Điếng cả người khi nghe chồng tính toán cặn kẽ trong di chúc
Tôi nấu cơm xong thì anh luật sư lấy cớ có việc gấp nên không ở lại ăn cơm. Tôi liền hỏi chồng chuyện anh ta đến đây, lúc đầu chồng tôi nói anh bạn đó tới thăm anh.
Tôi và chồng bằng tuổi năm nay đều 32, từng học cùng nhau hồi cấp 3, nhưng đến khi ra trường đi làm mới yêu nhau và kết hôn đến nay đã được 6 năm. Chồng tôi là con cả trong gia đình 2 anh em trai. Em chồng năm nay 28, cao to khỏe mạnh, thay bạn gái như thay áo nên chưa lập gia đình.
Chồng tôi bị bệnh tim từ nhỏ, biết là lấy anh sau này sẽ khổ nhưng tôi vẫn cãi lời bố mẹ cưới anh vì muốn chăm sóc cho anh được ngày nào hay ngày nấy. Chúng tôi có một con gái, vừa tròn 10 tháng tuổi. Đứa bé này là tôi dùng mọi cách mới có thể buộc anh cho tôi sinh. Vì biết bản thân không biết mất lúc nào nên chồng tôi không để có con. Anh nói sau anh mất thì tôi cứ đi lấy chồng khác, không vướng bận gì. Nhưng ở với nhau mấy năm trời, tình nghĩa vợ chồng không sâu thì cũng đậm. Cho nên tôi gạt anh, tự mang thai và sinh con. Lúc biết chuyện, chồng tôi cười như khóc, tôi biết anh cũng mong có con lắm!
Chẳng ai ngờ, mấy tháng gần đây sức khỏe của chồng tôi đột nhiên rất kém. Anh hay khó thở và đau ngực hơn trước, thậm chí có lần bị ngất khi đang ở cơ quan. Từ ngày bị ngất và được các đồng nghiệp đưa tới bệnh viện, chồng tôi nghỉ việc ở nhà dưỡng bệnh. Còn tôi vẫn nhận cắt may và sửa quần áo tại nhà để tiện trông con. Công việc chẳng kiếm được là bao, thêm chồng nghỉ việc nữa, nên hai vợ chồng khá chắt chiu.
Từ ngày bị ngất và được các đồng nghiệp đưa tới bệnh viện, chồng tôi nghỉ việc ở nhà dưỡng bệnh. (Ảnh minh họa)
Thời gian này em chồng đến thăm chồng tôi rất thường xuyên. Có lần chú ấy đem theo bạn gái, có lần thì đi một mình, nhưng lần nào cũng quà cáp đầy đủ. Lúc đó tôi thấy chú ấy thật chu đáo, lại quý anh nên khi nói chuyện với chồng cũng có khen ngợi đôi câu. Chồng tôi gật gù bảo: “Hồi nhỏ, hai anh em thân nhau lắm, thằng Hào đẹp trai, khỏe hơn anh nên đi đâu nó cũng được mọi người quý, được cho quà nhiều nhưng nó đều chia cho anh. Có lần khi nó học lớp 5, anh đánh hỏng bộ trò chơi robot của nó, làm nó khóc mấy ngày liền, cứ nhìn thấy anh là lườm. Thế nhưng vẫn không mách mẹ. Lúc đó nó mách mẹ thì thế nào anh cũng bị đòn đau”.
Nghe anh kể về những chuyện hồi nhỏ của hai anh em, tôi cũng thấy vui vẻ và mừng thay anh vì có cậu em trai yêu quý mình như thế. Chồng tôi nói, có lẽ vì em chồng biết anh trai bị bệnh tim nên cái gì cũng nhường nhịn, chưa bao giờ cố tranh giành với anh. Có mỗi một chuyện làm chồng tôi lăn tăn là đến giờ em chồng vẫn chưa chịu yên bề gia thất để trước khi mất anh còn biết em dâu thế nào? Có xứng đáng với người như Hào hay không?
Video đang HOT
Tôi có cảm giác, chồng tôi rất nể phục em chồng, có lẽ vì sức khỏe anh yếu nên anh luôn mong muốn được như Hào. Nhiều khi đến thăm anh trai, Hào cũng ở lại ăn cơm với vợ chồng tôi. Mỗi lần như thế, em chồng lại giúp tôi nấu cơm, tôi chỉ việc rửa bát và dọn dẹp. Có lần trêu chọc, chú ấy nói: “Chị ở với anh trai em 6 năm nhưng chưa chắc biết khẩu vị của anh ấy bằng em”. Chồng tôi nghe thấy thế cười có vẻ đắc chí lắm.
Một tuần trước, chồng tôi đột nhiên gọi điện mời một anh luật sư (học cùng cấp 3 với anh) tới. Lúc đầu tôi cứ tưởng anh bạn này đến thăm chồng tôi, nên khi chồng bảo tôi đi chợ sửa soạn làm cơm để bạn ở lại ăn bữa cơm thân mật, tôi cũng chẳng nghĩ ngợi gì liền gửi con đi chợ.
Khi trở về, đi ngang phòng anh, tôi thấy anh luật sư đang ghi chép gì đó rất chăm chú. Nhìn thấy tôi thì chồng tôi ngừng nói, anh luật sư cũng ngượng ngùng nhìn quanh phòng. Nghi ngờ nên tôi đứng lặng bên cạnh tường để nghe lén, chừng mấy phút sau chồng tôi mới nói tiếp, giọng rất nhỏ nhưng do quen thuộc cách nói của anh nên tôi nghe cũng đủ hiểu. Hóa ra, chồng tôi gọi luật sư tới để lập di chúc.
Tôi không ngờ người đàn ông tôi yêu, dùng toàn bộ tình cảm để chăm sóc, lại có thể căn cơ với vợ như vậy. (Ảnh minh họa)
Tôi nấu cơm xong thì anh luật sư lấy cớ có việc gấp nên không ở lại ăn cơm. Tôi liền hỏi chồng chuyện anh ta đến đây, lúc đầu chồng tôi nói anh bạn đó tới thăm anh. Sau tôi nói tình cờ nghe thấy anh nói tới việc di chúc, chồng tôi thở dài mãi rồi mới trầm mặc nói ra. Câu trả lời của anh khiến tôi chết đứng. Anh nói khi anh mất, anh cho tôi 100 triệu tiết kiệm anh cất trong ngân hàng và toàn bộ số tiền phúng viếng. Khi nào chôn cất anh xong thì luật sư sẽ đưa sổ cho tôi.
Bố mẹ anh già rồi anh vẫn chưa báo hiếu được, nhưng ông bà chắc sẽ đau lòng không muốn nhận cái gì của anh nên anh không để lại cho ông bà. Căn nhà này là bố mẹ cho anh một nửa tiền, một nửa nữa là anh đi vay và tiết kiệm xây nên, là tài sản của anh nên anh để lại cho chú em chồng. Con gái tôi được thừa kế mảnh vườn 60m2 bên cạnh, nhưng sẽ hóa giá cho chú hai (em chồng) thành 600 triệu, làm thành sổ tiết kiệm bỏ trong ngân hàng tới khi đủ tuổi công dân thì trao trả. Hàng tháng tôi có thể rút số lãi để nuôi con.
Nghe chồng tính toán đâu ra đấy mà tôi suy sụp. Tôi không ngờ người đàn ông tôi yêu, dùng toàn bộ tình cảm để chăm sóc, lại có thể căn cơ với vợ như vậy. Anh nằng nặc đòi để lại nhà cửa cho em chồng mà không phải là con gái anh. Tình thương xót chồng vì đau ốm trong tôi giờ chỉ còn nỗi cay đắng sau khi nghe bản di chúc nghiệt ngã này. Tôi không tham lam nhưng ai chẳng buồn đau vì bị chồng phụ đãi. Có phải anh sợ anh mất rồi thì tôi sẽ lấy chồng mới và sống trong ngôi nhà của anh? Anh di chúc như vậy, khác gì đuổi tôi ra khỏi nhà với 100 triệu đồng?
Theo Trí Thức Trẻ
Cuộc đời thay đổi sau khi được nhận làm con nuôi
Trước khi mất, mẹ nuôi đã để lại di chúc cho tôi căn nhà. Anh trai nuôi cũng vui vẻ đồng ý và còn cho tôi thêm 5000 Euro làm vốn.
Mẹ bỏ tôi ở lại một mình trốn sang Campuchia sau khi vỡ nợ vì cờ bạc. Tôi cũng sợ hãi, xấu hổ mà bỏ học, tìm một nơi ẩn náu để thoát khỏi vòng vây của những chủ nợ. Thậm chí có lần tôi còn phải ăn quỵt của thằng bé bán bánh bao, chỉ vì không có một đồng trong túi.
Ngôi nhà của mẹ con tôi đã bị niêm phong, tôi chẳng có chỗ để ở, chỉ biết lang thang nay nương nhờ nhà này một vài ngày, mai mặt dày tới ở nhờ nhà khác. Cho tới năm 18 tuổi thì tôi bỏ lên thành phố sống vất vưởng làm tạp vụ, rửa bát ở một quán ăn nhỏ và thuê trọ ở gần chỗ làm.
Đó là những ngày tháng đau khổ không bao giờ có thể nguôi quên trong cuộc đời tôi. Tôi cắt đứt mọi mối liên hệ với người quen, bạn bè. Kiếm được vài chục nghìn tôi lại ra quán net tìm bạn chat. Bạn chat ảo nên tôi thoải mái trút hết câu chuyện mình đang gặp phải mà không xấu hổ. Mục đích của tôi chỉ là để giải thoát khỏi nỗi trầm uất. Câu chuyện quá nặng nề, nếu không nói ra được tôi sợ mình sẽ phát điên hoặc làm những việc dại dột.
22 tuổi, tôi không nghề nghiệp, không tiền bạc, sống cùng cực và hứng chịu bao nỗi tổn thương mẹ gây ra. Sao mẹ đối xử với đứa con gái duy nhất của mình như vậy? Sao cuộc đời lại sớm nghiệt ngã với tôi? Làm sao tôi thoát khỏi mặc cảm này để sống tiếp như một người bình thường? Sao mẹ phá hủy tương lai tôi thế này?
Vợ chồng tôi ở với bố mẹ nuôi, chăm sóc ông bà không khác gì ruột thịt. (Ảnh minh họa)
Một đêm tôi chợt tỉnh giấc bởi tiếng kêu cứu của bà chủ nhà. Chồng bà bị ngã, cần đưa vào viện cấp cứu. Ngôi nhà lâu nay chỉ hai ông bà với nhau, anh con trai đang làm ăn ở Đức. Tôi cùng với bà xoay xở mọi việc, đưa ông vào viện, chạy ra chạy vào thay bà trông ông và trao đổi với bác sĩ bệnh tình, cách chăm sóc bệnh nhân. Sau mấy ngày vạ vật ở bệnh viện, tôi trở về phòng trọ và lăn ra ngủ thiếp đi. Lâu lắm rồi tôi mới có một giấc ngủ không mộng mị, không lo âu, không căng thẳng.
Rồi tôi được ông bà chủ nhà thuê làm giúp việc. Đó là bước ngoặt lớn nhất trong cuộc đời tôi. Tôi chăm sóc hai ông bà không khác gì ông bà nội của mình, và cũng được ông bà hết mực thương yêu.
Có lẽ đến lúc này thần may mắn mới mỉm cười với tôi, sau khi anh con trai của bà chủ đưa gia đình nhỏ về nước thăm bố mẹ đã nhận tôi làm em gái. Anh ở lại Việt Nam 2 tháng và tâm sự với tôi rằng, anh cảm ơn tôi đã chăm sóc bố mẹ anh. Anh hy vọng tôi có thể mãi mãi ở bên cạnh và coi ông bà như bố mẹ đẻ. Tôi đã nghẹn ngào nước mắt gật đầu đồng ý và quỳ xuống lạy bố mẹ nuôi.
4 năm sau, dưới sự hợp tác của mẹ nuôi, tôi lấy chồng. Chồng tôi là thợ xây dựng, nhưng anh rất tốt và thật thà. Anh và tôi ở cùng bố mẹ nuôi và chăm lo cho ông bà không khác gì ruột thịt trong nhà.
Vợ chồng tôi sững sờ trước bản di chúc của mẹ nuôi và số tiền anh nuôi cho. (Ảnh minh họa)
Chúng tôi ở với bố mẹ nuôi gần 10 năm thì ông đột ngột ra đi vì tai biến. Nửa năm sau, mẹ nuôi cũng qua đời trong sự tiếc nuối của vợ chồng tôi và anh trai. Trước khi mất, mẹ nuôi đã để lại di chúc cho tôi căn nhà. Anh trai cũng vui vẻ đồng ý và còn cho tôi thêm 5000 Euro làm vốn. Anh nói sau này sẽ ít về quê, hy vọng tôi hương khói cho bố mẹ. Vợ chồng tôi sững sờ trước bản di chúc của mẹ nuôi và số tiền anh nuôi cho. Thực sự tôi nợ họ quá nhiều và cả đời chẳng thể trả nổi. Tôi vừa khóc vừa chắp tay thề với anh rằng tôi sẽ chăm lo phần mộ ông bà thật tốt.
Thế nhưng, sau khi bố mẹ nuôi qua đời được 1 năm, mẹ ruột của tôi bất ngờ xuất hiện. Tôi không biết vì sao bà hỏi thăm ra được địa chỉ và tình hình hiện tại của tôi. Bà đến nhà cầu xin tôi cho bà 200 triệu trả nợ. Đây là số tiền quá lớn vợ chồng tôi không thể đáp ứng.
Vậy là mẹ ruột ở lại nhà tôi như người ăn vạ. Mẹ bảo chỉ có mình tôi, tôi không cứu mẹ thì ai cứu? Là mẹ ruột, tôi cũng không nỡ đuổi bà ra đường. Nhưng nhà tôi ngày nào cũng sống trong lo âu vì sợ người đến đòi nợ. Giờ tôi biết xử lý chuyện này ra sao đây? Chẳng lẽ dốc hết vốn liếng ra đưa cho mẹ để bà ra đi? Như vậy thì sau này liệu bà có tìm đến nữa không?
Theo 2sao
Quyết tâm 'lột xác' khi nghe chồng nói với bạn: Đẻ xong, vợ tao xấu đến mức chẳng buồn chê Chị thấy rằng, quyết định lột xác là quyết định sáng suốt nhất của chị. Nếu như hôm đó, chị không kiềm chế khi nghe lời chê bai của anh thì có lẽ hạnh phúc gia đình chị đang ở trên bờ vực thẳm rồi. Sau sinh, chị tự biến mình thành một "bà mẹ sề" đúng nghĩa. (Ảnh minh họa) Chị từng...