Dịch vụ “tươi mát” bủa vây xóm sinh viên
Dài chỉ hơn 500m trên Quốc lộ 1A, đoạn đường trước xóm sinh viên (SV) gần trường đại học Nông Lâm TPHCM thuộc ấp Tân Hòa, phường Đông Hòa, thị xã Dĩ An có trên 20 quán karaoke, cà phê, cắt tóc, massage ngày đêm hoạt động, tiềm ẩn nhiều tệ nạn.
Khách vào là “câu”
Hàng ngày, cung đường trên có lượng lớn phương tiện qua lại, nhất là xe container, xe tải, đây là điều kiện thuận lợi để các loại hình cà phê, cắt tóc, massage… kích dục ra đời. Quán xá ở đây xập xệ: phía trước đặt vài chiếc bàn cũ kỹ, phía sau là những dãy buồng tuềnh toàng. Mỗi buồng rộng hơn chục mét vuông, kín đáo phục vụ mục đích kích dục. Để câu khách, phần lớn các quán đều tuyển nhân viên trẻ đẹp, đa số các cô là người miền Tây Nam bộ ít học, muốn kiếm tiền nhanh. Hầu như quán nào cũng có từ hai đến năm cô gái ăn mặc hở hang, phấn son lòe loẹt đứng, ngồi trước quán, mắt nháo nhác nhìn ra đường, thấy xe nào chạy chầm chậm là vẫy tay chèo kéo.
Theo chân Q., nam SV năm thứ ba trường đại học Nông Lâm TPHCM – một “thổ địa” của vùng này, chúng tôi vào tiệm hớt tóc N.H. Phía trước là khu vực hớt tóc, gội đầu và để các cô gái khoe “hàng”; còn phía sau là nơi massage và hú hí. Đang tỉa tóc giữa chừng, một phụ nữ trạc 40 tuổi, mặt trát đầy son phấn ghé tai gạ gẫm: “Lát vào trong để các em “massage” cho thoải mái, chị lấy rẻ”. “Rẻ là bao nhiêu tiền?” – Q. hỏi. “Một “xị” (100.000 đồng), chưa tính tiền công của chị” – người phụ nữ ra giá. Tỉa tóc xong, chúng tôi được hai cô gái dẫn vào căn buồng tù mù, rộng khoảng 12m2. Trong buồng, chủ quán đặt chiếc giường ọp ẹp, bên trên trải chiếc chiếu cũ xì và cái gối cáu bẩn hằn lên những vết loang lổ. Một cô gái sáp lại gần anh bạn tôi uốn éo lả lơi và bắt đầu những động tác mơn trớn.
Tiếp viên luôn gạ gẫm, “câu” khách
Bên cạnh tiệm hớt tóc, gội đầu kích dục trên cung đường này còn có nhiều quán cà phê trá hình. Trưa 21/1/2013, chúng tôi đi cùng cô bạn đồng nghiệp vào một quán cà phê không tên gần trường đại học Kinh tế luật TPHCM thì bị chủ quán từ chối: “Ở đây không bán cà phê”. Chiều hôm đó, chúng tôi cùng Q. vào lại quán trên liền được bốn cô gái mặc váy ngắn cũn cỡn ngồi vắt chéo chân lên ghế bố vội đứng dậy mời chào đon đả. Quán rộng hơn 150m2 nhưng chỉ để vài ba chiếc bàn cũ kỹ, hơn chục chiếc ghế bố cáu bẩn, có cái rách bươm. Mùi ẩm mốc, bụi bặm xộc vào mũi khiến chúng tôi buồn nôn. Vừa ngồi xuống bàn, chúng tôi bị hai cô gái ăn mặc “nghèo nàn” sáp lại miệng buông những lời mồi chài suồng sã: “Vào trong massage ủng hộ tụi em đi anh. Sáng giờ ế quá”. “Quán cà phê này có massage sao?” – tôi thắc mắc. Cô tiếp viên giải thích: “Cà phê hai trong một. Giải khát và giải quyết… chuyện ấy”.
Hệ luỵ buồn
Video đang HOT
Xóm SV gần trường đại học Nông Lâm vốn đã nghèo, từ khi có các dịch vụ “tươi mát” mọc lên làm cho nhiều nam SV ham “của lạ” càng nghèo thêm. “Tháng trước, sau khi thi học kỳ xong, cả đám hơn chục SV rủ nhau đi karaoke. Mới vào hát vài bài, Khánh hứng chí gọi “em út” tới phục vụ. Sau ba tiếng karaoke “mát mẻ”, cả đám “nướng” mất hơn năm triệu đồng. Bữa nhậu nhớ đời làm mấy thằng đứt toi tiền nhà trọ, tiền ăn, tiền học phí, tiền xe cha mẹ cho về quê ăn Tết. Hai tuần nay, ngày nào em và Khánh cũng làm vài “cữ” mì tôm trừ bữa” – Q. kể.
Không thường xuyên nhậu nhẹt nhưng Cường, SV trường đại học Khoa học tự nhiên TPHCM lại thích ra cà phê “tươi mát” nhâm nhi. Sau khi được “rửa mắt” bởi dàn tiếp viên ăn mặc “thừa da thiếu vải”, Cường tò mò quyết định thử một lần cho biết. Lần thứ nhất, lần thứ hai, thứ ba… rồi bị “ghiền” lúc nào không hay. Khoảng vài ngày không đi “giải quyết” là cậu thấy ngứa ngáy trong người. Các quán hớt tóc, gội đầu, cà phê kích dục trên đoạn đường này không chỗ nào là Cường không ghé. Để có tiền, tháng nào cậu cũng điện thoại về gia đình khai khống thêm các khoản lệ phí. Cũng từ ngày biết đến loại hình “tươi mát” này, Cường trở nên sa đọa. Phần lớn thời gian la cà ở các quán khiến đầu óc không tập trung nên chuyện học hành của Cường nhanh chống sa sút. Sau hai năm làm SV, ngoài việc bị điểm thấp, Cường còn nợ gần 20 triệu đồng và cả chục môn học.
Các quán này đã tồn tại từ lâu và tiềm ẩn nhiều mầm mống tệ nạn (ảnh minh hoạ)
Bị người yêu bỏ vì chê là “nhà quê”, H., SV trường đại học Thể dục Thể thao TPHCM quyết tâm trở thành người sành điệu để trả thù. Vốn là một SV chăm ngoan học giỏi từ Bến Tre, H. bắt đầu tập ăn chơi, hút thuốc, đi bar và tìm tới em út. Hàng ngày, thay vì lên giảng đường thì H. cùng nhóm bạn xấu đàn đúm, cá độ. Hết “nướng” thời gian, tiền bạc ở quán cà phê “tươi mát” này đến điểm cắt tóc, massage kích dục nọ, chẳng mấy chốc H. đánh mất chính mình. Kết quả là H. bị đuổi học sau ba năm làm SV. Khi cầm tờ giấy báo H. bị ngưng học gửi về nhà, bà Nguyễn Thị Thu tưởng gửi nhầm địa chỉ. “Đọc xong giấy báo, tôi vội vàng khăn gói lên gặp con. Đến phòng đào tạo của trường, tôi tá hỏa khi biết H. bị ngưng học từ lâu vì nợ quá nhiều học phần và học phí. Lân la tìm đến chỗ con ở thì chủ nhà liền đòi tiền trọ. Chủ nhà còn cho biết: “Tiền trọ không trả nhưng hôm nào cũng thấy nó đưa mấy con nhỏ ăn mặc hở hang ở các quán cà phê, cắt tóc gội đầu về nhậu nhẹt. Chơi bời với đám đó có ngày mang bệnh như chơi. Mấy lần tôi khuyên không được nên đuổi đi rồi”. Lòng tôi đau như xát muối, không hiểu vì sao lại ra cớ sự vậy”, bà Thu nước mắt ngắn dài.
Những quán cà phê, massage, hớt tóc dọc tuyến đường này còn gây không ít phiền phức cho người dân. “Mỗi lần đi qua những quán này thấy nhân viên ăn mặc hở hang lả lơi, uốn éo khiến mình không khỏi ái ngại với các bạn nam”. Bạn Trần Thu Hằng, SV trường đại học Kinh tế luật bức xúc. Chuyện đánh ghen, tranh giành gái dẫn đến ẩu đả diễn ra như cơm bữa khiến tình hình an ninh càng thêm phức tạp. “Nhiều quán còn là nơi cung cấp các loại “hàng đá”, thuốc lắc. Nguy hại hơn, hàng ngày phải chứng kiến cảnh nhân viên ôm hôn khách ngay trước mắt các em học sinh, liệu tâm hồn các cháu có còn trong sáng?” – một người dân bức xúc. Các quán này đã tồn tại từ lâu và tiềm ẩn nhiều mầm mống tệ nạn. Thiết nghĩ chính quyền địa phương sớm có biện pháp dẹp bỏ loại hình hoạt động này, trả lại môi trường an toàn, lành mạnh cho người dân, nhất là đối với giới trẻ.
Theo 24h
Những "thiên đường sung sướng" ở miền Bắc
Nếu đem "dịch vụ tươi mát" ở các phố biển ra để mà so sánh như Sầm Sơn, Cửa Lò, Hải Thịnh, Quất Lâm... thì Đồ Sơn đứng tốp đầu.
Biển quanh năm đục ngầu, phù sa đỏ quạch, may mắn lắm mới có vài ba người tắm. Bãi biển không bóng cây, không ghế, ô ngồi che nắng nhưng hàng quán lại đông nghịt xe con từ các tỉnh lân cận...
Quất Lâm - Quất "luôn"
Quất Lâm được mệnh danh là một trong hai thiên đường sung sướng ở miền Bắc. Một người tên L quảng cáo: "Ở đây giá cả phải chăng, chỉ 2 "loét" (200 nghìn) một lần. Các em chủ yếu trẻ trung tuyển từ các vùng xa đến, không vòi vĩnh, đòi hỏi. Anh em có thể thoải mái lựa chọn, đổi "hàng" tùy ý. Chỉ sợ các bác không đủ sức mà chiến đấu!".
Một dãy nhà nghỉ cấp 4 nằm ven bãi biển chừng một cây số, một bên đánh số chẵn, một bên đánh số lẻ. Trước cửa quán nào cũng có hai ba em gái mặc áo hai dây đứng ngồi hờ hững chào mời khách "Vào chơi đi anh ơi!". Chưa hết, vài ba xe máy bám theo xe ôtô chào mời.
Cuối cùng, xe dừng lại một quán với 3-4 em vừa ngồi ghế, vừa nằm võng. Đợi cho khách an tọa uống nước, ông chủ quán da đen đúa vì nắng gió biển cất tiếng: "Chọn em đi anh, không ưng em gọi ở nơi khác!". Sau 15 phút chọn hàng, đổi hàng, tất cả đều rút vào những gian phòng bên trong, mỗi anh kèm theo một em.
Sau khi thỏa mãn, cả đoàn khách quyết định ở lại qua đêm ăn nhậu, đánh phỏm và "chiến đấu" tiếp cho bõ công vượt hơn trăm cây số về miền sung sướng.
"Đi xuống đây chủ yếu để đổi gió, lại xa xôi ít người biết chứ ở đâu chẳng có cái món này. Trên Hà Nội cũng đầy, mạn Hồ Tây, đường Láng hay Hòa Lạc... Các em phục vụ qua mạng, truyền tay số điện thoại chuyên đi "tàu nhanh" trên đường Nguyễn Khang cũng nhan nhản nhưng giá hơi chát từ 600 - 1 củ (một triệu). Quá bộ sang bên Từ Sơn (Bắc Ninh) thì hàng "ngon hơn", vé vào 100, tiền đưa các em 300 là ok. Ở đấy hàng "nuột" nhưng so về mức độ nhiệt tình thì kém xa Đồ Sơn, Quất Lâm" - L ra vẻ thuyết giảng khoe sự hiểu biết về lĩnh vực này.
Sex Đồ Sơn - "thương hiệu" ngầm của Hải Phòng
Nếu đem "dịch vụ tươi mát" ở các phố biển ra để mà so sánh như Sầm Sơn, Cửa Lò, Hải Thịnh, Quất Lâm... thì Đồ Sơn đứng tốp đầu, thuộc hàng siêu cao thủ, lừng danh với 2 chữ C (casino và cave). Nói về gái ở đây, từ khách du lịch đến dân chơi "đá gà đá vịt" đều phải gật gù mà thừa nhận rằng: Nhan sắc, hình thể đẹp cộng với lòng "yêu nghề" đã tạo cho các em có một sức hút ghê gớm với khách làng chơi. Các em được gọi theo tên thời thượng là gái mại dâm... "công nghệ số".
Từ lâu Đồ Sơn đã nổi tiếng với 3 "khu đèn đỏ" lúc nào cũng có tới cả vài trăm em trẻ đẹp, giá rẻ sẵn sàng phục vụ. Không ít người đã quả quyết, mại dâm ở Đồ Sơn công khai tới mức trở thành một "ngành công nghiệp", từ khâu quản lý tới phục vụ đã nâng lên tầm "chuyên nghiệp hóa". Tư duy các nhà "đầu tư" (chủ chứa) cho rằng, dịch vụ tốt tươi này buộc phải tồn tại ở địa danh này - "không thể khác được"- H. gã chủ chứa có máu mặt ở khu 2 quả quyết. Nếu không có "cái ấy", ông, khách du lịch... còn ai nữa muốn đến Đồ Sơn chỉ để tắm "ao biển" đục ngầu hay không? " rồi gã cười nham nhở.
Chân đã từng bước tới và mắt đã mười mươi nhìn rõ, ở Đồ Sơn, dường như nạn mại dâm không còn che giấu. Chả vậy ngồi ở quán nước vỉa hè, nghe mấy em "hàng" miệng oang oang kể đủ ngón "tiểu xảo" quanh chuyện giường chiếu, son phấn,... Trao đổi về "công việc" ấy, các em thường dùng ngôn từ như là một nghề nghiệp bình thường đã được xã hội thừa nhận từ lâu. Kiểu như "đi làm", "xong khoán chưa"...
Trong vô số câu chuyện "mỏ đỏ" kể về nghề, ngoài tính chất chuyên nghiệp của công việc đang làm, thì các chủ chứa ở đây quản lý khá chặt chẽ và tinh vi. Theo đó, tất cả các gái mại dâm ở đây được chủ chứa "giao khoán" 20 khách/ngày với mức ăn chia là "cưa đôi", nếu vượt "năng suất" thì số tiền đi khách, em sẽ được hưởng trọn. Xưa chỉ nghe thấy từ "khoán" dành cho người lao động, nay các chủ chứa ra cả "mức khoán" cho gái mại dâm, điều mà không ai có thể tưởng tượng được.
Anh Quang - chủ một nhà nghỉ tại khu 3 cho biết, gái mại dâm ở đây được thu gom và quản lý rất chuyên nghiệp, có cả sổ chấm công, kê bảng lương cho nhân viên đàng hoàng. Các em muốn sống ở "miền đất hứa" này phải trẻ, đẹp, chiều khách và đặc biệt phải rất... yêu nghề.
Theo anh Quang giải thích rằng, ký hiệu "n" là tàu nhanh, "c" là chậm (qua đêm), sau mỗi ký hiệu đó là tên viết tắt của các nhà hàng mà gái mại dâm trú ngụ. Ghi sổ chấm công cũng là một thủ đoạn để khống chế gái mại dâm. Các cô không được lấy tiền đi khách ngay vì chủ sẽ chấm công và cuối tháng mới được trả tiền. Mỗi lần đi khách, một cô được 100-150 ngàn đồng, còn lại là "nhà đầu tư" hưởng. Người nào khi có việc như ốm đau, về quê mới được trả ít một. Làm như vậy, không ai dám vứt bỏ công lao của mình mà bỏ trốn.
Các nhà hàng ở đây, có nhiều nơi không có phòng riêng kín đáo vì theo chủ chứa thì làm như vậy sẽ "vướng mắt" công an. Có nhà xây hầm dưới đất để cất giấu tiếp viên. Gái mại dâm được trang bị một chiếc vòng đeo cổ mặt nhựa điều khiển từ xa, khi vòng phát sáng một nhịp là đã hết giờ, ba nhịp là "có động".
Để giữ gìn "thương hiệu", sau khi "hoàn thành nhiệm vụ", các em bao giờ cũng chào khách rất lễ phép và lặng lẽ đi ra không một lời đòi hỏi dù không được cho thêm tiền. Các cơ sở lưu trú tư nhân hầu như đều có nhân viên và thực hiện việc luân chuyển, trao đổi một cách nhuần nhuyễn. Không tranh giành, không chặt chém, lừa gạt...
Theo GDVN
Sex Đồ Sơn - 'thương hiệu' ngầm của du lịch Hải Phòng? Để giữ gìn "thương hiệu", sau khi "hoàn thành nhiệm vụ", các em bao giờ cũng chào khách rất lễ phép và lặng lẽ đi ra không một lời đòi hỏi dù không được cho thêm tiền Để giữ thương hiệu, từ khâu quản lý phục vụ của các nhà "đầu tư" (chủ chứa), tới các em "chim bói cá" (gái mại dâm)...