môi, nhưng rồi như có ai đó đẩy anh ra, anh quay đi, không nhìn em nữa. Anh nói muốn gặp em, nhưng chưa một lần nói nhớ em. Anh nói thương em nhưng chưa bao giờ anh nói yêu em cả.
Video đang HOT
Em mơ hồ hiểu anh đã thuộc về ai đó, thuộc về nơi nào đó. Em muốn ngừng hy vọng. Em lấy hết dũng cảm để nói: ” Anh à! Kể cho em nghe về người anh yêu đi”. Anh chỉ cười. Đôi mắt anh thánh thiện chợt ngầp đầy suy tư như gửi vào xa xăm những điều chưa thể nói…
Ngày đầu hạ. Em mê say phác những đường chì. Em sẽ vẽ bức tranh có anh và em cùng bước đi trên con đường rực hồng lửa phượng. Anh đến tìm gặp em. Ngập ngừng, anh nói: ” Em à! Anh xin lỗi! Anh đến để tạm biệt em và kể cho em nghe về người anh yêu”. Cây bút trên tay em dừng lại. Bức tranh trơ trọi những đường chì vô hình khối. Em không đủ can đảm để nghe anh nói. Lúc đó em đã bỏ chạy. Em muốn chạy đến một nơi mà ở đó em không nhớ gì về anh nữa.
” Khi ve ca lên tình khúc sầu muôn thuở. Phượng tự đốt mình màu đỏ máu con tim”. Em thì thầm câu thơ ngày nào anh viết. Hè về thật rồi anh ạ. Nỗi nhớ anh em chôn nơi sâu thẳm chợt bùng dậy. Em khao khát nhìn thấy anh. Đôi chân em cứ bước và dừng lại trước ngôi nhà anh ở. Thấy anh đi ra, em vội giấu mình sau gốc cây ven đường rồi lặng lẽ theo sau anh. Có lẽ anh đi gặp người anh yêu. Em sẽ theo sau anh để được nhìn thấy anh bên người ấy. Em không khóc dù thấy lòng mình cứ từng đợt nhói đau, nỗi đau của kẻ đến sau, của kẻ thứ ba, của một người thừa…
Chuông nhà thờ ngân vang pha loãng buổi chiều hè oi ả. Anh bứớc vào đó. Em thẫn thờ và câm lặng. Em vẫn chưa gặp được người anh yêu.
Sau đó ít lâu, em nhận được thư anh. Anh nói: anh không chỉ là tín đồ bình thường như em biết mà sau nay anh sẽ là phó tế, linh mục… Đó là lý tuởng của đời anh. Đó cũng là điều anh chưa kịp nói. Em thấy nuối tiếc. Gía như lần đó em chịu nghe anh kể, em đã hiểu hơn về anh và về người anh yêu.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Kỷ niệm ngọt ngào
Em nói yêu anh sau bao nhiêu lần hò hẹn, sau bao nhiêu lần gặp gỡ, sau bao nhiêu lời yêu anh nói với em. Đó là lời yêu duy nhất được lưu lại qua email. Nó làm anh hạnh phúc choáng ngợp, làm cho anh nghĩ không phải là sự thật.
Tất cả sẽ thật là ngọt ngào nếu chỉ là như thế. Em đã nói yêu anh, nhưng sẽ không đên với anh, vì em không thê vượt qua được những khó khăn mà em lường trước được khi đên với anh, anh châp nhân từ ngày ây, từ ngày anh biêt yêu em, chỉ đơn giản là như thê. Và cũng kê từ đó anh lặng lẽ chịu đựng, chịu đựng những đôi thay, chịu đựng những niêm đau nho nhỏ khi biêt em đang đên với nhiêu người khác, biêt em đang mong muôn nhiêu điêu khác lạ, biêt em đang dành cho nhiêu người khác những điêu mà trước đây em đã dành cho anh. Anh vân yêu, với môt tình yêu duy nhât không đôi thay, vì anh yêu chính con người em, yêu cả những tât xâu của em... Anh chỉ mong, mong môt điêu thât nhỏ nhoi, đó là mong em hãy luôn nói thât, hãy luôn cho anh biêt và cho anh những câu trả lời hợp lý môi khi anh hỏi..... Vây mà mọi thứ dường như không phải như thê, anh đã rủ em đi ăn tôi, đi mua những món đô mà em thích, nhưng môt sự sắp xêp đã xảy ra, có lẽ nó đã xảy ra với em nhiêu lân nhưng anh không chịu châp nhân. Em đã từng hẹn với ngưòi bạn mới đi chơi, đi ăn tôi, em muôn đi thât nhanh, thât tranh thủ với anh đê vân có thê đi được với người bạn ây. Và rôi em nói với anh vì gia đình, vì những người thân trong gia đình nên em không thê đi vê muôn, không thê đi lâu.
Anh chở em đi trong niêm vui hân hoan được cùng em đi lang thang mua đô và nói chuyên huyên thuyên như trước đây em vân thích. Niêm vui vỡ vụn trong anh, mọi thứ xung quanh làm cho anh cảm thây ê chê và cảm giác thời gian như ngừng trôi khi anh biêt điêu đây. Em biêt anh lâu hơn những người bạn mới rât nhiêu, cũng đã có bao nhiêu kỷ niêm với anh, vây mà chỉ đơn giản là như thê, đơn giản là em đã không thât với anh cho dù em rât rât hiêu anh. Có lẽ anh sẽ mãi chỉ là môt cái gì đó mờ nhạt trong em, môt cái gì đó thoảng qua, môt cái gì đó mà ta gọi là dùng tạm, khi cân thiêt thì dùng, còn không thì sẽ bị gạt bỏ và thay thê bởi những cái mới hơn, tôt hơn. Anh châp nhân như thê, châp nhân đên môt lúc nào đó sẽ phải tự hiêu và rút lui. Châp nhân như khi môi lân em gọi điên hay anh gọi điên cho em, em sẽ luôn là người cúp máy trước, đê anh được cảm nhân hơi âm của em vân còn đâu đây, đê được nghe tiêng tút tút làm thức tỉnh tâm hôn. Cảm ơn em đã cho anh những kỷ niêm đẹp và ngọt ngào, anh sẽ chỉ nhớ đên thê đê nó luôn là đẹp, phải không em.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Cho một người đã xa Không hiểu đã có chuyện gì xảy ra, anh ta đổ lỗi cho mình tất cả. Trời ơi. Nát tan, vỡ vụn, đau khổ và điên khùng. Trong một phút điên rồ mình đã nghĩ đến cái chết. Bỗng dưng chị nhắn tin, chủ nhật này em sắp xếp thời gian đi sớm, chị đưa mày đi giải quyết cho nhanh cho gọn....