Đi xe xấu là không ai thèm chào mua hàng
Tôi nói không bao giờ sai. Hoặc cũng có thể do tôi quá nhạy cảm nên nghĩ thế chăng.
Người Sài Gòn người ta không thế, đúng là chỉ vào đó sống một thời ngắn, tôi mới cảm thấy được sự thích thú của cuộc sống nơi đây. Đó là nơi con người ta được sống thật với mình nhất, bình dị và yêu thương nhau hết lòng.
Nói về việc dịch vụ, người ta phục vụ bạn hết lòng, chỉ cần ban là khách. Không cần biết bạn có sang trọng hay không, bạn có lịch lãm hay không. Khi bạn đã bước chân vào cửa hàng, nhà ăn, thì bạn là… thượng đế.
Ấy thế mà ở Hà Nội chẳng được như vậy đâu nhé. Tôi nói không bao giờ sai. Hoặc cũng có thể do tôi quá nhạy cảm nên nghĩ thế chăng. Vậy thì xin nêu ra vài trường hợp, để chị em thử ngẫm nghĩ xem tôi nói có quá không nhé.
Hôm rồi, cô bạn tôi kể, trời mưa tầm tã, cô ấy và và bạn đang đi trên đường, mưa to như trút nước. Vì nghĩ cứ đi thì sẽ nguy hiểm lắm, nên tạt vào một cửa hàng túi, nhân tiện đang cần mua một cái túi. Nhìn thấy khách vào, mặc áo mưa lôi thôi lếch thếch, bỏ ra thì đầu tóc lại rũ rượi, có vẻ son phấn đã nhạt nhòe hết, nhân viên ngồi trong quầy liếc cái đi vào ngay. Tôi còn không hiểu thái độ đó là gì, họ làm sao hay là người ta như thế. Tôi và cô bạn cố tiến lại gần để xem túi. Có cô nhân viên cứ ngồi vắt chân lên sơn móng tay mà không hề có ý ra tư vấn.
Mua hàng hiệu là phải sang trọng lộng lẫy như thế này (ảnh minh họa)
Vì toàn là túi đắt nên khi tôi hỏi: “Túi này bao nhiêu tiền em?”, cô nhân viên sỗ sàng trả lời: “5 triệu”, rồi lại cúi tiếp xuống làm việc của mình. Có vẻ như cái giá 5 triệu quá sang với hai người con gái trông có vẻ lếch thếch, không sang trọng như bọn tôi.
Bọn tôi cứ ngắm nghía một lúc, xem ra xem vào, nhấc lên nhấc xuống, thật ra là tôi cũng xem cho kĩ là một phần, một phần là thử độ kiên nhẫn của nhân viên cửa hàng này. Cô nhân viên có vẻ khó chịu, xong việc, đứng lên, hai tay khoanh trước ngực, chân cứ đứng trùng một gối rồi liếc mắt liên tục theo từng động tác của chúng tôi. Tôi nhấc lên cái nào thì khi để xuống, cô ta lại cầm lên, sửa soạn, đặt vào đúng vị trí như cũ, kiểu tỏ thái độ khó chịu ra mặt rằng bọn tôi chỉ xem mà không có mua. Hay là xem phí công người ta xếp lại.
Tôi bắt đầu thấy bực vì hành động của cô này rồi, có vẻ khó chịu lắm, điên lắm. Tôi tiếp tục ngắm và hỏi, “túi này bao nhiêu”, hỏi rất nhiều cho cô ta khó chịu. Xong cô ta bảo: “Toàn tiền triệu cả chị ạ, không có hàng nào dưới 2 triệu đâu, các chị cân nhắc thì em mới báo giá, chứ không cái nào cũng báo được”. Tôi bực quá, chỉ cái túi vàng vàng chanh: “Bao tiền?”. Cô ta bảo 5 triệu. Tôi lập tức rút trong ví ra 5 triệu, đưa thẳng mặt bảo chị lấy cái túi ấy.
Lúc này có vẻ cô nhân viên hơi ngỡ ngàng, vì thật tâm họ nghĩ, chúng tôi chỉ vào đây trú mua, chứ không hề có ý định mua bán gì. Tôi không sĩ diện, cũng không phải vì muốn chứng minh mình mà làm thế. Chỉ là, tôi thích cái túi ấy và hơn nữa, muốn cho họ thấy, đừng tỏ ra coi thường khách hàng, ngay cả khi nhìn họ không giống người có tiền. Dịch vụ ở Hà Nội nhiều khi khiến tôi phát ngán. Đây cũng không phải lần đầu tôi gặp phải chuyện tương tự như thế, mua quần áo, nhất là những cửa hàng đắt đắt, xịn xịn thì chuyên nhìn người mà bán. Thật là coi thường khách hàng quá chăng!?
Sài Gòn không quan trọng bạn mặc gì, đi xe gì, chỉ cần bạn có bao nhiêu tiền trong túi (ảnh minh họa)
Video đang HOT
Lại nói chuyện coi thường khác hàng. Anh bạn tôi làm kinh doanh, vì tuyển nhân viên bán hàng, đã dặn đi dặn lại phải tôn trọng khách, ai cũng phải niềm nở. Nhưng có vẻ anh không tin tưởng mấy cô này lắm. Và một lần, anh nhờ vợ đóng giả bà nhà quê, trông quê mùa, đi cái xe cọc cạch, đời cũ, xấu xì ra khói vào mua hàng. Ngay lập tức, thái độ của nhân viên thể hiện rõ hẳn.
Họ không niềm nở chào khách, không tư vấn nhiệt tình vì luôn nghĩ rằng, có tư vấn thì họ cũng chẳng có tiền mà mua. Thế nên, sau khi thấy thái độ của nhân viên, chị rút tiền ra mua vài thứ cho chồng, rồi về tố tội của nhân viên mà anh tuyển. Thế là ngày hôm sau, ngay lập tức nhân viên ấy bị cho thôi việc chỉ vì thái độ coi thường khác hàng.
Có người kể, nếu mà đi cái xe xấu vào cửa hàng đồ hiệu thì nhân viên ở đây mắt tròn, mắt dẹt. Vì họ nghĩ, tại sao lại có người kì quái như vậy vào đây làm gì. Mua đồ hiệu chí ít cũng phải hạng đi xe SH hay là ô tô, chứ đi mấy cái con xe ‘ghẻ ghẻ’ thì làm gì có tiền mà mua, vào cho biết à. Giống như người nhà quê ra thành phố thăm mấy siêu thị lớn, mấy trung tâm thương mại hoành tráng ấy, chứ làm gì có tiền trong túi.
Ở Sài Gòn, người ta chẳng bao giờ coi trọng việc bạn đi xe xấu hay xe đẹp. Bạn ăn mặc lộng lẫy như thế nào vào trong nhà hàng, khách sạn. Chỉ cần bạn là khách và quan trọng nhất là, trong túi bạn có bao nhiêu tiền. Dù là người giàu chưa chắc họ đã thích phô trương hình thức. Còn người nghèo thì có khi còn chẳng ai biết họ nghèo thật hay không. Nói chung, dịch vụ ở Hà Nội còn kém xa, thái độ của người Hà Nội cũng kém xa.
Thế nên, mới có chuyện, anh bạn tôi muốn dẫn bạn gái đi chơi, vào nhà hàng nhưng không dám mặc đồ đi làm tới. Phải về thay quần áo, chải chuốt, phải ăn diện. Và chuyện đi mua hàng thì có khi phải đẹp mới được tư vấn nhiệt tình…
Thiết nghĩ, các dịch vụ, thái độ của nhân viên phục vụ ở Hà Nội phải xem lại nhiều về vấn đề này. Thế mới xứng tầm Hà Nội…
Theo VNE
Giải cứu chàng trai bị nghi bắt cá hai tay
Đang tán người mình thích thì bị người thích mình tới hỏi chuyện.
Ảnh chỉ mang tính chất minh họa.
Buổi tối mình có đi học thêm Anh văn, tia được một em theo bọn bạn mình đánh giá là cũng bình thường chả xinh chả xấu nhưng theo gu của mình thì thấy em nó dễ thương ghê cơ, mà học buổi tối anh văn thì mọi người biết rồi vô lớp không nói chuyện được, về thì đường ai nấy đi nên nói chuyện còn không được nói gì tán.
Nhất là cái lớp này cứ mỗi ngày đổi chỗ 1 lần chứ không ngồi cố định nên mục tiêu ngồi gần tăm tỉa cũng nát bét. Được vài tuần phát hiện ra em ấy đi bus mà cùng hướng đi với mình mới hay chứ thế là mình không xe cộ gì nữa đi bus luôn, đến đây thì vẫn còn xui vì tuy cùng hướng đi nhưng địa điểm khác nhau nên đi xe bus khác nhau chứ không đi chung được.
Không nản chí mình tiếp tục nghiên cứu thì phát hiện ra nếu đi bus 2 lần chuyển xe thì vẫn đi cùng với em ấy được, thế là a lê hấp. Hehe 8h tối trạm đón xe bus chỉ có 2 người đứng đón gió thổi lồng lộng lãng mạn lắm.
Bắt đầu trổ tài chém gió, xin số điện thoại... cái này mình làm nguyên 1 khóa học về vấn đề này thêm tu luyện trên các diễn đàn chém gió. Rồi cứ vậy nói chuyện bala gì đó, may cái chỗ mình học ngay gần cây cầu gió mát lồng lộng thế là vài lần học xong chưa về tình cờ than chán balabala gì đó rủ em ấy đi dạo, nói chuyện ăn uống gì đấy cũng vui đáo để.
Có điều đến gần thi không đi 2 chuyến được nữa vì nhà có chuyện nên không la cà được nữa. Thế là phải đi xe 1 chuyến, em ấy thấy mình không lên xe bus thì cũng không lên hỏi sao. Không lẽ bảo anh muốn tán em nên đi 2 chuyến ah. Đành nói xạo mới chuyển nhà không đi xe đó nữa, hôm sau em ấy cũng chuyển sang đi xe đó với mình luôn, vậy là em nó cũng phải đi 2 chuyến mới về tới nhà.
Thấy thế này là tình hình có vẻ ổn, thời gian cũng lâu có vẻ có thể chốt hạ với em ấy được rồi, định rủ em ấy vào một quán cafe lãng mạn để bắt đầu hỏi em đồng ý làm người yêu của anh nhá.
Đen là chưa kịp chốt hạ đã gặp chuyện. Mấy tháng trước khi gặp em ấy mình có bị 1 tai nạn phải vào bệnh viện, chắc trong cái rủi nó có cái hên, gặp được con của bà nằm kế bên mới học lớp 12 xinh lắm, da trắng cao, tóc dài, cơ mà không phải gu của mình.
Mình thì gặp người lớn rất chi là lễ phép nên bà mẹ có vẻ quý mình có ý giới thiệu con gái cho mình (mới lớp 12 bả đã lo ế sao), mình thấy gái đẹp là khoái chí.
Sau bà mẹ bắt đầu tới đứa con. Các bác biết ngồi trong bệnh viện nó chán thế nào rồi đấy, cả ngày chả có gì làm ngồi mãi thôi nên thời gian của mình với em nó là vô hạn.
Sau khi ra viện cũng có liên lạc, đi chơi gì đấy. Dù không phải gu, xác định không kết quả nhưng gái xinh thì ai chẳng khoái.
Tán em kia nhưng em lớp 12 mình vẫn liên lạc đi chơi, mình thấy chả có vấn đề gì cả. Đến hôm định mệnh đó tới, mình vẫn đang chém gió với em ở lớp anh văn cùng chờ xe bus để chuẩn bị làm cái hẹn nghiêm túc tỏ tình thì em lớp 12 đi xe ngang qua thấy thế là kêu.
Em hàng xóm chạy xe đến bảo sao hôm trước nó rủ đi xem phim mà không đi ( hôm đó mình rủ em anh văn đi). Rồi giận dỗi gì đấy, bực cái là mình không tán tỉnh gì, 2 đứa đi chơi tay mình còn chưa cầm mà em hàng xóm làm như là bạn gái mình rồi ấy .
Đau nhất là mọi hôm muốn xe bus tới trễ để tán em ấy mà giờ đợi mãi không thấy cái xe nó tới. Sau cùng xe cũng tới thế là mình kéo tay em anh văn lên luôn dông thẳng.
Nhưng từ hôm đó đến nay em nó giận không điện thoại, không nói chuyện, không đi chung bus nữa, đi xe bus cũ, giải thích không nghe. Em nó nói đại loại có gái xinh vậy còn gì nữa, balabala gì đó.
Giờ làm sao đây, nói thật so sánh thì em 12 xinh hơn nhiều nhưng mình thích em này à, đúng gu thích lắm cơ giờ làm sao giải thích cho em nó hiểu đây!
Giải cứu chàng trai bị nghi bắt cá hai tay
Ảnh chỉ mang tính chất minh họa.
Trước tình huống của chàng trai này, nhiều người cho rằng hành vi đang tán tỉnh một em mà lại hẹn hò với em khác như là "của dự phòng" là điều không nên.Nhưng cũng có ý cho rằng: "Đàn ông chưa có bến đỗ thì một tay hai cá là điều bình thường. Dù sao anh ta cũng đã tỏ tình với cô nàng xe buýt đâu! Nhưng dựa vào câu chuyện thì có thể thấy anh ta cũng sắp cưa đổ được rồi, giờ gặp chuyện này thì chỉ cần khéo một chút là đâu vào đó!"
Bước 1: Bình tĩnh không làm loạn lên
Dĩ nhiên là chàng trai sai mười mươi rồi. Nhưng việc vồn vã, rối rít xin lỗi chỉ càng khiến cô gái nghĩ rằng tội trạng chàng trai nặng lắm nên mới xin tha khẩn thiết như vậy.
Cách tốt nhất là nên bình tĩnh để giữ thế chủ động, nhắn tin cho em ấy: "Có lẽ câu chuyện hôm trước khiến em giận và suy nghĩ nhiều. Nhưng mọi thứ không như em nghĩ. Khi nào em bình tĩnh thì anh sẽ giải thích!". Không được xin lỗi, nhận lỗi để chứng tỏ mình là kẻ tội đồ.
Bước 2: Tìm lí do thật hợp lý để xoa dịu tình hình
Tình huống này có rất nhiều lí do để chàng trai biện minh. Ví dụ như nói là cô gái đó có quen anh, rủ đi chơi vài lần nhưng anh từ chối vì anh có người anh thích rồi (bằng chứng là cô gái đó đã giận dỗi vì không đi xem phim ở bến xe buýt!).
Tình hình là cô bé lớp Anh văn giận không hẳn vì nghi anh chàng này bắt cá hai tay mà có thể vì tính ghen của người con gái. Khi thấy người mình thích được lòng một em xinh đẹp như vậy, cô gái nào cũng sẽ tỏ ra hơi hiềm khích và trút giận lên chàng trai. Bằng chứng là cô ấy đã nói "Có gái xinh vậy còn nữa gì".
Chính vì vậy, điều cần làm tiếp theo là ổn định tâm ly của gái bằng cách dỗ ngon ngọt, chịu khó bám đuôi lấy lòng một chút.
Chai mặt bám theo xe buýt em ấy nói đùa "Dạo này không đi xe buýt với mình nữa hả? Giận chuyện hôm trước à?"... cốt yếu làm sao để gái mở miệng, dù là mở miệng phũ phàng "Mình không thèm giận", thì cũng đã có khả năng xoa dịu tình hình rồi.
Bước 3: Thừa cơ xông lên
Có giận là có yêu, gà cứ thế mà xông vào tỏ tình như kế hoạch cũ. Lúc nào cơ hội của chàng trai cao hơn vì ít ra cũng tạo cho gái tâm lý là anh chàng này cũng khá, có một cô gái xinh đẹp theo đuổi mà không để ý... và vị thế chàng trai cũng được nâng cao hơn.
Theo VNE
Trai tỉnh lẻ có nhà Hà Nội: quá oai! Anh tự vỗ ngực cho rằng, mình là trai tỉnh lẻ mà có nhà Hà Nội thì quá oai, oai phong lẫm liệt. Đã thế anh còn được cái mác đẹp trai, có công việc ổn định. Đúng thế, chẳng ai cấm anh cái tội tự kiêu, tự đại nếu anh cảm thấy thế là đáng tự hào thì cứ việc khoe khoang....