Điệp đi tu, không phải Lan!
Thành đứng trước cửa nhà tôi lúc 1 giờ sáng, sau giao thừa, trên tay cầm chai thuốc độc và nói như thể là lời cuối trong đời: “Nếu bác cấm con yêu Thùy, con sẽ chết ngay tại đây…”
ảnh minh họa
Cách đây 10 năm, trước khi tôi hớn hở xuống Sài Gòn học đại học, ba mẹ đã hứa hôn cho tôi với con trai gia đình người bạn. Nhưng thú thiệt, ba mẹ hứa thì hứa, tôi chỉ nghĩ đến việc được học ở Sài Gòn, được mở mang tầm mắt, thoát khỏi vùng đất Tây Nguyên núi rừng heo hút.
Tình yêu giữa tôi và Thành đến một cách tình cờ trong một quán cơm bình dân, cũng là nơi tôi thuê trọ. Sự chân thành của anh thợ điện lạnh đã làm tôi cảm mến ngay lần đầu gặp gỡ. Cái quán cơm chẳng có gì ngon, nhưng ngày nào anh cũng chạy xe hơn chục cây số đến đấy với lý do: “quán hợp khẩu vị”. Chỉ có tôi và anh mới biết đó là khẩu vị của tình yêu.
Mối tình đầu vô cùng lãng mạn khiến tôi nhanh chóng quên đi lời hứa với gia đình. Tôi đã sớm trao đời con gái của mình cho Thành vì không thể chịu nổi cảnh cô đơn khi xa nhà. Yêu nhau một thời gian, chúng tôi quyết định thuê phòng trọ ở riêng để tiết kiệm và tiện bề chăm sóc nhau.
Sống thử khoảng hơn 1 năm gia đình ngoài quê mới biết sự thật. Ba tôi giận dữ đòi “giết cái đồ con gái hư” và cấm tôi tiếp tục quen Thành.
Tết năm đó, tôi về quê một mình với tâm trạng ngổn ngang, rối bời. Thành cũng im lặng tiễn tôi đi. Chuẩn bị Tết mà nhà tôi ai cũng rầu rĩ vì ba tôi còn rất giận con gái. Tôi nhớ như in ngày mùng 1 Tết năm ấy, khi cả nhà vừa đón giao thừa xong, chuẩn bị đi ngủ thì có tiếng gõ cửa. Tôi hoảng hốt khi thấy Thành xuất hiện với thân hình gầy rạc, đôi mắt thâm quầng vì mất ngủ. Anh chưa kịp nói lời nào thì ba tôi đuổi thẳng vị khách không mời mà đến này, mặc cho tôi van xin vì biết Thành không một người quen nơi đây.
Biết không thể thuyết phục được ba, Thành bất ngờ móc trong túi quần một chai thuốc độc và nói như thể là lời cuối trong đời: “Nếu bác cấm con yêu Thùy, con sẽ chết tại đây!”.
Video đang HOT
Dù cương quyết nhưng trước hành động liều lĩnh của Thành, ba tôi cũng đành nhượng bộ…
Cả hai trở lại thành phố tiếp tục cuộc sống của đôi tình nhân không được gia đình chấp nhận. Tôi cảm thấy mệt mỏi vì mang nặng suy nghĩ mình mang tội bất hiếu. Thành thì nghề nghiệp không ổn định. Sau khi bỏ nghề điện lạnh, anh mở tiệm rửa xe nhưng thua lỗ rồi đi làm lơ xe… Chán nản vì không lo được cho tôi, Thành đâm ra tự ti và còn sinh tật ghen tuông vô cớ. Tôi bắt đầu nhận ra tình yêu giữa tôi và anh đã có vết rạn vô hình càng ngày càng lớn…
Tôi ra trường chưa tìm được việc nên xin tạm phục vụ ở một quán bar và từ đây cuộc đời tôi cũng rẽ sang hướng mới.
Đến giờ tôi cũng không ngờ mình quen và lấy một người nước ngoài đã ly hôn và hơn tôi nhiều tuổi. Peter, một doanh nhân người Đan Mạch, đến với tôi bằng tình yêu chân thật chứ không phải để mua vui lúc cô đơn.
Bên cạnh Peter, tôi cảm nhận được đây mới thật sự là người mang lại hạnh phúc lâu dài. Sau thời gian tìm hiểu, Peter đề nghị cưới. Tôi chần chừ chưa trả lời vì không nỡ nói lời phụ bạc với người yêu cũ.
Nhưng rồi ngày đó cũng đến, khi tôi nói lời chia tay, Thành lồng lộn dữ dội và tìm đủ mọi cách giữ tôi. Dĩ nhiên một trong những lý do, theo anh ấy, là do tôi tham sang phụ khó. Vì quá ghen tuông mà Thành trở nên tiều tụy, sống vật vờ như người chết rồi. Tình yêu của tôi dành cho Thành đã chuyển sang lòng thương hại. Có lần nghĩ quẫn, anh đợi tôi trước cổng quán bar và thủ sẵn dao dọa sẽ tự tử nếu tôi không quay về. Nói là làm, Thành rút dao tự đâm mình. May mà vết thương không nặng nên đã thoát chết, nhưng vết thương lòng thì mãi mãi không thể liền sẹo.
Sau lần đó, Thành tuyệt vọng bỏ nhà đi không nói lời từ giã. Tôi và Peter lấy nhau. Và qua bạn bè tôi mới biết Thành đã… đi tu! Anh quy y cửa Phật tại một ngôi chùa ở quận 12, TP HCM.
Vậy là mối tình đầu của tôi mang hơi hướm của vở tuồng kinh điển “Lan và Điệp” nhưng người đi tu là anh ấy, không phải tôi. Và tuồng xưa vì Điệp mà Lan đi tu nhưng rốt cuộc vẫn không thoát khỏi sợi dây tình. Ngày nay, vì tôi mà Thành quy y cửa Phật, nhưng khác Lan, Thành đã thoát tục thực sự, không còn vương vấn nợ trần ai.
Thỉnh thoảng anh vẫn hay gọi điện trò chuyện và tất nhiên chủ đề không còn là chuyện tình cảm nữa mà thay vào đó là Thành giảng cho tôi nghe về Phật Pháp, duyên – nghiệp trong cõi nhân sinh cũng như trong tình yêu và cách hóa giải nó.
Nghe giọng nói từ bi của sư thầy, tôi biết chuyện cũ đã trôi vào dĩ vãng. Thành không trách tôi phụ bạc mà trái lại còn cảm ơn vì đã giúp anh tiêu nghiệp nhanh hơn để đạt đến cảnh giới cao hơn trên con đường lĩnh hội Phật pháp.
Người ta đến với nhau vì duyên và làm khổ nhau vì nghiệp. Tôi và Thành có lẽ đã giải quyết xong món nợ nghiệp duyên nên giờ mỗi người chọn cho mình một con đường sống, thanh thản, an lành…
Theo Phununews
Giận chồng, vợ bỏ nhà đi xuất khẩu lao động Malaysia
Tôi thật sự bế tắc khi vợ bỏ nhà đi Malaysia, để lại cho tôi 3 đứa con đang tuổi ăn học trong khi tôi bệnh tật, sức khỏe yếu, không thể nuôi sống được gia đình...
Giận chồng, vợ tôi lẳng lặng bỏ đi xuất khẩu lao động
Tôi năm nay 37 tuổi, đã có gia đình và 3 con. Cuộc sống của vợ chồng tôi cũng bình thường như bao gia đình khác. Thỉnh thoảng, cũng có chút mâu thuẫn, kinh tế nhà nông thì cũng tạm ổn, đủ ăn, đủ tiêu chứ không dư dật gì.
Cách đây 2 tháng, vợ chồng tôi có xảy ra cuộc cãi vã, do nóng giận tôi đã tát cô ấy mấy cái. Sau đó, cô ấy bỏ về nhà bố mẹ đẻ. Tôi cứ tưởng vài ngày sau, khi hai vợ chồng nguôi giận, cô ấy sẽ về, và vợ chồng lại như trước. Nhưng tôi không ngờ là cô ấy giấu tôi và làm thủ tục xuất khẩu lao động Malaysia từ bao giờ. Trước khi đi cô ấy không thèm gặp chồng, gặp con.
Cô ấy đi, bỏ lại cho tôi 3 đứa con đang tuổi ăn học, trong khi đó, tôi ốm đau, bệnh tật, sức khỏe yếu, không thể làm được việc nặng. Làm gì thì cũng được 5 - 3 bữa, lại nghỉ vì mệt. Cô ấy đã đi được 3 tuần rồi, cũng không gọi điện về. Tôi có gọi sang thì không nghe máy. Sau đó tôi gọi cho bố cô ấy, khuyên cô ấy nên về nước để cùng tôi chăm sóc con cái. Vì tôi đã sang bên đó nên tôi biết, ở đấy do người xa vợ, người xa chồng nên họ cặp đôi rất nhiều. 5 bữa nửa tháng họ lại thay đổi người yêu và sống với nhau như vợ chồng.
Tôi vẫn còn rất yêu thương vợ, tôi không muốn cô ấy ăn ngủ với kẻ khác. Tôi cũng nói với bố cô ấy là, nếu bây giờ cô ấy không về thì sau này dù có tiền tỉ thì cũng không sống được mà hưởng đâu. Từ hôm cô ấy đi, tôi rất đau buồn, đêm không ngủ được, thấy bế tắc quá, chỉ muốn đem các con ra cầu mà nhảy xuống cho xong. Nhưng nhìn chúng vô tư cười đùa với nhau, tôi lại thôi.
Sức khỏe ốm yếu, tôi không thể lo cho các con của mình được (Hình minh họa).
Là đàn ông nhưng có những đêm tôi không cầm được nước mắt. Cứ nghĩ đến cảnh nhà nghèo, nheo nhóc, 3 đứa con, vợ bỏ đi, trong khi không có công ăn việc làm, tôi không biết nên sống tiếp như thế nào.
Làm sao tôi có đủ sức khỏe để lo cho các cháu ăn học, ngoài học hành, rồi còn công kia, việc nọ, con cái, nay ốm, mai đau. Tôi biết để xảy ra chuyện giữa hai vợ chồng, tôi là người có lỗi. Nhưng chuyện cô ấy đi nước ngoài, thì tôi không ngờ tới.
Cách đây không lâu, cô ấy có nói là muốn đi Malaysia rồi, nhưng tôi không đồng ý. Tôi đã có nói với cô ấy là đã không biết thì thôi, chứ biết rồi thì không một người đàn ông nào muốn cho vợ sang bên đó, dù chỉ một tháng có làm ra cả ngàn đô. Chuyện va chạm giữa vợ chồng chỉ là cái cớ nhỏ để vợ tôi đi thôi, chứ thực ra cô ấy đã lừa tôi từ trước rồi. Tôi đang dùng mọi sức ép để buộc cô ấy phải về.
Tôi đã nghĩ ra hai cách, một là sẽ chờ cô ấy về, tôi và cô ấy sẽ chết vì tôi không thể chấp nhận một người vợ như thế. Tôi chắc chắn rằng, khi sang bên đấy thì cô ấy không còn là phụ nữ của một mình tôi nữa. Thứ hai là nếu tôi đủ sức lo cho các con ăn học, nếu cuộc sống quá quẫn bách, quá sức chịu đựng, nếu tôi không đủ tỉnh táo để giải quyết mọi khúc mắc của cuộc sống, tôi sẽ cùng các con ra đi mãi mãi, để cô ấy và cả gia đình cô ta sẽ phải hối hận. Suốt cuộc đời cô ấy sẽ phải sống trong ám ảnh.
Thực sự giờ tôi đang rất rối trí, chỉ nghĩ được như vậy. Tôi bất lực giữa mớ bòng bong, mọi người có thể giúp cho tôi một lời khuyên để tôi có một hướng đi sáng suốt.
Hoàng Quân
Bạn thân bốc phét 'thành thần' Dù rất thân thiết và yêu quý người bạn này nhưng cô vẫn không thể chịu được cái tính hay bốc phét và thích tỏ ra mình là người sành điệu của bạn. Chị Thanh Tâm kính mến! Thúy là bạn học cùng em hồi phổ thông. Lên đại học, hai đứa cùng học một trường, ở cùng ký túc xá. Chúng em...